"Không ăn thủy sản?" Tĩnh Hảo quay đầu nhìn về Lý Tạ, đôi mắt hạnh tròn xoe không chớp mắt nhìn hắn, khó nén được cảm xúc, "Sao đột nhiên a huynh lại nói như thế?" Nàng nắm chặt tay, dùng sức quá độ mà khiến nó run rẩy.
"Ta vẫn chưa từng hỏi, ngày ấy a huynh đi địch doanh, rốt cuộc là để làm gì?"
Lý Tạ hơi cứng người, hắn chớp mắt, đứng lên khôi phục dáng về cao ngạo, "Tĩnh Nhi chẳng phải đã giải thích thay cho ta rồi sao, ngày đó ta đến cứu người, lại còn thiêu hơn nửa lương thực của địch, lập công đầu."
Khuôn mặt hắn ngược sáng, độ cong khóe miệng lại trở nên lạnh lùng như đêm đó ớ tường thành, đôi tay rõ ràng đang thả xuống, ngược sáng che kín bóng hình của nàng trong phạm vi của mình, không cho phép bất kỳ hành vi rời bỏ hay phản bội nào.
"Đó là do Tĩnh Nhi tự mình nói, bây giờ lại muốn đổi ý ư?"
"Không," Tĩnh Hảo lùi về sau, tránh đi sự áp bách của hắn mà đứng lên, "Ta chỉ muốn hỏi a huynh, chuyện dịch bệnh có liên quan gì đến việc ngày đó huynh đến địch doanh hay không?"
Lý Tạ nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên cười khẽ, duỗi tay cuốn lấy một lọn tóc của nàng, "Không phải ngươi đã đoán được hết rồi hay sao? Hỏi ta là muốn biết thêm nhiều hơn?"
Hắn vòng vòng lọn tóc trong tay, lại từ từ thả xuống, lại lặp lại, "Nói cho ngươi cũng được, đúng là ta hạ thuốc vào nước sông, nhưng nếu không phải do bọn họ không có lương thực, phải xuống sông bắt cá, bắt tôm để ăn, thì chỗ thuốc đó cũng không đem lại hiệu quả tốt như vậy.
Hắn cười ra vẻ khen ngợi Tĩnh Hảo, "Nói như thế, Tĩnh Hảo cũng có công lao đấy chứ."
Tĩnh Hảo lui về sau một khoảng, giật tóc khỏi tay hắn, "Vậy Ninh Thành bên kia cũng vậy?"
Lý Tạ gật đầu, nhìn vẻ mặt của nàng cũng đoán được nàng đang nghĩ gì, nụ cười dần tắt, "Làm sao? Ngươi còn muốn đánh trống giải oan cho những người chết vì dịch bệnh? Chẳng qua chỉ là một đám người xui xẻo, bây giờ nhìn ngươi như vậy, là định vì bọn họ mà trở mặt với ta sao?"
Hắn đột nhiên tiến lên một bước cầm lấy cổ tay Tĩnh Hảo, nắm chặt, "Bọn họ vốn dĩ đáng chết, tốt hơn hết người nên vứt ngay lòng thương hại ấy đi, nghĩ lại ai mới là người ngươi nên để tâm, đừng lãng phí đầu óc của mình vào những chuyện không cần thiết."
Kiếp trước người chết trong thành không ít, so với kiếp này còn nhiều hơn rất nhiều, không lẽ nàng còn muốn vì những người này mà phản bội hắn?
Đúng là nằm mơ.
Lý Tạ động tay, muốn túm chặt, người bị túm lại giằng ra khỏi hắn, lùi về phía sau cách hắn xa hơn.
"Không ai nên chết vô lý như vậy cả." Tĩnh Hảo xoa bóp cổ tay bị hắn túm đau, nàng đã từng nhìn thấy qua màn hình khung cảnh chết người kia, tính mạng của một người không hẳn chỉ thuộc về một mình hắn, hắn còn có cha mẹ, bạn bè, có vợ con, cũng sẽ sống một cuộc sống bình thường an khang, hạnh phúc, chứ không phải sau khi trở thành một thi thể cứng đờ, bị một câu "Không may" bâng quơ che dấu.
Nàng không muốn tranh cãi với Lý Tạ xem có nên thương xót cho bọn họ hay không, nàng nên suy nghĩ lại, làm thế nào có thể thay đổi quan niệm coi khinh mạng người này của hắn.
Làm hoàng đế ngồi trên địa vị cao thượng trong tay nắm quyền sinh tử, không thể là một người xem mạng người như cỏ rác được.
Nàng không thể thay đổi lịch sử, chỉ có thể thay đổi người trước mắt.
Lý Tạ đợi một lúc lâu chỉ nghe thấy một câu nói lấp lửng của nàng, nhìn lại thì phát hiện tâm trí nàng đã trôi về phương xa, đôi mắt trống rỗng cay đắng, từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn, rõ ràng là vô cùng thất vọng và buồn bã, lại hoảng hốt mê mang không biết phải làm gì.
"Ngươi?" Hắn tiến lên một bước một kéo nàng, mới vừa nhấc chân đã thấy nàng lui về phía sau vài bước, không biết vì sao trước mắt hắn xuất hiện cảnh nàng mới vừa rồi một tay đẩy ra, nắm chặt tay mới nén được cảm xúc lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên.
"Hảo, hảo, ta còn tưởng rằng ngươi khác biệt, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi," hắn túm chặt đóa hoa lụa trong ống tay áo, bỗng nhiên muốn ném lại, nhưng lúc chuẩn bị làm thế lại không nỡ, chỉ có thể nắm chặt nó, liều mạng duy trì lý trí không tiến lên bóp chết cái người vừa làm cho hắn để ý lại định phản bội hắn, ném hắn vào nơi bụi bặm.
Hắn xoay người đi tới cạnh cửa, khi kéo cửa ra một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cho miệng vết thương chưa lành trong ống tay áo hắn đau nhức, khiến hắn khó mà bước chân ra ngoài cửa. (Ẩn ý của câu này là chỉ nam chính lấy cớ vì gió lạnh nên không muốn ra ngoài, thực ra là đau lòng muốn ở lại giải thích thôi =))) lươn)
"Trận chiến này, vốn dĩ có rất nhiều người chết, tin hay không thì tùy ngươi."
Cửa bị đóng sầm lại, TĨnh Hảo đột nhiên ngẩng đầu, chợt nhận ra tiếng gió đã bị chặn ở ngoài cửa, trong nhà chỉ còn lại sự tĩnh lặng, câu nói nàng mới vừa nghe thấy, thoảng qua như chỉ là ảo giác không nên xuất hiện."
Vốn dĩ.
Làm sao hắn lại biết là vốn dĩ?!
Chiến sự ở Ninh Thành, sau khi Tả Ích tướng quân tới, đại cục xoay chuyển, đánh tan quân địch vốn đã suy yếu, trong vòng nửa tháng đoạt lại được thành trì mà liên quân Ô Thù đã cướp đi, quan y được đem tới cũng đã phối ra một loại thuốc phù hợp, quân lính tử vong vì dịch bệnh ngày càng ít.
Bên ngoài là tiếng chúc mừng trong tiệc rượu, cũng có cả một vài vị tướng quân trẻ tuổi đang khoe ra chiến tích của mình, giọng nói vô cùng đắc ý
Nhưng mà---
Cốc Vũ canh giữ trước tấm trướng nhìn thoáng qua khe hở, chỉ thấy một bóng hình, không biết hắn đang nắm trong tay thứ gì, dưới ánh đèn mờ ảo, dường như là mớ giấy vụn bị cắt tan tác.
Hình như là mấy quyển thoại bản viết về tình yêu của tiểu thư nhà quan và thư sinh nghèo.
Cốc vũ lắc đầu xua tan phỏng đoán kỳ lạ của mình, lại khó nén cơn tò mò nhìn thoáng qua người trong trướng, dạo gần đây tâm trạng của Tam công tử khá tệ, nghe nói lên người chém người tàn nhẫn hơn trước rất nhiều, tên tướng quân lần trước bị hắn một đao chém bay đầu.
Hắn nghĩ đến hình ảnh kia, tay run run xoa cổ mình, không dám lại nhìn lén vào trong nữa.
Tĩnh Hảo bị quả bom Lý Tạ ném ra trước lúc rời khỏi dọa sợ, một ý tưởng vòng đi vòng lại trong đầu, lại vẫn luôn không dám khẳng định, khiến cho nàng quên luôn chuyện lần trước vừa mới nghĩ tới.
Đến lúc nàng bình tĩnh hơn đã là tháng chạp, thấy tết sắp đến, nàng đứng ở hành lang nhìn quản sự chuẩn bị tốt quà tết cho các phủ khác, bước vào cửa lại nhìn thấy các loại mứt tết trước mặt Khích phu nhân, nàng vẫn còn ngơ ngác.
"Cha, Tĩnh Nhi vui vì sắp được ăn tết đến mức ngơ ngẩn luôn rồi à?"
Khích phu nhân nhìn nàng trêu ghẹo một câu, duỗi tay nhét một miếng mứt vào miệng nàng, "Tết năm ngoái Tĩnh Nhi cũng vô cùng vui vẻ, năm nay chắc còn vui hơn nữa, chiến sự cũng sắp kết thúc, các a huynh của con cũng sắp về rồi, chúng ta sẽ có một năm mới vô cùng vui vẻ cho xem."
"A huynh trở về?" Tĩnh Hảo lặp lại một lần, mới nhớ tới chuyện ngày đó Lý Tạ đúng thật là có nói sẽ về nhà trước tết.
"Đúng vậy." Gương mặt Khích phu nhân tràn đầy sự vui sướng, "Tứ huynh của con và thất huynh cũng đã đi hơn nửa năm rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngời một chút."
Nhi tử tuổi còn nhỏ đã phải theo phụ thân lên chiến trường, Khích phu nhân cũng rất lo lắng, bởi vì con nối dõi trong phủ này rất đông, còn trong đám con vợ lẽ ngoại trừ hai đứa khá nổi bật kia ra, đám còn lại đều không có cơ hội, tuy rằng nàng đau lòng nhưng cũng không thể ngăn cản tiền đồ của con trai mình được, giữ hắn ở lại trong phủ là hại hắn.
"Tuy nhiên, TĨnh Nhi mới cãi nhau với a huynh à?" A huynh trong miệng Khích phu nhân là nói trưởng tử của nàng, "A huynh của con ở bên ngoài gửi về mấy phong thư, viết nhiều lắm, dong dài khác hẳn mọi khi lại không hề nhắc tới con một chữ."
Nàng nghiên đầu nhìn con gái im lặng không nói gì, nghĩ là hai huynh muộn còn nhỏ, lúc trước thân nhau quấn quýt, cãi nhau một cái lại không thèm để ý đến nhau, thật đúng là trẻ con.
Nàng vuốt tóc con gái, "Mẹ hy vọng các con đều sống tốt, cũng mong các con thân thiết với nhau hơn, khó khăn lắm Tĩnh Nhi mới thân thiết với a huynh như vậy, không nên giận nhau mãi." Nàng thấp giọng thở dài, "Tuy rằng a phụ con bây giờ yêu thương con nhất nhưng con vẫn phải gả chồng, sau này khi a phụ không còn nữa, người có thể giúp đỡ con chính là a huynh."
Tĩnh Hảo nhẹ giọng đáp lời, nói chuyện với nàng mấy câu mới quay trở về Li viên, đi ngang qua Kỳ Uyển vẫn còn u ám thì hơi ngừng bước chân, để ý thấy tỳ nữ phía sau hơi khẩn trương, cũng nhớ tới một loạt biến cố xảy ra sau khi nàng đuổi theo vào đêm hôm đó.
Chuyện đã qua vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Tiệc giao thừa năm nay phủ Đại Tư Mã tổ chức vô cùng náo nhiệt, Lý Quan ngồi ở thủ vị, nhìn một bàn con vợ cả ngồi trước mặt, nghĩ tới mấy ngày nữa, chờ sau khi kim thượng khai bút là có thể lấy quân công đã lập đi thỉnh phong thưởng, tất cả các chứ quan hắn đã tổng kết ở thư phòng, sắp xếp lại một phen, tất cả đều quy về môn hạ của Lý gia hắn.
Nghĩ đến chuyện này tâm trạng hắn vô cùng tốt, uống một chén rượu đầy rồi nhìn về phía nữ nhi ngồi cạnh bên, lại phát hiện nàng hơi thất thần, như thể đang do dự chuyện gì đó, không nhịn được mà duỗi tay xoa đầu nàng.
"Tĩnh Nhi đang nghĩ gì thế?" Hắn vừa mở miệng, cả phòng lập tức yên tĩnh lại, được mọi người sùng bái chăm chú nhìn khiến hắn thấy lâng lâng, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của con gái, hắn nhớ tới mấy hôm trước khi hắn ở trên triều, Tế vương gia có nhắc qua chuyện kia, vô tình cảm thấy hơi mất mát.
"Tĩnh Nhi của chúng ta tốt quá, ngay cả Tế vương cũng biết đến con, muốn cưới con về làm thế tử phi."
Trong phòng yên tĩnh như tờ.
Khích phu nhân nhìn thoáng qua người trưởng tử, cúi đầu nói với Lý Quan, "Tĩnh Nhi còn nhỏ, hai năm sau bàn vẫn chưa muộn."
Ở Tư triều việc kết hôn của nam nữ đều vào khoảng 13 - 14 tuổi, chuẩn bị hôn lễ một đến hai năm, sau lễ cập kê thì thành thân.
Lý Quan nghe vậy gật đầu không nói nữa, nhưng hình như đã để chuyện này trong lòng, rốt cuộc con nối dõi của Nguyên gia rất hiếm, Nguyên Hoài đế thì ốm yếu, trông không giống như có thể có con được, đám đồng lứa tiếp theo chỉ có thế tử Nguyên Điển của nhà Tế Vương gia.
Sau này sẽ không chỉ là thế tử phi mà thôi.
Yến hội lại náo nhiệt, đích thứ tử Lý Chương ngồi cạnh Lý Tạ quay đầu, nhìn rượu đổ trên bàn hắn, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Tam đệ sao vậy? Nghe đến tin này ngạc nhiên lắm à, sơ ý đến như vậy?" Hắn cười thầm hai tiếng, "Ta còn tưởng người trong lòng tam đệ là chủ nhân của đoá hoa lụa kia đấy."
Lý Tạ quay đầu lại cười với hắn một cái, thế mà trông vẫn tao nhã, "Chảng qua là trượt tay thôi, nhị huynh nghĩ nhiều rồi."