Trong lòng mỗi người đều có một chỗ mềm mại nhất, không cần rất đặc biệt, chỉ cần một chuyện đúng nơi đúng lúc vừa đánh trúng nội tâm của bạn.
Có lẽ trong mắt người khác, Thu Tử Thiện mặc bộ đồ gấu ở trên đường phát truyền đơn cũng không có gì lớn lao, nhưng đối với Lạc Ngạn khi đó mà nói, lại lập tức chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Làm người của nhà họ Lạc, nhưng trong công ty cô ruột không những không giúp mình, ngược lại khắp nơi ngáng chân, cha mẹ anh mặc dù trong cuộc sống cũng tính là quan tâm đến anh nhưng hai người họ ai cũng không giúp được gì cho anh trong tập đoàn. Ngay cả ông nội luôn luôn coi trọng anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Khi đó Lạc Ngạn kiêu ngạo nhưng mẫn cảm, trong lòng khát vọng có một người có thể đứng bên anh lúc đó, nhưng lại cự tuyệt biểu hiện ra sự yếu đuối.
Winnie the Pooh chậm rãi tạo thành một sự cố chấp trong lòng anh, một sự cố chấp khó có thể nói rõ.
Sau khi Thu Tử Thiện thốt ra xong, hai người đều trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là Lạc Ngạn lên tiếng trước: "Bạn nhỏ, em thương tổn đến tâm hồn của chú rồi."
Thu Tử Thiện xấu hổ đến mức ngay cả hai tay cũng không biết để ở đâu, cô cười gượng hai tiếng, mới nói: "Tôi đây là hài hước, hài hước."
"Xem ra là tôi không thể lý giải sự hài hước của em," Lạc Ngạn chống tay, biểu tình trên mặt hờ hững, dường như không buồn bực nhiều lắm.
Nhưng Thu Tử Thiện cảm giác dường như toàn bộ không khí trong phòng bếp đều lập tức đọng lại, kỳ thực cô cũng không phải không thích Lạc Ngạn, ngược lại cô đối với người đàn ông này còn tràn ngập hảo cảm.
Đối với Thu Tử Thiện mà nói, điều kiện nông cạn như bên ngoài giàu có, anh tuấn cũng không phải là điều kiện hàng đầu để lựa chọn một người đàn ông, vì kiếp trước cô đã thua khi có một tiêu chuẩn nông cạn như vậy.
Lạc Ngạn nhìn như đối với cô cũng không có sự giả dối, lại lúc nào cũng làm cho cô ấm lòng, vô luận là phim của Đường Tuyên hay là anh ở trên đường gặp cô đang tinh thần sa sút, hết thảy đều phát triển theo hướng không thể đoán trước được.
Cô bằng lòng nước chảy bèo trôi, xem chiếc thuyền vận mệnh này sẽ đưa bản thân cô đến nơi nào. Nhưng điều cô thật không ngờ là Lạc Ngạn lại không giống như cô, anh càng thích tự mình nắm giữ vận mệnh trong tay hơn. Đối với anh mà nói, muốn thì bất chấp hết thảy để có được.
Anh không tin số mệnh cũng không tin vận mệnh, tuân theo quy tắc đơn giản thô bạo cũng là hữu hiệu nhất trên thương trường, đó chính là đoạt lấy.
Nhưng anh lại quên một chuyện, lòng người quá mức hay thay đổi, ngay cả anh cũng không thể nắm giữ. Tại mỗi một lần tiếp xúc qua, anh tự nhiên có thể hiểu Thu Tử Thiện đối với anh luôn cẩn thận suy tư, nhưng anh biết cô gái này thích anh.
Nhưng rõ ràng anh vì sự tự phụ của bản thân mà phải trả giá đắt.
Sau bữa sáng hòa hợp, một đoạn hội thoại ngắn này cũng không quá thoải mái.
Cuối cùng, Lạc Ngạn đề xuất đưa Thu Tử Thiện trở về, nhưng Thu Tử Thiện lại muốn đi tới Heaven vì xe của cô còn đậu ở đó. Cô vừa cầm điện thoại của mình lên, không hề bất ngờ khi thấy màn hình điện thoại đen thui, quả nhiên là hết pin.
Lạc Ngạn cũng không thích nơi nhộn nhịp, nơi ở của anh bình thường đều là loại căn biệt thự đơn độc. Dùng từ loại ở đây là vì phàm là kẻ có tiền chỉ sợ cũng sẽ không chỉ có một chỗ bất động sản.
Dù Thu Tử Thiện chối từ lần nữa, nhưng Lạc Ngạn vẫn lái xe trực tiếp đưa Thu Tử Thiện đến bãi đỗ xe của Heaven.
Trước lúc bước xuống xe Thu Tử Thiện muốn quay đầu nói gì đó, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn cảm thấy có một số việc chỉ biết càng tô càng đen, cuối cùng im lặng. Cô trực tiếp mở cửa muốn bước xuống xe, ai ngờ người suốt dọc theo đường chưa từng mở miệng lại đột nhiên giữ chặt cổ tay phải của cô.
Cô quay đầu nhìn lại thì trông thấy trên mặt Lạc Ngạn đã khôi phục tươi cười ôn hòa hờ hững như bình thường. Anh thản nhiên nói: "Chẳng lẽ trước lúc rời đi, em không nên cho tôi một cái goodbye kiss sao."
Giọng nói của anh tràn ngập trầm thấp dụ hoặc, nụ cười mê người của anh phảng phất muốn hút đi lòng người bất cứ lúc nào, vì thế Thu Tử Thiện chậm rãi quay đầu, ở hai má anh hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Thật xin lỗi," giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người đều nghĩ đây chẳng qua chỉ là một tiếng thở dài mà thôi.
Đợi Thu Tử Thiện ngồi lên xe của mình liền nhanh chóng khởi động xe, quay đầu, rẽ ngoạt, ngồi trong một chiếc xe tính năng tốt, tốc độ xe tại thời gian ngắn nhất liền vọt lên rất cao. Rất nhanh, trong kính chiếu hậu cũng không còn nhìn thấy đó Audi Q7 màu trắng nữa.
Đúng vậy, Thu Tử Thiện biết chính mình là một người nhát gan, sau khi đã trải qua một đoạn cảm tình kia, cô sợ hãi trả giá, sợ hãi bị thương tổn.
Nếu Lạc Ngạn không chọn phá tầng cửa sổ giấy mỏng manh giữa hai người bọn họ, Thu Tử Thiện nghĩ cô sẽ vĩnh viễn nhìn Lạc Ngạn qua lớp cửa sổ giấy đó, mang theo trái tim đập cùng rung động nhìn anh, nhưng cũng sẽ không cất bước về phía trước.
Tiếng xe thể thao gầm rú trên ngã tư đường lúc sáng sớm khiến cho vô số người quay đầu nhìn, nhưng Thu Tử Thiện đều không có ý muốn thả chậm tốc độ.
Lúc xe đến lưng chừng núi, Thu Tử Thiện vừa muốn quẹo vào liền thấy đằng trước cũng có một chiếc xe thể thao đang chậm rãi chạy lại gần. Thu Tử Thiện nhìn chiếc xe quen thuộc cùng biển số quen thuộc đến chết cũng không quên được kia, cho dù không trông thấy người ngồi ở chỗ điều khiển, nhưng cô biết người lái xe là Dung Trạch.
Thu Tử Thiện không chút do dự đánh mạnh tay lái, rẽ tay lái bên trái hướng về nhà mình, còn xe của Dung Trạch cũng không có chút ý tứ muốn dừng lại, hai chiếc xe cứ như vậy vút qua nhau.
Lúc xe cô vừa chạy đến cửa lớn, thấy cửa sắt hai bên chậm rãi mở ra, cô điều khiển xe chậm rãi chạy vào. Lúc cô chạy xe vào gara, liền trông thấy xe của Thu Vĩ Toàn cư nhiên cũng ở nhà.
Bình thường sáng sớm cuối tuần, Thu Vĩ Toàn đều dậy sớm đi đánh golf. Hôm nay thật là ngạc nhiên, hiện tại cũng đã là chín giờ, ông ta cư nhiên còn chưa đi.
Lúc Thu Tử Thiện rút chìa khóa xe rồi lảo đảo đi tới cửa, trông thấy Tiểu Hà đang đi ra từ hoa viên, cô ta vừa nhìn thấy Thu Tử Thiện liền lập tức nói: "Tiểu thư, cô cuối cùng trở về, việc lớn không tốt."
Tiểu Hà đè thấp thanh âm nói, trên mặt Thu Tử Thiện hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhìn nhìn Tiểu Hà, nhưng cô ta cũng chỉ lấy tay chỉ chỉ vào cửa chính.
Tuy rằng không biết bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Thu Tử Thiện đã có chút muốn lùi bước. Mỗi ngày đều sinh hoạt ở dưới sự bất an như vậy, dù là ai cũng có ngày mệt một.
Tuy cô vẫn chưa biết được điểm thi đại học của mình, nhưng mà có lẽ cô chỉ biết lựa chọn học đại học ở Vân Đô. Tuy trường đại học ở Vân Đô không ít, nhưng đại học có tiếng cũng chỉ có hai trường, trường duy nhất có thể được Thu Tử Thiện xem trong mắt cũng chỉ có Đại học Z.
Dù rằng điểm thi của cô không chắc có thể đậu đại học, nhưng mà không quan hệ, bởi vì trừ bỏ có thể dùng điểm để bước vào cánh cổng đại học, thì còn có thể dùng tiền để mở ra đấy.
Thu Tử Thiện bất lực nghĩ, có lẽ qua vài ngày nữa cô sẽ đến gần trường Đại học Z để tìm một gian nhà trọ, cũng không cần đặc biệt lớn, tất cả bài trí cùng dụng cụ đều do cô tự mình mua, cô muốn biến căn nhà đó trở thành nơi chỉ thuộc về mình.
Tuy rằng ý tưởng rất tốt, nhưng hiện tại cô cần đi vào đối mặt với những đau khổ không biết trước.
Vừa tiến vào phòng khách lầu một, Thu Tử Thiện liền trông thấy toàn bộ thành viên nhà họ Thu đều đến đông đủ, thậm chí ngay cả Thu Tử Hàn cũng đã ngồi nghiêm chỉnh.
"Ông nội, cháu về rồi." Thu Tử Thiện chào hỏi ông cụ, Thu Vĩ Toàn bên cạnh lại lành lùng hừ mũi một tiếng.
Thang Kiều ngồi đối diện Thu Vĩ Toàn, nhìn cũng không nhìn ông ta, chỉ nói với Thu Tử Thiện: "Bảo bối, lại đây, ngồi cạnh mẹ này, gia đình chúng ta hôm nay muốn mở một cuộc hội nghị."
Lúc này Thu Tử Thiện cũng chú ý tới bên cạnh Thang Kiều có một người đàn ông mặc tây trang, anh ta ước chừng ba mươi mấy tuổi, đeo một cặp mắt kính viền đen, trông có vẻ nhã nhặn anh tuấn.
Lúc Thu Tử Thiện đi qua, người đàn ông lập tức nhích người nhường vị trí cạnh Thang Kiều cho cô. Còn Thu Tử Hàn nghiêm túc ngồi ở bên kia Thang Kiều.
"Bố, chuyện tối hôm qua con đề nghị, ngài suy xét thế nào?" Thang Kiều thấy người đều đến đông đủ, cũng không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp hỏi ông cụ đang ngồi ở trung tâm.
Ông cụ Thu thật sự không nghĩ tới người con dâu luôn luôn thành thật lại nghe lời, cư nhiên sẽ trình diễn bức cung đến mức này. Nhưng giờ luật sư đang ngồi ở đây, chứng tỏ con dâu ông không nói đùa.
Thu Vĩ Toàn lập tức cười lạnh ra tiếng, ông ta một người cô đơn chiếc bóng ngồi ở sofa đối diện, nhưng biểu tình trên mặt một chút cũng không hề yếu thế: "Thang Kiều, cô đây là đang làm gì? Lại có thể mang luật sư về nhà, cô đang muốn bức bách tôi sao?"
"Dùng từ bức bách khó nghe quá rồi, nếu mọi người không đồng ý cũng không cần lãng phí thời gian của nhau nữa." Thang Kiều cường thế trước nay chưa từng thấy không chỉ khiến Thu Vĩ Toàn nghẹn họng nói không nên lời nói, ngay cả Thu Tử Thiện bên cạnh cũng cảm thấy không thích hợp.
Cô rất hiểu Thang Kiều người mẹ này, mềm mại không nói, tính cách cũng không quyết đoán, điển hình phu nhân hào môn rộng rãi, cả ngày chỉ biết mua sắm làm đẹp. Nhưng hôm nay bà ngay cả Hà Phương d %đ #l *q % đ# thương lượng cũng không thương lượng, trực tiếp mời luật sư về, sự tình này rất không thể tưởng tượng nổi.
"Con thật sự muốn ly hôn sao?" Ông cụ nhìn Thang Kiều liếc mắt một cái, hờ hững hỏi.
Thang Kiều xưa nay rất sợ hãi ông bố chồng này, tuy trong lòng mạnh mẽ bơm hơi lấy dũng khí, nhưng đối mặt ông cụ có lực ảnh hưởng quá sâu nên vốn tưởng muốn nói mấy lời mạnh mẽ lại không thể thốt nên lời.
Bà cố lấy dũng khí, nhưng lại có chút sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể đơn giản khiếu nại: "Bố, ngài cũng trông thấy Thu Vĩ Toàn đối xử với con, với Thiện Thiện ra sao. Thiện Thiện bị ấm ức lớn như vậy, anh ta làm bố chẳng những không giúp con gái mình hết giận, ngược lại một mặt bao che cho người ngoài. Nếu là cái khác, con cũng có thể chịu được, nhưng là chuyện này thì con không cách nào chịu đừng được cả."
Nói xong, bà liền nói với luật sự bên cạnh: "Anh lấy phần tư liệu đang cầm đưa cho ông cụ nhìn xem."
Người đàn ông mặc tây trang nghe xong liền lấy ra một phần tư liệu từ túi công văn mang theo bên người, Thu Tử Thiện híp mắt nhìn người đàn ông cung kính dâng tập tài liệu đến tay ông cụ.
"Bố, nói vậy ngài còn không biết đúng không, tháng trước Thu Vĩ Toàn đã lấy ba trăm ngàn để bán một tòa soạn làm ăn có lợi nhuận dưới quyền công ty. Hơn nữa loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên anh ta làm."
Thu Vĩ Toàn vừa nghe, trên đầu liền đổ mồ hôi lạnh, ông ta lập tức bất mãn ngắt lời Thang Kiều, biện giải: "Bố, ngài đừng nghe cô ta hồ ngôn loạn ngữ. Cô ta cả ngày chỉ biết ở nhà thì làm sao có thể biết được chuyện gì ở công ty."
Tuy ông ta cực lực biện giải, nhưng ông cụ vẫn chưa hồ đồ đến đến mức không phân rõ thị phi. Ông cụ cầm báo cáo trong tay hung hăng vất vào mặt Thu Vĩ Toàn, trang giấy bay ra dừng ở trên người ông ta và dưới đất, ông run run giọng nói: "Tôi nghĩ anh lớn tuổi rồi thì có thể chín chắn chút, nhưng không ngờ anh lại càng ngày càng vô pháp vô thiên."
"Không làm việc đàng hoàng, dùng người không khách quan, mấy người có chút thực lực trong công ty đều bị anh chèn ép bỏ đi rồi, lại lấy tiền nâng lên cái bọn vô tích sự, tham ô công khoản nuôi dưỡng tình nhân, hiện tại lại dám bán sản nghiệp công ty rồi sung nhập vào hầu bao Hà Phương d %đ #l *q % đ# của chính mình, tốt lắm, anh giỏi lắm. Anh trai anh tân tân khổ khổ cả đời, phút cuối cùng ngay cả một đứa con cũng không có, vậy mà anh lại đối xử với giang sơn mà anh trai anh đã vất vả gầy dựng như vậy sao."
Ông cụ tức đến nổi ngón tay đều run run, giọng nói lại càng thêm cứng rắn lạnh lùng. Thu Vĩ Toàn cúi thấp đầu, ông ta tốt xấu gì vẫn còn có chút liêm sỉ, cũng biết ngay trước mặt con cái bị bố mình quở trách như vậy thật sự là quá mức mất mặt xấu hổ.
Sau khi ông cụ mắng xong liền quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện. Đợi Thu Tử Thiện nghĩ đến chính mình cũng muốn bị mắng, chợt nghe ông cụ lại mở miệng: "Thu Tử Thiện, bố cháu gây ra cái cục diện rối rắm này, cháu có tin tưởng mình gánh vác được không?"
Thu Tử Thiện lập tức khiếp sợ nói không ra lời, tuy cô nghĩ tới muốn ở công ty phát triển thật tốt, muốn nói không nghĩ tới kế thừa Trung Vực là không có khả năng. Nhưng cũng phải đợi đến lúc sau khi cô tốt nghiệp đại học, sau khi các phương diện năng lực đều được đến rèn luyện đầy đủ.
"Ông nội, cháu mới mười tám tuổi, " Thu Tử Thiện không khỏi kiên trì nhắc nhở rõ ràng cho ông cụ đang tức giận quá mức.
Nhưng ai biết ông cụ chẳng những không nói gì khác, ngược lại mắt lạnh nhìn Thu Vĩ Toàn nói: "Lúc bác của cháu thành lập Trung Vực cũng chưa đến hai mươi tuổi. Huống chi, nó năm đó cũng không so được với cháu hiện tại, nó cái gì cũng không có. Mà hiện tại Trung Vực Hà Phương d %đ #l *q % đ# hết thảy đều tổ chức hoạt động bình thường, không phải cháu luôn muốn ta tin tưởng cháu có năng lực lãnh đạo Trung Vực sao? Vậy giờ ta cho cháu cơ hội này."
Lúc này Thu Tử Hàn cũng giật mình nhìn Thu Tử Thiện, cậu chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành tình huống hiện tại, cậu nghĩ bố mẹ nói ly hôn chẳng qua là do quá nóng giận mà thôi. Cậu nghĩ đến một ngày nào đó bố sẽ hiểu rõ ràng, sẽ nghĩ đến chuyện cậu kế thừa Trung Vực là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng cùng lắm chỉ có một ngày mà thôi, cái cậu tự cho là của mình đều bị phủ định hoàn toàn.
Trong lòng cậu ẩn ẩn kỳ vọng Thu Tử Thiện trả lời không được, nhưng khi cậu thấy rõ Thu Tử Thiện biểu tình tràn đầy kiên định, tâm của cậu không ngừng rơi xuống, thẳng theo đám mây rơi xuống không biết nơi đâu.
Cậu tinh tường nghe thấy chị ruột của mình nói: "Ông nội, cháu tin tưởng mình có năng lực quản lý Trung Vực."