Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 54: Chăm sóc vết thương cho anh (18+)



Edit: Snow

Beta: Rika

“Không có việc gì, thực không có việc gì đâu.” Dịch Nam Phong cuống quít né tránh tay Lân Nhi đang đưa lên.

“Dịch Nam Phong!” Giản Lân Nhi ánh mắt đỏ hoe, hầm hừ trừng mắt nhìn Dịch Nam Phong, thầm nghĩ chính mình trước kia cũng sẽ không vì chuyện gì mà rơi nước mắt, nhưng không biết bây giờ cô lại làm sao vậy.

Dịch Nam Phong hoảng hốt, một tay vòng ôm Lân Nhi, đem cô nhìn vào mắt mình. “Không có việc gì, một vết thương nhỏ, em xem, nếu nghiêm trọng, liệu anh có thể có tinh thần như thế này không?”

“Em xem xem.” Lân Nhi tính tình quật cường đứng lên, anh mà động đậy em đánh anh cho xem. Không có biện pháp, Lân Nhi cở bỏ băng gạc, Dịch Nam Phong nghiêng cổ, chờ Lân Nhi cởi bỏ, đã nửa ngày không thấy cô nói chuyện, không khỏi tò mò, quay đầu liền thấy Lân Nhi đang trừng mắt nhìn miệng vết thương.

“Làm sao vậy?” Dịch Nam Phong cẩn thận hỏi một câu.

Giản Lân Nhi vừa vạch băng gạc, nhìn thấy miệng vết thương từ giữa đi xuống liền biết chính là bị hỏa lực bắn trúng, nghĩ lại thì đó chính là bị vào lúc giải cứu con tin bị thương, nhưng là anh một thời gian dài bị thương như thế, mà so với không bị thương lại vô cùng giống nhau, còn không cho mình biết, cứ như thế muốn kết hôn, có việc gì cũng không cùng với cô nói.

“Tại sao anh không nói cho em biết?” Hít một hơi thật sâu, Giản Lân Nhi mở miệng nói.

Hỏng rồi, Dịch nam Phong thầm nghĩ, mỗi lần cô dùng khẩu khí này nói chuyện liền biết chắc chắn là hỏng rồi. “Chỉ là anh sợ em lo lắng…”

“Anh sợ em lo lắng sao không giấu cho tốt để không cho em biết.”

Anh cũng tưởng là em sẽ không biết, Dịch Nam Phong ủy khuất nhưng là vẫn không giám nói. “Đều do anh giấu không tốt, nếu không em làm sao không phát hiện?” Cười theo, Dịch Nam Phong nghiêm mặt nói.

“Dịch Nam Phong!!!” Xem người này còn như vậy, nửa ngày nước mắt liền rơi xuống, càng thêm đau lòng.

“Không có việc gì đâu, em xem này không tốt sao, đừng khóc mà, ngoan, nếu không em đánh anh đi cho bớt giận, trách anh chưa nói với em, đừng khóc mà…” Tự mắng mình, Dịch Nam Phong cảm thấy chính mình chịu uất ức, như thế nào trải qua bao nhiêu chuyện, đã lớn từng này tuổi mà còn không thu thập được tiểu nha đầu này.

Không hiểu anh không cho cô biết là vì lý do gì, nhưng là cô vẫn cảm thấy đau lòng, đau lòng mà bắt đầu giận chó đánh mèo, hiểu được mình có nói cũng chẳng có tác dụng, viên đạn cũng đã làm anh bị thương rồi, nhiều nhất lúc đó biết thì cũng chỉ làm cho cô thấy khẩn trương, nhưng ít nhất anh cũng đừng cứ thể hiện mình khỏe mạnh ở trước mặt cô như htees, anh sợ cô lo lắng, nhưng cô lại sợ miệng vết thương làm đau anh. Không khí im ắng, không ai nói lời nào, thấy miệng vết thương trắng, quanh miệng vết thương cũng bắt đầu biến đổi, rõ ràng là không có quan tâm gì đến, nước mắt lại rơi càng nhiều, nhịn không được cầm lấy cánh tay khác chùi chùi vài cái, oán hận nói “ Anh không biết thay thuốc sao?”

Nhìn cô quan tâm anh, cô cũng không dám đánh anh, Dịch Nam Phong híp mắt cười trộm.

“Đi ra giúp anh thay thuốc.”

Dịch Nam Phong nhìn bóng dáng Lân Nhi, vui mừng không được, lúc trước rõ ràng còn nóng nảy thế, hiện tại tuy không phải là yếu ớt, nhưng bộ dạng cũng không sai, ít nhất cũng đã biết đau lòng cho anh.

“Thuốc ở trong túi trước.”

Tức giận lục tung quần áo, ở trong túi trước lấy ra một bình nhỏ, Giản Lân Nhi mắt lại trợn tròn, thuốc lúc nào cũng mang theo bên người mà anh còn không chịu thay, cắn môi dưới nhịn không mắng anh, xem vết thương nhẹ nhàng thay thuốc cho anh.

Xuống lầu tìm tủ thuốc gia đình, lấy ra cồn cùng bông băng giúp anh rửa vết thương. “Đau không?” Vừa làm vừa cẩn thận hỏi anh.

“Không đau”. Hai người tiếp xúc rất gần, hô hấp của đối phương đều nghe thấy rõ, Dịch Nam Phong nhìn Lân Nhi, có chút xuất thần.

“Tốt lắm.” Sau khi quấn xong vòng băng gạc cuối cùng, Giản Lân Nhi quan sát xung quanh vết thương “Anh nhanh đi ngủ, ngồi máy bay lâu như vậy, trên vai đều nhiễm trùng.”

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Dịch nam Phong nhìn Lân nhi vào phòng tắm, bên trong phòng tắm thủy tinh dưới hơi nước mờ mờ thoáng xuất hiện thân thể mảnh mai, phía dưới bắt đầu nóng lên.

“Rầm”. Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Lân Nhi đứng dưới vòi hoa sen dương mắt nhìn Dịch Nam Phong đi đến, còn tiện tay đóng cửa lại.

“Anh sao lại vào?” Lân Nhi thấy Dịch Nam Phong trên vai còn quấn băng gạc không phát hiện ánh mắt anh đã bắt đầu khởi động sóng ngầm.

“Ngồi thời gian dài như vậy, em cho anh lau qua một chút.” Ánh mắt nhìn chằm chằm trước ngực Lân Nhi.

“ Anh đang nhìn gì vậy?” Giản Lân Nhi cảm thấy tức chết rồi, người đàn ông này còn tranh thủ cơ hội, trong lúc ồn ào thuận tiện bắt được một cái chân, cái này là có chuyện không may rồi, Dịch Nam Phong trong ánh mắt có một ngọn lửa đang nhen lên. Anh biết làm sao đây, cô nương này dưới tình thế cấp bách dậm chân một cái, thân mình còn không mặc gì, trước ngực hai cái rất kiều kiều gì đó theo động tác kia của cô cũng cao thấp chớp lên, thử hỏi làm sao Dịch Nam Phong có thể chịu được.

Không tự giác nhấp môi, Dịch Nam Phong liền đứng dưới vòi hoa sen để tự động dập lửa.

“Anh điên rồi.” Một tay để ở trước ngực Dịch Nam Phong, muốn đem anh đẩy ra, Dịch Nam Phong phối hợp lùi về phía sau từng bước. “Anh không đi vào, em giúp anh lau.” Nói chuyện đâu, tay thẳng tắp đến trước ngực Lân Nhi.

“Ba.” Giản Lân Nhi lập tức vuốt ve tay Dịch Nam Phong. “Không cần xằng bậy, chờ em tắm xong, anh cái này cho em…”

“Tốt, anh bất động, em tắm đi.” Không phải Giản Lân Nhi không cho Dịch Nam Phong, mà là anh cả bả vai đều bị thương, cô nào có tâm tư kia, người này tinh trùng lên não không để ý, cô nhịn nha.

“Làm sao em lại đi?” Dịch Nam Phong nhìn Giản Lân Nhi muốn đi ra ngoài, vội vàng kéo cô.

“Mặc quần áo đi.” Tức giận liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong, liền như vậy cả hai người đều không mặc gì, còn không ra chuyện này.

“ Quần áo đều ẩm ướt hết rồi, em nhanh lên cho anh còn tắm.” Lại đem người đến dưới vòi hoa sen, Dịch Nam Phong chặn đường không có Lân Nhi đi.

Nhìn xem hiện tại là hoàn cảnh gì, dưới ngọn đèn sáng, hai người không mặc quần áo, một nam một nữ, một cái tinh tế mạn điệu, một cái cao tráng rắn chắc, nước ấm từ từ chảy, không hiểu trong phòng tắm lớn, không khí dù thế nào cũng nên phát sinh điểm gì, đáng tiếc cô gái này thật cố chấp đáng yêu, đây là tiếng lòng Dịch Nam Phong.

“Được rồi, anh đứng vững, em cho anh lau người.” Nhìn bộ dáng Dịch Nam Phong mân miệng, vì thế mặc quần áo đành thôi.

Khăn mặc cao cấp thỉnh thoảng chà sát, thỉnh thoảng còn muốn vuốt ve Dịch nam Phong sờ khắp thân thể Lân Nhi, trêu chọc thế này Giản Lân Nhi cũng muốn nha, nhưng là nhìn Dịch Nam Phong trên vai còn quấn băng gạc, liền nhanh chóng đình chỉ ý tưởng trong đầu.

Chà sát trên thân xong rồi, thời điểm ngồi xổm xuống để lau đùi, bị vật gì đó giữa hai chân Dịch Nam Phong hấp dẫn, không biết từ khi nào người này kích động thành dạng này, máu sôi sục, vật đó thẳng tắp biểu hiện chính mình tồn tại cảm giác. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dịch Nam Phong, vừa thấy, liền lọt vào trong một ánh mắt sâu thẳm.

Dịch Nam Phong ánh mắt tối kinh người, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi, buôn hai tay, làm sao còn chờ đi xuống, một phen kéo cô ôm vào trong ngực đặt ở trên vách tường, liên tiếp hôn.

Kéo hai tay cô áp lên đỉnh đầu, miệng liền đè ép đi lên, thừa dịp thời điểm Lân Nhi phòng hộ không tốt, đầu lưỡi nhanh chóng đi vào. . Hai đóa hoa đào mẫn cảm đâm đâm vào ngực anh vài cái, cả người cô mềm nhũng cả đi.

Đầu lưỡi quấn quít nhau nửa ngày, đợi cho cô sắp không thở nổi mới đi ra, đầu lưỡi dạo chơi bên ngoài môi cô, sau đó từ từ hạ xuống ngực cô.

Dịch Nam Phong cắn loạn, trong lòng đã sớm nghĩ nay phải làm thế nào mới tốt, vừa rồi xem thái độ kiên quyết của cô, anh quyết định vẫn là chậm rãi, cũng không nghĩ đến khăn mặt đắp ở trên người, tay Lân Nhi thỉnh thoảng còn ở trên người sờ sờ, hơn nữa chính mình khát vọng nổi điên thân mình cô ở phía trước áp sát anh, đổi tới đổi lui, Dịch Nam Phong trong lòng hận không thể trực tiếp tiến vào trong cô.

Hồi ở căn cứ tuy rằng không làm, nhưng là có huấn luyện phát tiết hạ dư thừa tinh lực, này đã trở lại, tự nhiên sẽ tận hứng ăn đủ, làm sao còn quan tâm vết thương trên vai, dù sao này thương cũng không nặng, không chết được người.

“Đúng là tiểu hỗn đản, em ép người đàn ông của em đói chết…” Miệng thở phì phò đầu lưỡi ở bên trong lôi kéo , Dịch Nam Phong còn muốn ách thanh âm nhỏ giọng nói.

“Ngô… Thương…”

“Đừng động.” Cảm giác tay đè nặng đã muốn mềm , buông tay ra, tay kia thuận thế xuống, một tay nắm lấy ngực cô.

Kích động, thực sự kích động, phía dưới kia dường như cũng đang tìm kiếm huyệt động của cô mà đi vào. Gân xanh tăng vọt, phía trước của động đã tràn ra dịch ẩm ướt.

Anh rất quen thuộc với cơ thể cô, trêu chọc cô một hồi, rốt cục cô cũng đã đến thời điểm tốt, khát vọng dâng cao cho nên anh thần tốc đi vào, thật thoải mái. .. Lúc này, ai còn quan tâm tới vết thương trên vai? Vừa nãy còn cật lực cự tuyệt anh,thế nhưng giờ phút này cô cũng khao khát có được anh.

Hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, cắn cắn hai cánh môi anh đào, mồ hôi từ trên người roi xuống, dọc theo thân mình từ mặt, cổ, bả vai, xương quai xanh, nách. . . tất cả đều ẩm ướt. Hai tay nâng cô lên, vết thương trên vai nứt ra, Dịch Nam Phong cảm giác được sự đau đớn.

Đáng lẽ người gầy đi, ngực cũng bé lại, 70% lượng mỡ tiêu hao, dù thế nào cũng phải bé đi chứ. Nhưng Giản Lân Nhi đúng là ngược đời, mọi thứ trên cơ thể đều gầy đi trông thấy, nhưng ngực lại chẳng giảm đi tí nào, ngược lại còn săn chắc hơn nữa.

Đối với cái này, Dịch Nam Phong cũng thật vui mừng, tay hoạt động không buông, sờ soạng khắp người cô. Người ta nói xem tướng vợ thì phải nhìn thắt lưng, thắt lưng cô tinh tế, nhìn rất đẹp.

Ánh mắt cuồng loạn nhìn khắp người cô, chung quy nhịn không được mà lực đạo mạnh hơn “A. . .” ánh mắt tràn đầy sương mù, cô nhìn trước ngực mình nhiều thêm cái dấu răng.

Cả người mềm nhũn không có khí lực, đưa tay vỗ vỗ đầu anh “Đa…” Anh anh anh vài tiếng, nghe như tiếng rên rỉ mời gọi, kích thích anh động tác nhanh và mạnh hơn nữa.

“Em, là yêu tinh mê hoặc người”. Ánh mắt anh đỏ rực nhìn cô, đảo quanh qua bụng cô, sau đó ngồi xổm xuống, không khống chế, thô bạo tách đùi cô ra, hai ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa trước huyệt động của cô.

Cảm nhận được dòng nước ẩm ướt, Giản Lân Nhi xấu hổ đến không chịu được.

“Tiến vào, …A, tiến vào…” Cô nhẹ giọng hô, tiểu Dịch của anh to lớn, làm cô thật sự không chịu được nhưng đồng thời cô cũng rất cho mong, rất muốn được hưởng thụ cảm giác thoải mái.

Hai tay tinh tế vuốt ve, cô nhịn không được nói: “A,…Mau…Không được đụng chỗ đó…” Eo nhỏ vặn vẹo, cô dường như rất khó chịu, cả người đỏ hồng lên.

Nhìn cô, anh hít một hơi thật sâu, nhắm thật chuẩn, lập tức độn thân đi vào, cả người anh vì hưng phấn mà run rẩy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv