Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 37: Gặp chuyện không may



Edit & beta: Hà Phương

"Tôi vừa đến công ty, đang chuẩn bị họp. Thư ký Diệp hôm nay pha cafe khó uống quá."

Thu Tử Thiện cầm di động nhìn tin nhắn mới tới, nghĩ nghĩ, xong mới bắt đầu đánh chữ, "Không phải chị ta pha cafe khó uống, là do anh quá khó hầu hạ thôi."

Từ sau bữa tối kia, mấy ngày nay Lạc Ngạn đều gửi tin nhắn đến, nhắn cũng không nhiều, nhưng nội dung đều là anh đi đâu, làm những gì.

Cho nên nói anh đang tự động báo cáo hành trình cho cô à? Thu Tử Thiện nhìn tin nhắn gửi đến hai ngày qua, lgiấu giếm vài phần ngọt ngào cùng kiêu ngạo trong suy nghĩ, quan hệ giữa bọn họ hình như vẫn chưa đến mức thông báo hành trình với nhau đâu.

Nhưng người nào đó mới nói xong mấy lời vô tình, vẫn cầm di động nhìn lại từ đầu đến cuối những tin nhắn, nghĩ lúc mới nhận được tin nhắn đầu tiên còn có chút chân tay luống cuống, không biết phải trả lời lại thế nào.

Được rồi, là cô làm kiêu.

Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua di động rồi thu liễm chút tươi cười trên mặt, sau đó cầm lấy văn kiện trong tay đi về phía phòng họp.

Hôm nay mọi người đều tới đủ, ừm, Thu Tử Thiện nhìn chung quanh, có hơi sớm.

Tuần trước lúc cô vào họp, mấy vị này một vị so với một vị còn tự phụ hơn, đợi đến hội nghị sắp bắt đầu mới đến đông đủ hết. Thu Tử Thiện tùy ý liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, cách giờ hội nghị thường kì bắt đầu còn có năm phút đồng hồ, tất cả mọi người đều đã đến.

Rất tốt, cô biết phần lớn người ở đây đều đang chuẩn bị chê cười cô.

Hội nghị như vậy từ trước đến nay đều rất nặng nề, tranh chấp lục đục với nhau, còn việc mọi người đồng lòng chờ mong một sự kiện, thật đúng là lần đầu tiên xuất hiện.

Thu Tử Thiện chuyển một chiếc ghế dựa đến vị trí phía sau Tần Khoa, như cô thì vị trí chỗ ngồi đó cũng không thích hợp. Chẳng bằng cứ ngồi ở bên cạnh, dù sao cô cũng không quá để ý chỗ ngồi.

Tổng giám đốc Tần Khoa là nhân viên rất tốt của Trung Vực, tính cách ôn hòa, vẫn chủ trương phát triển vững chắc, phản đối công ty khuếch trương quá nhanh chóng. Nhưng lại nói, mấy Đại tổng giám cấp dưới của hắn đều là những nhân vật không làm người ta bớt lo, không chỉ có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn đều là người dã tâm bừng bừng.

Kỳ thực vị trí của Tần Khoa cũng không tốt làm, lúc này lại đến một Thu Tử Thiện, càng khiến hấp dẫn tất cả ánh mắt, đương nhiên cũng hấp dẫn hỏa lực của mọi người.

Hội nghị bắt đầu, mọi người coi như là khách khách khí khí, đâu vào đấy tiến vào hội nghị, nên báo cáo với Tổng giám đốc thì báo cáo, nên có phê bình vẫn phê bình.

Lúc Tony Hà phát biểu, cơ bản không có ai là không có biểu tình để ý. Mỗi người biểu tình khác nhau, có người viết hai chữ tò mò rõ ràng trên mặt, có người tuy trên mặt hờ hững nhưng trong mắt lại lộ ra ý tứ chế giễu.

Tony Hà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nói thẳng: "Tổng giám đốc, bộ phận của chúng tôi tuần này cũng không có gì quan trọng. À, đúng rồi, chuyện duy nhất cần thảo luận chính là về chuyện sắp xếp suất chiếu của 《 Một đêm thành danh 》. Tôi đã thương lượng với bên rạp chiếu phim quốc tế, bọn họ đồng ý trong ngày công chiếu sẽ sắp xếp tăng thêm 3% nữa, như vậy các suất chiếu cao nhất của《 Một đêm thành danh 》 có thể đạt đến 24%."

Thành tựu có ảnh hưởng đến một bộ phim điện ảnh được hắn nói nhẹ nhàng như mây bay, ở đây cho dù có người không thích hắn cũng không thể không thừa nhận, Tony Hà ở phương diện phát hành này đúng là có năng lực số một só hai trong ngành.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thu Tử Thiện.

--- ------ -----

Đợi tất cả mọi người đều rời đi phòng họp, lần này Thu Tử Thiện vẫn ra sau họ một bước. Nhưng hiển nhiên cũng có người có ý tưởng giống cô.

Thu Tử Thiện sửa sang lại văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn người còn ngồi ở trên ghế chưa đi, cười hỏi: "Hà Tổng giám, vẫn chưa đi sao?"

Tony Hà hơi hơi ngước mặt, lơ đễnh nhìn Thu Tử Thiện: "Vốn là muốn xem cô bị chê cười, không nghĩ tới lại làm cho mọi người chê cười tôi. Thu tiểu thư, không thể không nói tôi coi thường cô rồi. Lần này tôi thua."

Thu Tử Thiện lơ đễnh vân vê mái tóc rối trên vai, thái độ ôn hòa khiêm nhường: "Hà Tổng giám cần gì khách khí, ai cũng biết rõ năng lực của anh. Lần này chỉ do tôi may mắn thôi, huống hồ loại chuyện này cũng không phải trận đấu, càng chưa nói tới thắng thua, anh nghiêm trọng rồi."

"Một bộ phim với sự đầu tư và dàn diễn viên này, tôi nghĩ có thể lấy đến 24% đã là cực hạn, nhưng lại không nghĩ tới Thu tiểu thư có thể lấy được 30% của rạp phim Hoàn Á, không biết Thu tiểu thư có bằng lòng chỉ điểm tôi một hai hay không," Tony Hà nói khách khí, nhưng trong lời nói lại lại lộ ra ý khiêu khích.

Với người lần đầu tiên khiêu khích bạn, thì bạn hãy khách khí đáp lễ hắn, nhưng khi người đó khiêu khích bạn lần thứ hai, thì mời bạn khiêm tốn đánh trả lại hắn; còn lần thứ ba người đó tiếp tục khiêu khích bạn, như vậy mời không cần khách khí nữa, giết chết hắn đi.

Thu Tử Thiện đương nhiên không có khả năng giết chết Tony Hà, nhưng nhịn anh vài lần, anh thật sự xem tôi là Hello Kitty sao?

Vì thế cô thu liễm sự tươi cười khách khí khiêm nhượng trên mặt, hơi ngước mặt lên,  khóe miệng bắt đầu chậm rãi lộ ra một nụ cười soi mói, cười như vậy đối cô mà nói chính là thuận buồm xuôi gió.

"Hà Tổng giám, tôi biết trong lòng anh cũng không ủng hộ tôi, đương nhiên, mặt ngoài anh cũng không tán thành tôi. Tôi biết năng lực anh rất mạnh, nhưng muốn lăn lộn trong xã hội này cũng không phải hoàn toàn dựa vào năng lực. Tôi biết anh cũng đã lăn lộn trong vòng này mấy năm, nhưng bản thân tôi cũng đã ở trong cái vòng này lâu rồi, hơn nữa trình tự giữa chúng ta không giống nhau. Cho nên tôi ở nơi này đi thông được, nhưng chưa chắc anh đã được qua."

Thu Tử Thiện không chút khách khí nói cho Tony Hà biết, cô họ Thu, từ bé chính là trộn trong giới thượng lưu, tiếp xúc đều là các cấp tai to mặt lớn, có rất nhiều nhân mạch. Cho nên cô có thể lấy quan hệ để sắp xếp việc suất chiếu của một bộ phim, mà Tony Hà hắn lại không có thể.

Đúng là vừa lên mặt vừa kiêu ngạo, nhưng cố tình khiến cho người ta không thể phản bác.

Cuối cùng Thu Tử Thiện cười đến phá lệ ý vị thâm trường, chỉ nghe giọng nói của cô róc rách giống như tiếng suối thanh linh chậm rãi chảy xuôi trong không gian trống trải yên tĩnh: "Tôi cũng không phải là ở trong này chơi đùa hai ngày liền rời đi, nói không chừng về sau tôi chính là bà chủ của anh đấy. Chúng ta cần gì phải làm mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy."

"Cho nên, anh tốt nhất nên khách khí với tôi chút đi."

--- --------

Sau khi rời khỏi phòng họp, Thu Tử Thiện cảm thấy ngay cả bước chân của mình cũng nhẹ đi rất nhiều. Cô ngẫm lại biểu tình lúc mấy người đó nghe thấy cô có thể lấy được 30% suất chiếu, liền nhịn không được muốn cười.

Muốn nhìn bổn cô nương bị chê cười, chờ kiếp sau đi. Thu Tử Thiện kiêu ngạo đáng đánh đòn nghĩ, hận không thể viết lên mặt hàng chữ, phía sau ông đây có người chống lưng.

Đến khi cô ấn nút thang máy liền trông thấy một người đang đi trên hành lang, người đó mặc một cái áo sơmi đơn giản cùng quần bò, đeo găng tay nhựa, xách theo một thùng nước.

"Bạch Phú Mỹ?" Bởi vì người nọ đeo khẩu trang lại cúi đầu, Thu Tử Thiện chỉ có thể thử hô lên một câu.

Người kia nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khẩu trang rất lớn che hết khuôn mặt, chỉ còn lộ ra một đôi mắt to tròn.

Sau khi người đó nhìn thấy Thu Tử Thiện,  lập tức cao hứng cầm buông thùng nước trong tay xuống, sau đó lại cởi cái bao tay bằng nhựa trên tay ra, cuối cùng mới kéo khẩu trang lộ ra một khuôn mặt.

"Thiện Thiện, sao cô lại ở đây?" Bạch Phú Mỹ đã nhiều ngày không gặp Thu Tử Thiện, khi vừa nhìn thấy cô thì đặc biệt cao hứng.

Thu Tử Thiện kỳ quái nhìn cô nàng, lại nhìn nhìn dụng cụ vệ sinh trên mặt đất, cau mày hỏi: "Sao lại thế này, tôi nhớ rõ cô làm bên phòng hậu cận, không phải bên vệ sinh đúng không? Sao cô lại ở đây quét tước vệ sinh?"

Bạch Phú Mỹ vô tâm cười cười nói: "Không có gì, toilet nữ tầng này bị nghẹt, sau đó bên lao công lại không có người cho nên bảo tôi đi hỗ trợ. Dù sao tôi cũng bên phòng hậu cần mà."

Thu Tử Thiện thở dài, lại truy vấn tiếp: "Mấy ngày nay cô đều làm này cái này hả?"

"Cũng không phải, dì lao công thật sự không rảnh, hơn nữa tầng này mọi người thúc giục phải làm ngay, cho nên tôi liền giúp họ một tay."

Thu Tử Thiện nhìn Bạch Phú Mỹ không hề lộ ra chút bất mãn nào, trong lòng vừa động, mấy ngày nay cô vội vàng tìm hiểu bội bộ công ty, vừa cùng Hoàn Á đàm phán suất chiếu phim, không có thời gian đi tìm Bạch Phú Mỹ.

Nhưng mới qua vài ngày, người này lại để cho người khác sai khiến đi quét tước vệ sinh. Thu Tử Thiện làm sao có thể không biết tính tình những người đó, thấy bình thường Bạch Phú Mỹ ở cùng cô thì gần như không dám đối với cô nàng bất lợi, đợi Thu Tử Thiện đi rồi, liền buông tay ra sai sử cô nàng.

Thu Tử Thiện nhớ rõ Bạch Phú Mỹ từng nói, cô nàng được một người anh họ trong nhà giới thiệu đến đây làm, nhưng cô nàng vẫn chưa nói người anh họ kia tên là gì, Thu Tử Thiện cũng không để trong lòng.

Lúc này cô có chút tự trách nói: "Vậy sao cô không nói với tôi?"

"Nói với cô cái gì?" Bạch Phú Mỹ cảm thấy những lời này của Thu Tử Thiện không đầu không đuôi. Thu Tử Thiện trông thấy bộ dáng ngây thơ này của cô nàng, hận không thể đi lên mở đầu của cô nàng nhìn xem cấu tạo bên trong.

Nhưng nhìn biểu tình có phần mê hoặc của cô nàng, Thu Tử Thiện vẫn mềm lòng. Có vài người chính là như vậy, bạn nghĩ rằng họ ngốc, bị người khác sai khiến đi làm công việc không phải bổn phận của mình, bạn muốn nói cho họ biết, làm như vậy cũng thật đủ ngốc.

Nhưng bạn không biết, trong lòng họ nghĩ cũng không phải ngốc, cũng không phải họ nghĩ là mình chịu thiệt thòi, chuyện đó đối với họ mà nói chỉ thật sự là ra tay giúp đỡ mà thôi,  giống như bạn giúp người khác mở cửa một lần để đổi lại một chén nước vậy, đơn giản thế thôi.

Có lẽ cũng vì như vậy, Thu Tử Thiện mới phá lệ thích Bạch Phú Mỹ.

Vì thế cô cười nói: "Đêm nay tôi mời cô ăn cơm."

"Vì sao?"

"Cô không nên hỏi như vậy, chỉ là mời cô ăn cơm còn không được sao? Coi như là vì chúc mừng tôi thăng chức đi, thế nào?"

"Tốt lắm, không bằng tới nhà tôi ăn đi, tôi làm cơm cũng ngon lắm đó."

Thu Tử Thiện giơ tay lên làm bộ muốn đập cô nàng, miệng không khách khí nói: "Cô không nên nhiều chuyện như vậy."

Thoáng cái đã tám giờ tối, khi Thu Tử Thiện gọi đến lần thứ hai mươi mốt, Bạch Phú Mỹ mới khoan thai đến chậm. Cô nàng vào xe xong bắt đầu không ngừng xin lỗi, nhưng vẫn không có thể thay đổi được bộ mặt thối của Thu Tử Thiện.

Hai người chạy một vòng, đến được quán ăn ưa thích của Thu Tử Thiện thì đã gần tám giờ rưỡi. Cũng may quán ăn này luôn luôn buôn bán đến khuya.

Gọi món đều do Thu Tử Thiện làm chủ, nhưng khi Thu Tử Thiện hỏi cô nàng muốn uống gì, Bạch Phú Mỹ liền mang theo chút hưng phấn chờ mong nói: "Thiện Thiện, chúng ta gọi chút rượu đi, coi như chúc mừng cô thăng chức."

Hai người ăn đến nửa chừng, Thu Tử Thiện liền bắt đầu hối hận, cô đúng là tự đào hố chôn mình mà. Bạch Phú Mỹ lấy hết dũng khí, gọi ra một chai rượu trắng.

Cuối cùng cô nàng thậm chí còn ghét bỏ nhà ly rượu của quán ăn quá nhỏ, uống chẳng đã nghiện, trực tiếp nói với phục vụ muốn một cái chén nhỏ. Nhưng tìm tìm toàn bộ nhà ăn đều không tìm được cái chén thõa mãn yêu cẩu của cô nàng.

Bạch Phú Mỹ không để ý Thu Tử Thiện ngăn trở, liền đổ rượu trắng vào trong chén, tràn đầy một chén, rồi nâng lên, nói: "Thiện Thiện, hôm qua tôi tra cứu điểm thi đại học, 681 điểm, đứng nhất toàn huyện, đứng thứ bảy thành phố, toàn tỉnh đệ...."

Nói đến đây, cô nàng liền ợ một cái. Thần thái lại mang theo chút men say, cô nàng ha ha nở nụ cười hai tiếng nói: "Tôi rốt cục có thể hoàn toàn rời khỏi cái nhà kia, về sau tôi sẽ đến học trường ở Vân Đô, sau đó ở trong này tìm một người đàn ông thành thật lại tin cậy, mua nhà rồi kết hôn sinh con. Cuộc sống hạnh phúc của tôi sắp bắt đầu rồi."

Không đợi Thu Tử Thiện phản ứng lại, cô nàng đã uống hết rượu trong chén.

Thu Tử Thiện mơ mơ màng màng hỏi lại: "Ngày hôm qua có kết quả thi đại học rồi hả?"

"Móa, Thiện Thiện, có đúng là năm nay cô cũng thi đại học không đấy?" Cho dù Bạch Phú Mỹ là một người thành thật, nghe mấy lời này của cô cũng nhịn không được chửi thề. Mình không yên lòng chờ đợi kết quả suốt một tháng, vậy mà con nhóc này lại hoàn toàn quên mất.

Thu Tử Thiện không khỏi lấy tay ôm trán, cô đều bị sự tình loạn thất bát tao trong khoảng thời gian này này làm hỗn loạn đầu óc. Lúc này cô không khỏi nhớ tới Thu Tử Hàn, từ lúc cô lấy thân phận trợ lí đặc biệt vào công ty, Thu Tử Hàn không đến công ty nữa.

Mỗi ngày đều bận đến chiều tối, Thu Tử Thiện đã có mấy ngày không trông thấy cậu ở nhà. Nhưng cô có thể hiểu được tâm tình của Thu Tử Hàn, cũng tính để cho cậu phóng túng một trận, đợi qua một đoạn thời gian nữa, cô nhất định nói rõ ràng với cậu.

Cô cầm lấy di động muốn gửi cho Thu Tử Hàn một tin nhắn, là nói cho cậu thành tích thi đại học, hay là nói về chuyện khác đây.

Đúng lúc này, màn hình di động đột nhiên rung lên, tiếng chuông dễ nghe vang lên.

Cô thấy trên màn hình là ba chữ Thu Tử Hàn đang chớp động, không khỏi cả kinh, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thần giao cách cảm đến loại trình độ này.

Ai ngờ cô vừa tiếp điện thoại, còn chưa lên tiếng thì trong điện thoại liền truyền đến một trận âm thanh kích động.

Cô càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi, cuối cùng cắn răng nói: "Giờ em đừng đi đâu cả, ở yên đó chờ chị. Trước khi chị đến, em không được đi đâu cả, hiểu chưa?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv