Edit&beta: Hà Phương
Bình thường Thu Tử Thiện đều cùng Thu Tử Hàn ngồi xe bus về nhà, nhưng hôm cũng do cô mà bọn họ bị mất việc, chột dạ cho nên cô phá lệ đề nghị lái xe về nhà.
Đương lúc trên đường về đột nhiên Thu Tử Hàn nói mình rất đói bụng. Không còn biện pháp nào nên Thu Tử Thiện chỉ phải kêu tài xế chuyển hướng đi vào nội thành, đặc biệt mua điểm tâm cho cậu. Thu Tử Thiện nhìn điểm tâm trong tay rồi thận trọng hỏi: "Em hai, em ăn hết không?"
Thu Tử Hàn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Hoặc là chị kêu tên của tôi, còn không thì kêu em trai, tôi đều không có ý kiến, chứ chị đừng có kêu em hai được không?"
Thu Tử Thiện cười vô cùng ngọt ngào, giọng điệu càng thêm chân thành: "Bởi vì em thứ hai, cho nên mới gọi em là em hai."
Cô còn cố tình kéo dài hai chữ kia.
Cuối cùng ngay cả bác tài đều nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Tình cảm của hai chị em cô cậu tốt thật đấy."
"Ai, ai cùng người như thế có quan hệ tốt, " Thu Tử Hàn mặt đỏ lên, khẩu khí không tốt lập tức cự tuyệt.
Tuy rằng đoàn phim không ai dám khai trừ bọn họ, nhưng cũng không dám giao việc cho bọn họ nữa. Sau khi thân phận bị lộ ra ngoài ánh sáng, cũng đồng nghĩa với việc hai người phải chấm dứt công việc trong đoàn phim.
Cũng may cô đã thuyết phục được Đường Tuyên, coi như là chính thức tìm được ưu thế cũng như phương hướng trong chuyện trùng sinh. Công ty nhà họ Thu lại là công ty giải trí, cô đều biết rõ những bộ phim truyền hình và điện ảnh thành công trong tương lai là những bộ nào hơn bất kì ai.
Thu Tử Thiện càng nghĩ càng vui vẻ, đây giống như là đã biết trước được kịch bản, cô chỉ cần dựa theo tin tức đã biết chọn lựa ra cái có lợi nhất cho bản thân. Chỉ cần cô có thể đứng vững gót chân, thu thực quyền Trung Vực vào trong tay, như vậy cô sẽ không bao giờ phải e ngại loại nghé con nhảy nhót như Hà Minh Châu nữa.
"Chị đến phòng bếp nhìn xem canh đã hâm nóng lên chưa." Hồi nãy cô về mang theo một phần canh, giờ cần hâm lại.
--- --------
Khi cô bưng bát đi ra vừa vặn trông thấy Thu Vĩ Toàn vội vàng từ bên ngoài tiến vào.
Cô liền tươi cười, hỏi: "Bố, bố có muốn uống..."
"Bốp", âm thanh cái tát giống như bị phóng đại vô số lần vang lên trong phòng khách, tay Thu Tử Thiện vẫn còn bưng cái bát, ánh mắt có chút tan rã, mà chữ ‘canh’ cuối cùng cũng bị cô cắn chặt răng không thốt ra.
Cô chính là muốn hỏi, bố có muốn uống chút canh không thôi.
"Mày là cái đồ tiểu súc sinh, tao coi như hoàn toàn nhìn rõ mày, sao mày có thể đối xử với chị ruột của mình như vậy?" Thu Vĩ Toàn không thèm để ý câu nói vừa rồi của Thu Tử Thiện, chỉ phồng mang trợn má chỉ vào mũi Thu Tử Thiện mắng.
Thang Kiều vốn còn đang nhàn nhã hỏi han Thu Tử Hàn thì vô cùng bất ngờ khi thấy Thu Vĩ Toàn vừa về đến liền quăng cho Thu Tử Thiện một bạt tai.
Thu Tử Hàn nhanh chóng đặt bát xuống rồi lập tức đi qua. Cậu nhìn bên má trái Thu Tử Thiện đã muốn sưng lên, lập tức nổi đóa lên hỏi: "Bố, bố làm cái gì vậy?"
"Mày hỏi nó xem, xem rốt cuộc nó đã làm chuyện tốt gì?" Giống như sợ chưa đủ, Thu Vĩ Toàn nói xong còn muốn giơ lên tay phải, nhưng lần này Thu Tử Hàn lại lập tức bắt được tay ông ta.
"Cho dù chị của tôi có chỗ nào không đúng đi chăng nữa, nhưng người làm bố như bố sao có thể ra tay đánh người?"
Lúc này Thang Kiều cũng chạy lại, bà vén mái tóc của Thu Tử Thiện ra sau tai, nhìn thấy gò má sưng đỏ của cô, dù Thang Kiều có giỏi nhẫn nhịn thế nào đều không thể nhịn được: "Thu Vĩ Toàn, có chuyện gì anh cứ trút lên người tôi này, anh đừng có mà đánh con gái của tôi."
Thu Tử Thiện chậm rãi ngẩng đầu, cô vẫn luôn biết người cha này luôn yêu thương Hà Minh Châu hơn mình rất nhiều, những gì đã trải qua ở kiếp trước đã khiến cô không dám ôm chút hi vọng ảo tưởng nào, nhưng dù không kỳ vọng thì đó cũng là cha ruột của cô kia mà.
Nhìn cha của người khác thấy con gái của mình bị ức hiếp thì liền lấy mạng ra mà bảo vệ, mà cha của cô lại không phân biệt tốt xấu đánh cô. Quả nhiên, không có chờ mong mới không có thất vọng.
"Cho dù ông đánh tôi, cũng phải cho tôi một lí do chính đáng chứ, " Thu Tử Thiện lạnh lùng nói, một khi thật sự không còn ôm hi vọng nữa, tâm thật sự có thể cứng rắn giống như tảng đá.
Thu Vĩ Toàn bị con gái dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình thì thấy gai mắt khó chịu, trong lòng lại càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, ông ta nhìn người đứng đối diện mình, sau đó lôi Hà Minh Châu đang đứng phía sau ra, nói: "Mày còn hỏi vì sao? Mày đánh chị mình ra nông nỗi này mà mày còn dám xem như không có chuyện gì."
Thu Vĩ Toàn nhìn Hà Minh Châu luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng, lại nhìn Thu Tử Thiện khí thế mười phần trước mặt, lập tức quát: "Mày quỳ xuống cho tao, xin lỗi chị mày, cầu xin nó tha thứ cho mày."
Thu Tử Thiện dùng ánh mắt trào phúng nhìn Thu Vĩ Toàn, giọng điệu lại không tốt: "Quỳ xuống? Là quỳ chị ta hay là quỳ ông? Có điều trước khi quỳ, tôi có thể hỏi một câu sao? Hà Minh Châu người này tính là cái gì vậy?"
Lúc Trương Tuyết Vân vẫn khóc kể bản thân mình làm liên lụy Hà Minh Châu, hơn nữa Thu Vĩ Toàn cũng hiểu được mình đã để Hà Minh Châu chịu ấm ức, nay nghe được Thu Tử Thiện thờ ơ nói như vậy, sẵn cơn tức trong người liền giận dữ hét: "Sao mày có thể nói Hà Minh Châu như vậy, nó là chị ruột của mày, thế mà lại dám xuống tay với chính chị ruột của mình, xem tao phải đánh chết cái đứa không biết lớn nhỏ như mày."
Thu Tử Hàn lập tức khiếp sợ nhìn Hà Minh Châu, câu không phải nghe lầm chứ? Chị, chị ruột?
Nhưng Thu Tử Thiện lại phản ứng trước cậu, giọng nói của cô bình tĩnh lại mang theo vài phần sắc bén: "Tôi không có chị ruột, mẹ tôi chỉ sinh hai người là tôi và Thu Tử Hàn, tôi chỉ có một em trai ruột mà thôi."
"Được, được, được, mày lại dám cãi chày cãi chối, tao nói cho mày biết, từ hôm nay trở đi Minh Châu chính là chị của hai đứa mày, nó là con gái của tao thì phải là chị ruột của tụi mày." Thu Vĩ Toàn cảm thấy bản thân nói đến hào khí ngất trời.
Hà Minh Châu vẫn im lặng không nói gì, lúc này cuối cùng cũng mở cờ trong bụng, đợi nhiều năm như vậy ả chung quy vẫn chưa chiếm được sự thừa nhận của bố. Giờ ngay tại trước mặt Thang Kiều, tại trước mặt Thu Tử Thiện, rốt cuộc ả cũng được bố mình thừa nhận.
Từ hôm nay trở đi, ả có thể chân chính trở thành tiểu thư của nhà họ Thu.
Ả phải khắc chế chặt hai tay của mình, mới có thể đè nén được không phát ra tiếng cười. Tâm nguyện nhiều năm nay của ả rốt cục cũng được đền bù, từ giờ trở đi, không còn ai dám xem thường ả nữa.
Thu Tử Thiện nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta có thể đứng trước mặt người vợ kết tóc của mình, không chút do dự nói ra mấy lời bại hoại như vậy, có thể thấy được thật ra địa vị của mẹ cô trong lòng ông ta chả là gì cả.
Ngón tay Thang Kiều vẫn luôn run rẫy, phải nói là toàn thân của bà đều đang phát run, cho dù bà có ngốc đi chăng nữa thì vẫn luôn cảm giác được. Bà vẫn luôn cảm thấy cách mà chồng mình đối xử với Hà Minh Châu không đơn giản, nhưng qua nhiều năm như vậy, bà lại chưa từng nghe chồng nhắc tới chuyện nhận nó. Cho nên bà vẫn luôn lừa mình dối người rằng cùng lắm thì cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương, mà chồng mình chỉ xem phần nhu thuận của nó mà thương tiếc thôi.
Lần này, Thu Tử Hàn rốt cục mở miệng, cậu cắn răng nói: "Bố, bố đang nói cái gì hồ đồ vậy, Hà Minh Châu là người mà nhà chúng ta nhận nuôi, làm sao có thể là chị ruột của tụi con được."
Thu Vĩ Toàn bị con trai hỏi vậy thì nói không nên lời, dù d mặt ông ta có dày đến đâu đi chăng nữa cũng không thể trước mặt con trai mình nói toẹt ra rằng, đây là con riêng do bố cùng với kẻ thứ ba sinh ra đấy.
Nhưng ông ta vẫn cương quyết nói: "Con đừng hỏi nhiều, con chỉ cần biết rằng Minh Châu là chị ruột của con, trước kia không phải con thích Minh Châu nhất sao, từ giờ trở đi liền thân càng thêm thân."
Thu Tử Thiện nghe xong lời này chỉ cảm thấy muốn ói ra.
Đây xem như là lời của một người cha nói với con trai của mình sao? Để cho con trai ruột của mình cùng con riêng thân càng thêm thân?
Thu Tử Hàn cũng vất bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lúc này cậu cũng cứng rắn nói: "Bố, mẹ con còn ở đây, bố cũng đừng đùa loại chuyện như vậy. Chị của con nói rất đúng, chị ấy chỉ có một người em trai là con, mà con cũng chỉ có một mình chị ấy là chị ruột thôi."
Lúc này Thu Tử Hàn đã không còn là cậu thiếu niên không kiềm chế được, thân thể cao lớn che chắn trước người Thu Tử Thiện vàThang Kiều, giống như một cây đại thụ cao ngất.
Thu Tử Thiện vẫn luôn hy vọng em trai mình có thể trưởng thành, nhưng lấy phương thức như vậy để trưởng thành lại rất tàn nhẫn. Cô rất hiểu loại tư vị này, cho tới nay đều tưởng rằng đó là người cha người chồng tốt, đột nhiên lại phát hiện ông ta lại có một đứa con riêng còn lớn hơn cả mình. Mà ông ta còn dám đem đứa con riêng đó vào nhà nuôi dưỡng ngay dưới mắt mọi người trong nhà.
Thu Vĩ Toàn thấy con trai con gái ngoan cố, liền nổi giận mắng: "Tao nói cho mày biết, mày đừng có mà học chị mày ngỗ nghịch tao, bằng không tao liền...."
Ai ngờ Thu Tử Thiện đang bị Thu Tử Hàn chắn ở sau người đột nhiên đẩy cậu ra, đối mặt với Thu Vĩ Toàn lạnh giọng hỏi: "Ông làm cái gì? Ly hôn với mẹ tôi? Đuổi tôi và Thu Tử Hàn ra khỏi nhà, để cho đứa con hoang này cùng bà mẹ tiểu tam của chị ta vào cửa hay sao?"
Thu Vĩ Toàn lúc nào cũng để ý sĩ diện, đây cũng chính là nguyên nhân ông ta chưa muốn nhận thức Hà Minh Châu, nhưng bây giờ nghe chính miệng con gái nói ra chuyện xấu của mình trước mặt mọi người, ông ta thế nào cũng không nhẫn được.
Hà Minh Châu luôn im lặng lại đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống, thanh âm đầu gối va chạm sàn đánh vào màng tai mỗi người.
Chỉ thấy ả hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra hai má sưng đỏ, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa buồn đau: "Dì ơi, con biết nhiều năm như vậy dì vẫn đối xử với con như con ruột, con cũng thật lòng coi gì là mẹ con. Con cũng chỉ muốn quang minh chính đại kêu một tiếng bố mà thôi, con cũng chỉ muốn một gia đình mà thôi, con cầu xin dì, cầu xin dì."
"Nhiều năm như vậy, con chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn Thiện Thiện kêu bố, mà bản thân con chỉ có thể ở trong lòng nhỏ giọng kêu thầm, dì ơi, cho dù dì mắng con cũng được, đánh con cũng được, con thật sự chỉ muốn một người bố mà thôi."
Cho dù Thang Kiều là người không có tâm cơ, lúc nghe xong lời này cũng tức muốn ngất xỉu, bà run rẩy nói: "Ý của cô thì tất cả tội lỗi đều là của tôi, là tôi khiến cho cô không có nhà, nhưng cô phải biết chính mẹ cô mới là người chen chân vào gia đình tôi chứ?"
"Con cầu xin dì, cầu xin dì, dì đừng trách bố, " nói xong, ả liền muốn dập đầu. Thu Vĩ Toàn thấy con gái đã khúm núm đến như thế, mà ba người đối diện vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như vậy. Thu Vĩ Toàn lập tức cảm thấy, quả nhiên trong nhà này cũng chỉ có Hà Minh Châu là người nhà của ông ta.
Vì thế ông ta đau lòng lập tức tiến lên nâng Hà Minh Châu dậy, biểu tình trên mặt thật giống như Thang Kiều làm ra tội ác tày trời gì với ả không bằng.
Thái độ của ông ta quyết tuyệt: "Tôi mặc kệ các ngươi là nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, Minh Châu vẫn là con gái của tôi. Đợi lần kỉ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn, tôi sẽ tuyên bố với mọi người tin tức này."
Thu Tử Thiện bị tức đến bật cười, ông ta đây là khẩn cấp muốn rớt đài chức Chủ tịch của Trung Vực sao? Đòi ngay trong lễ kỉ niệm thành lập tập đoàn, trước mặt mọi người tuyên bố có con gái riêng, rốt cuộc Trương Tuyết Vân đã dùng biện pháp gì để tẩy não của ông ta vậy, lại có thể trở thành ngu xuẩn đến mức này?
Ông ta đây là ngại mình đã làm chức Chủ tịch này quá lâu chăng?