Edit & beta: Ha Phuong
Đợi Thu Tử Thiện lấy lại tinh thần thì bên tai cô đột nhiên truyền đến giọng hát sống động mạnh mẽ, cô nghe xong một lúc chỉ cảm thấy giai điệu vô cùng quen thuộc.
Bao nhiêu năm trải qua lễ rửa tội mưa gió
Bao nhiêu lần hiểu được có được lại mất đi
Bao nhiêu vắng vẻ hỗn loạn lại chưa từng đánh mất chính mình
Giọng hát hơi khàn khàn, giai điệu như khiến người ta bị trúng độc, Thu Tử Thiện ngẩng đầu cẩn thận nhìn chằm người ca sĩ trên đài. Sân khấu không lớn lắm, chỉ có một người ôm cây đàn ghita, anh ta hơi hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất hết trán làm cho người ta thấy không nhìn rõ gương mặt.
Mọi người trong bữa tiệc hầu như không chú ý đến người ca sĩ trên sân khấu, có người đang chơi trò chơi, có người đang nói chuyện phiếm, cũng có những đôi tình nhân ngồi trong góc đang ôm ấp nhau.
Người ca sĩ trên sân khấu vẫn đang đắm chìm trong bài hát của mình, còn Thu Tử Thiện mang theo đôi mắt nhiệt lệ nhìn anh ta.
Trong mắt người khác thì xem như đây là một ca sĩ nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng Thu Tử Thiện lúc này đã muốn nắm chặt hai tay, tùy thời chuẩn bị chạy lên trên sân khấu, nắm chạt tay anh ta.
Nếu cô không nhìn lầm, không, khẳng định cô không có nhìn lầm. Người đứng trên đài này lúc này, hai năm sau, chính là Lý Mặc Ngôn nổi tiếng toàn quốc.
Nhạc sĩ ca sĩ tài hoa Lý Mặc Ngôn, ngay khi đĩa đơn đầu tay được phát hành, liền sáng tạo ra một kỷ lục. Ngay lúc phát hành lượng tiêu thụ của đĩa đơn này đã đạt được con số 300.000 bản, lượng tiêu thụ cả năm đạt đến một triệu bản. Phải biết rằng thị trường băng đĩa nhạc trong nước lúc này đang dần điêu tàn, ca sĩ chỉ dựa vào việc phát hành đĩa nhạc hầu như không thể tự nuôi sống bản thân mình.
Đồn rằng, tài hoa âm nhạc của anh ta có thể so sánh với Tetsuya Komuro (*), từ soạn nhạc cho đến lựa chọn ca từ đều tự mình làm. Nghe nói âm nhạc của anh ta có thể đi trước giới âm nhạc Hoa ngữ cả mười năm. Phải biết rằng trong giới ca sĩ đã có nhiều người hoạt động đến hai mươi năm rồi.
(*): Komuro (小 室 哲 哉, Tetsuya Komuro?), Còn được gọi là TK, là một tay keyboard của Nhật Bản, nghệ sĩ guitar, ca sĩ, nhạc sĩ và nhà sản xuất âm nhạc sinh ra vào ngày 27 Tháng Mười Một năm 1958 ở Fuchu, Tokyo, Nhật Bản. Ông được công nhận là nhà sản xuất thành công nhất trong lịch sử âm nhạc Nhật Bản và ca múa nhạc giới thiệu với các dòng chính của Nhật Bản. Ông cũng là một chủ sở hữu cũ của Velfarre, vũ trường nằm ở Roppongi, Tokyo.
Nhưng Lý Mặc Ngôn không những nuôi sống chính mình, còn nuôi sống toàn bộ công ty. Vốn công ty kí hợp đồng với anh ta đang đứng trên bờ vực sắp bị thu mua, nhưng cố tình Tổng giám của công ty đó lại đào móc được cái bảo tàng Lý Mặc Ngôn này.
Ngay năm đầu tiên anh ta xuất đạo, lượng album tiêu thụ của anh ta đã có thể sánh ngang với nhóm Ares, mà nhóm Ares chính là vương bài của Trung Vực, xuất đạo đã được năm năm, não tàn phấn, à không, là fan hâm mộ đã muốn bao phủ khắp toàn bộ châu Á.
Huống hồ sau lưng Ares chính là ngọn núi Trung Vực chống lưng, công tác tuyên truyền không biết tốt hơn Lý Mặc Ngôn bao nhiêu lần, nhưng dù như vậy, lượng album tiêu thụ của Ares cũng chỉ hơn Lý Mặc Ngôn vài vạn mà thôi.
Thu Tử Thiện cảm thấy đây chính là may mắn từ trên trời rơi xuống, bởi vì cho dù cô không tình cờ gặp Lý Mặc Ngôn ở đây, thì trên danh sách tìm kiếm của cô, Lý Mặc Ngôn cũng được xếp hạng đầu tiên.
Từ sau khi đạt thành hiệp nghị với Đường Tuyên xong, Thu Tử Thiện liền nghĩ như thế nào ngăn chặn Trung Vực đi lên con đường suy yếu. Mà cũng may Trung Vực là công ty giải trí của nhà mình, nên cho dù kiếp trước cô không quan tâm đến, nhưng chỉ cần xem tin tức một chút cũng biết được giờ ai đang nổi tiếng nhất.
Sau khi Trung Vực bồi dưỡng được nhóm Ares, một thời gian dài cũng không bồi dưỡng ra được thêm siêu sao nào. Công ty có ký thêm hợp đồng với nhiều người nữa, nhưng chân chính có thể đơn độc đảm đương một bộ phim điện ảnh, cũng không tìm ra được một người.
Cho tới cuối cùng, vốn là lĩnh vực mà nhà mình đầu tư, lại phải mời đến công ty những tên tuổi tai to mặt lớn của công ty khác biểu diễn.
Sau khi Lý Mặc Ngôn hát xong ba bài hát, liền lập tức rời khỏi sân khấu. Sau đó là một DJ lên đài, hiện trường tiếng ca nhẹ nhàng lập tức biến thành vũ khúc mạnh mẽ.
Phương Viện đã đứng lên lắc lư theo tiếng nhạc, bạn trai cô ta cũng bị biến thành một cái cây cột để cô ta sử dụng. Những người xung quanh cũng bị cô ta làm ảnh hưởng, không ít người bắt đầu lắc lư người theo tiếng nhạc.
Thu Tử Thiện muốn đi lên phía trước, nhưng do mọi người đang chen chúc cùng một chỗ, đợi lúc cô thật vất vả xuyên qua đám người đi đến dưới chân vũ đài bên kia, mới phát hiện bên kia có cái cửa trực tiếp thông ra hướng thang máy.
Thu Tử Thiện nhìn con số không ngừng nhảy trên bảng điên tử, càng không ngừng ấn nút thang máy. Thật vất vả, đợi thang máy mở cửa đi lên đến, lòng cô quả thực nóng như lửa đốt.
Lúc trước cô đã nhờ đến thám tử tư tìm kiếm thông tin về Lý Mặc Ngôn, nhưng ai ngờ người tìm được đều không phù hợp yêu cầu. Sau đó cô mới nghĩ đến, có lẽ Lý Mặc Ngôn là nghệ danh của anh ta, nhưng thật sự là cô không biết tên thật của anh ta là gì cả.
Thì ra kiếp trước không theo đuổi ngôi sao khiến giờ khổ sở vất vả như vậy.
Lần này ông trời đã cho cô cơ hội gặp anh ta, điều đó nói lên người này chính là của cô. Sợ cái gọi là đêm dài lắm mộng, cô cũng không muốn đợi tới lúc bản thân tìm được người này, anh ta đã kí hợp đồng với công ty khác rồi.
Lúc cô chạy ra đến sảnh lớn khách sạn, nhìn quanh một vòng liền trông thấy một người lưng đeo đàn ghita đang đi ra ngoài. Vì thế Thu Tử Thiện dùng tốc độ như tên bay lao đến chỗ Lý Mặc Ngôn.
Nhưng cô lại quên mất mình dang mang giày cao gót mười cm, vì thế dưới sự chú mục của mọi người, cô khập khiễng chạy một hồi lại bị đôi giày vướng víu làm té ngã.
Tuy rằng hiện tại Thu Tử Thiện hận không thể lập tức đá bay đôi giày chết tiệt này, nhưng cô có thể cảm giác toàn bộ mọi người ở sảnh đang lấy một loại ánh mắt cực kỳ giật mình nhìn chằm chằm cô.
Cho nên cô sửa lại đôi giày dưới chân, ý đồ lấy một tinh thần không biết sợ để chỉnh trang bộ dáng của mình thì một tiếng tiếng cười trêu tức rõ ràng vang lên, lôi cô trở về hiện thực.
Cô dùng một loại ánh mắt hung tợn trừng qua, ý đồ dùng ánh mắt hung tợn này làm cho chủ nhân tiếng cười hiểu được, cô không phải tùy tiện té ngã, cô đây là đang dùng một tư thái cực kỳ ưu nhã lại trí thức sửa sang lại đôi giày đấy.
Có điều khi cô trông thấy Lạc Ngạn mặc một bộ nam trang Dior màu đen đứng giữa đám người ở đằng trước, Thu Tử Thiện nhanh chóng chuyển dời ánh mắt đến chiếc kẹp đính kim cương tinh xảo trên cà vạt của anh, ý đồ xây dựng ra ánh mắt vừa rồi của cô chính là miệt thị sự xa hoa lãng phí của giai cấp thượng lưu.
Được rồi, cô thua, người dàn ông này là người mà cô không thể chọc vào.
Vì thế sau khi Thu Tử Thiện đối diện với ánh mắt kia, tính lập tức chuồn đi, dù sao so với vị thần phật mà cô không dám chọc vào này, cô vẫn vui vẻ nguyện ý đối mặt với Lý Mặc Ngôn hơn.
Nhưng đợi lúc cô phản ưng lại, phát hiện trên sảnh lớn đã không thấy bóng dáng Lý Mặc Ngôn đâu nữa.
--- --------
"Ra rồi, ra rồi, " Thu Tử Thiện vừa đẩy cánh cửa thủy tinh của khách sạn ra, liền cảm thấy trước mắt hiện lên một trận chớp sáng, sau đó là âm thanh của máy ảnh vang lên.
Thu Tử Thiện chưa bao giờ gặp được trận thế như vậy nên lúc này có chút ngu ngơ. Đợi lúc cô phản ứng lại, người đã bị bao vậy bởi một dàn micro, máy ghi âm..., nhìn trận thế này thật giống với siêu sao yêu đương vụng trộm trong khách sạn bị bắt quả tang.
"Cô Thu, nghe nói cô đối với Tần San San vô cùng bất mãn, có phải cô từng uy hiếp nói muốn lấy lại vị trí nữ chính của cô ấy hay không?" Một nữ phóng viên cầm trong tay thiết bị ghi âm, cô ta chỉ hận không thể tống luôn thiết bị ghi âm trong tay vào miệng Thu Tử Thiện.
"Cô Thu, có phải cô và Tần San San thật sự xảy ra mâu thuẫn không?"
"Nghe nói trên mạng đã truyền đi chuyện của Tần San San, xin hỏi chuyện này có liên quan đến cô không?"
Thu Tử Thiện còn không biết vì sao lại thế này, lại thêm những vấn đề liên tiếp bị nêu ra. Đợi cô có ý định lui vào trong khách sạn, liền phát hiện trước sau đều đã bị chặn đường đi.
Cô không kiên nhẫn hỏi: "Ai là Tần San San?"
Toàn trường nháy mắt lập tức yên tĩnh xuống, tiếp theo lại một trận tiếng đèn flash vang lên, mà đám phóng viên kia giống như cá ăn thịt vùng Amazon thấy thịt, bất kể lúc nào cũng có thể đi lên nuốt chửng Thu Tử Thiện.
"Ý của cô là cô căn bản không hề để Tần San San vào mắt?"
"Lời lan truyền là Tần San San đoạt đi bạn trai của cô, điều này là thật sao? Có phải vì chuyện này nên cô mới căm thù cô ấy tận xương tủy không?"
"Tần San San chính là nữ diễn viên thế hệ mới tốt nhất, thái độ của cô có phải mang ý nghĩa Trung Vực muốn mặc kệ cô ấy hay không?"
Thu Tử Thiện muốn đưa tay ngăn cản các thiết bị ghi âm muốn đưa đến tận yết hầu của mình, nhưng những người này càng ép càng chặt, toàn bộ vòng vây đã muốn bị bắt lui đến nhỏ nhất.
Đang lúc Thu Tử Thiện nghĩ đến cô sẽ bị nhóm người này chen chúc cho đến chết, rốt cục có người giống như thiên thần giáng xuống, đẩy ra đám người chen chúc mà che chở cho cô đi ra ngoài.
Lúc này Thu Tử Thiện cũng không quản là ai, chỉ cúi đầu tận lực không cho mặt mình lộ ra.
Đợi bảo tiêu mở cửa xe ra, cô cúi đầu nhanh chóng bước vào, sau đó chiếc xe nhanh chóng khỏi động lao vút đi.
Thu Tử Thiện vừa quay đầu liền trông thấy người bên cạnh đang ngồi ngay ngắn, so sánh với người sắc mặt tái nhợt tóc tai tán loạn là cô, thì Lạc Ngạn giống như vừa tham dự một bữa tiệc tối hoa lệ trở về, đương nhiên vừa rồi hình như anh thật sự mới tham gia tiệc tối.
Thu Tử Thiện muốn mở miệng, liền trông thấy Lạc Ngạn chậm rãi quay mặt qua, gương mặt tinh xảo giống như không thật cứ như vậy không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô. Ngay lúc Thu Tử Thiện nghĩ rằng giây tiếp theo Lạc Ngạn liền đem cô quẳng ra khỏi xe, liền trông thấy người đàn ông này chậm rãi lấy một chiếc khăn tay Hermès ra khỏi túi, ôn nhu lại thong thả lau lau chỗ hàm dưới của cô.
"Bình thường không phải rất thông minh sao, vừa rồi sao không lập tức lui về trong khách sạn."
Thu Tử Thiện run run rẩy rẩy một hồi lâu, mới nói: "Quên mất."
Cả hai đời cô đều chưa từng trải qua trận thế như vậy, cho dù năm đó lúc cô làm đến phá sản, đều không có người đến phỏng vấn qua cô. Bởi vì tất cả lực chú ý đều ở trên người Hà Minh Châu, con gái riêng ẩn nhẫn thiện lương khó nhịn được hãm hại, hăng hái phản kháng, cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh của vận mệnh, chấp chưởng tài phú của gia tộc, gả vào cửa hào môn môn đăng hộ đối.
Cỡ nào cẩu huyết, cỡ nào có tinh thần giải trí, là chuyện xưa hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt người ta.
Thu Tử Thiện cúi đầu mới phát hiện, vừa rồi do vội vàng nên một chiếc giày của mình đã rớt mất, thật đáng tiếc cho đôi giày hiệu Sergio Rossi (Một thương hiệu giày nổi tiếng của Ý) mà cô mới mua.
Lạc Ngạn lúc này cũng trông thấy bàn chân trần của cô, Thu Tử Thiện mới phát hiện nguyên bản tấm thảm màu trắng trên xe lúc này đã bị giẫm lên vài vết đen tuyền.
Cô nhanh chóng nói: "Thực xin lỗi, làm bẩn thảm trong xe anh rồi."
Nhưng Lạc Ngạn lại làm ra một động tác, đủ để cho Thu Tử Thiện nghĩ đến giây tiếp theo chính là tận thế. Chỉ thấy anh đầu tiên là cau mày, nhưng tiếp theo lại duỗi tay nâng lên cái chân không mang giày của Thu Tử Thiện, do cô mặc váy ngắn bởi vậy nên anh có thể dễ dàng nắm lấy cẳng chân bóng loáng của Thu Tử Thiện.
Sau đó cả người Thu Tử Thiện bị chuyển về phía anh, hai chân của cô lúc này khoác lên trên đùi anh, tuy chất liệu quần tây Dior Homme mềm mại vô cùng, nhưng giờ lại có cảm giác giống như sọi đay cọ vào chân cô.
Cô cảm thấy cả người mình đều không ổn, tần suất hít thở không đúng, tư thế ngồi không đúng, đương nhiên nơi mà hai chân cô đặt lên cũng không đúng nốt.
Ngón tay Lạc Ngạn giống như bác sĩ ngoại khoa vậy, trắng noãn thon dài, ngay cả từng cái chỉ các đốt ngón tay đều vừa đúng mượt mà, anh băng bó rất nhẹ nhàng, mềm nhẹ giống như lông chim xẹt qua.
Đợi cho bàn chân Thu Tử Thiện được chiếc khăn bao phủ xong, cô cố ý làm bộ lơ đãng nhấc chân bỏ xuống, nhưng cô vừa động chân thì có một bàn tay nhanh chóng bắt được cẳng chân của cô.
"Chân đã bị như vậy mà em còn dám lôn xộn sao?" Giọng nói của Lạc Ngạn hơi lạnh, nhưng đối lập là động tác của anh lại rất đột ngột.
Được rồi, lúc này rốt cuộc là tình huống gì?
Trong xe quá mức im lặng, nếu Thu Tử Thiện không ngẩng đầu, cô gần như nghĩ xe đang dừng chứ không có chạy.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền chính xác bắt gặp ngay ánh mắt của Lạc Ngạn, cô khóc không ra nước mắt.
Vì thế, cuối cùng nghẹn hồi lâu, mới nghẹn ra mấy chữ: "Có di động không?"
Lạc Ngạn từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại cho cô, cô gần như là mang theo một tư thế cung kính, hận không thể dùng hai tay tiếp nhận lấy.
Có điều đợi lúc cô lên mạng một hồi sau, thật sự là cô cười không nổi nữa.
Bởi vì một hồi tìm tòi ba chữ Tần San San xong, liền nhảy ra một đống tin tức mới nhất.
Tần San San đắc tội Thái nữ, liền bị phong sát
Nữ minh tinh Tần San San đắc tội cấp cao, địa vị khó giữ được
Thái nữ của Trung Vực phát ngôn bừa bãi với Tần San San, không quay phim liền cút đi
Tuy rằng trước giờ tin tức giải trí đều chỉ giật tít, nhưng lần này mỗi một điều tin tức đều đăng thêm một video ngắn ngủi.
Sau khi Thu Tử Thiện xem xong cái clip không đến một phút đồng hồ kia xong, sắc mặt lập tức trở nên bối rối. Đặc biệt câu nói "Hôm nay một khi chị đi ra khỏi cảnh cửa này, sợ rằng chị không có cơ hội trở về nữa", xuất hiện trong clip vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức chói tai. Đây đương nhiên là đã được trải qua xử lý.
Đây là có người cố ý chỉnh cô? Hay là nhằm vào toàn bộ Trung Vực?