Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 85



Chuyện đầu tiên Ngu Trạch làm sau khi về nước chính là đi bệnh viện thăm hỏi Bộ Khâu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Rất nhiều truyền thông đoán được điểm này nên từ khi Ngu Trạch xuống máy bay đã phái paparazzi ngồi chờ ở gần bệnh viện.

Dù sao đều sẽ bị chụp, Đường Na và Ngu Trạch dứt khoát không thèm ngụy trang, ngồi xe cờ đỏ lẫm liệt đi tới bệnh viện. Lúc bọn họ xuống xe, toàn bộ bệnh viện đều oanh động, không chỉ paparazzi liên tục chụp hai người, mà ngay cả bệnh nhân và nhân viên công tác khác trong bệnh viện đều chạy tới cửa bệnh viện xem náo nhiệt bọn họ.

Lúc Đường Na còn không để bụng mỉm cười paparazzi đằng sau, Ngu Trạch đã dắt tay cô đi vào trong bệnh viện.

Bọn họ đến nơi, quần chúng vây xem đều tự giác lùi lại một bước, mang theo cảm giác tôn kính và không thể tưởng tượng nổi với "công chúa vương thất", đưa mắt nhìn bọn họ rời đi... Có lẽ cũng có liên quan đến mười vệ sĩ da đen mặc áo đen đeo kính cơ bắp cuồn cuộn bên cạnh Đường Na và Ngu Trạch.

Thời điểm bọn họ đi thang máy lên tầng, cha Bộ mẹ Bộ đã nhận được tin tức, sớm đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ.

Vẻ mặt bọn họ hơi thấp thỏm, dường như không biết nên đối xử như thế nào với hai người đã thay đổi thân phận, cũng may sau khi hàn huyên, bọn họ dần dần bình tĩnh lại, quay lại thái độ tự nhiên vốn có.

Dựa theo cách cũ, Đường Na bảo cha Bộ mẹ Bộ về nhà nghỉ ngơi, khi trong phòng bệnh chỉ còn lại cô, Bộ Khâu và Ngu Trạch, cô nói với Ngu Trạch:

"Anh ra ngoài trông chừng, đừng để ai vào."

Ngu Trạch không nghi ngờ gì, đưa mắt nhìn Bộ Khâu trên giường rồi đi ra ngoài.

Chờ sau khi anh đóng cửa lại, Đường Na gọi ra sách ma pháp màu đỏ gạch từ không trung. Sách ma pháp giống như được ngâm trong dòng chảy năm tháng thời gian dài, bìa ngoài lông xù mọc chút nấm mốc màu xám trắng, Đường Na mở sách ma pháp, gập cong chân trang sách đã ố vàng, hai ác linh trong sách đều quay lại vẻ đờ đẫn, không nhúc nhích, giống như bức tranh không có sinh mệnh.

Trong quá trình khai thác mỏ Berili, Đường Na toại nguyện tìm được 'hồng tháp mã' lẫn bên trong, cô dùng 'hồng tháp mã' cưỡng chế cắt đứt liên hệ của sách ma pháp và Ngu Trạch, không có liên hệ với sinh mệnh của tế phẩm, ma lực của sách ma pháp lần nữa khô kiệt.

Để không rơi vào trạng thái ngủ say, cô ký kết khế ước với bản thân.

Trong vòng sáu tháng, cô sẽ chính tay đâm Nibel, thực hiện một bước sống lại cuối cùng.

Nếu như không hoàn thành mục tiêu trong kỳ hạn này, cô sẽ bị pháp khí bản mệnh của mình nuốt chửng.

Cô lau sạch chút nấm mốc trên sách ma pháp, bởi vì cảm thấy quá mức khó tin mà không khỏi bật cười. Huyết tinh ma nữ tiếng xấu lan xa, làm cho người nghe tin đã sợ mất mật lại có một ngày đánh cược tính mạng vì người khác.

Không chỉ người khác không tin, ngay cả bản thân cô nửa năm trước cũng sẽ không tin.

Đường Na cởi quần áo bệnh nhân trên người Bộ Khâu, để lộ ấn ký ác linh nhúc nhích tựa như vật sống trên ngực anh ta, thầm nói: "Côn trùng ngu ngốc, xem như anh may mắn, gặp được huyết tinh ma nữ đang yêu đương..."

Cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên trái tim Bộ Khâu, ánh sáng màu u lam bắn ra từ lòng bàn tay của cô, quấn quanh ấn ký ác linh giống như thuỷ triều nhanh chóng rút lui trên ngực anh ta.

Sương mù màu đen không ngừng dâng lên bị mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, không có chỗ lẩn trốn, bị trừ khử hoàn toàn.

Sau khi ấn ký biến mất, cô cẩn thận nâng mảnh vỡ linh hồn của anh ta từ trong sách ra, đốm sao màu đen được cô vuốt ve dần dần phai màu, quay lại dáng vẻ trong sáng vốn có, cô từ từ bỏ linh hồn tinh khiết này vào thể xác của Bộ Khâu.

Có lẽ ba tháng, có lẽ nửa năm, chờ linh hồn của anh ta ổn định lại bên trong thể xác, anh ta sẽ mở mắt lần nữa.

Khi đó, mặc dù Nhật Bản không có hoa anh đào, nhưng anh ta có thể dẫn người nhà đến Nhật Bản tắm suối nước nóng.

... Khi đó cô vẫn còn sống chứ?

Đường Na lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của mình, tất nhiên cô còn sống rồi, cô sẽ không thua đâu, từ trước đến nay cô vẫn luôn thắng, về sau cũng sẽ vẫn luôn thắng thôi.

Xua đuổi ấn ký ác linh và đưa linh hồn quay lại tốn rất nhiều thời gian của Đường Na. Cô duy trì một tư thế, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, rốt cuộc, một đốm sao cuối cùng trở lại thân thể của Bộ Khâu, cô cắn rách ngón tay mình, vẽ một ma pháp trận định thần trên ngực anh ta.

Vết máu màu đỏ thoáng cái trở nên trong suốt, dung hoà vào cơ thể anh ta.

Làm xong hết mọi thứ, cả người Đường Na không còn chút sức lực. Cô thở hổn hển, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng của cha Bộ mẹ Bộ.

Cô đứng dậy đi tới trước cửa, mở cửa nhìn thấy mẹ Bộ đang đưa một xấp giấy in thật dày đóng thành sách cho Ngu Trạch.

"Từ lúc Bộ Khâu xảy ra chuyện đến nay, hai đứa là người bạn duy nhất đến thăm nó, cô suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên cảm ơn hai đứa thế nào... Cuối cùng sửa sang lại cái này... Đây là sổ tay ghi chép những năm Bộ Khâu học biểu diễn, có một chút tâm đắc và trải nghiệm của nó, nếu cháu không chê thì có thể nhìn xem, nói không chừng có thể có ích với cháu..."

Ngu Trạch ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần nhận bản sao chép sổ tay thật dày, nói: "Cảm ơn cô, cháu nhất định sẽ nghiêm túc xem nó."

Mẹ Bộ nói: "Cô hi vọng có người có thể tiếp nối thứ mà Tiểu Bộ thích, nó thích biểu diễn như vậy, cũng không biết còn cơ hội đứng trên sân khấu hay không..."

Nói một hồi, trong hốc mắt sưng đỏ của bà lại ngậm đầy nước mắt.

"Có cơ hội." Đường Na cười đi tới: "Cô à, trước khi cô đến Bộ Khâu còn giật giật ngón tay nữa ạ."

"Thật sao?" Mẹ Bộ kích động, vội vàng đi vào phòng bệnh.

Sau khi mẹ Bộ đi vào phòng bệnh, Đường Na chào tạm biệt với cha Bộ ở ngoài cửa, nói mình và Ngu Trạch phải đi rồi.

Thời điểm rời bệnh viện, Đường Na bị nhét một quả quýt vào tay. Lúc cô và Ngu Trạch ngồi lên xe, cô coi quả quýt là quả bóng, cầm ném chơi.

Ngu Trạch ngồi bên cạnh nhìn hành động trẻ con của cô, lúc quả quýt bị bắt hụt rơi xuống, tay mắt lanh lẹ vươn tay bắt được.

Anh bắt được quả quýt, chuyển tay đưa lại cho cô.

Quả quýt màu da cam lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của anh, Đường Na không nhận, cô tới gần, dựa đầu lên vai anh.

Mái tóc dài vàng óng ả như thác nước rơi xuống, giống ánh nắng rải đầy trên người hai người.

"Chúng ta đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào đi." Cô nói.

"Khi nào?" Giọng nói trầm thấp từ tính của Ngu Trạch truyền đến từ đỉnh đầu.

"Bây giờ."

Tháng tư, chính là thời điểm hoa anh đào rực rỡ.

"Được."

Lúc đầu Đường Na chỉ là tâm huyết dâng trào thuận miệng nói, không ngờ Ngu Trạch lại trả lời khẳng định, cô dựng thẳng cổ từ trên vai anh, giật mình nhìn anh: "Thật sao?"

Không phải bây giờ bọn họ phải đến Nhà khách Quốc gia tham dự tiệc tối sao? Có thể lộ diện trên bản tin thời sự bảy giờ tối là cơ hội bao nhiêu siêu sao muốn mà không được, anh lại từ bỏ một cách thoải mái như vậy?

"Chúng ta không mang hành lý gì." Cô nói.

"Mua." Anh dừng một chút, bổ sung: "Tôi mua cho em."

"Vé máy bay cũng chưa đặt."

Anh lấy điện thoại di động ra, đặt vé máy bay đến Nhật Bản Kyōto ngay trước mặt Đường Na.

Anh cầm di động đến trước mắt Đường Na, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Giờ mua rồi."

Đường Na ngơ ngác nhìn anh: "Vậy em muốn mặt trăng trên trời..."

Ngu Trạch thuận theo xúc động "trêu ghẹo cô" trong lòng, mặt không thay đổi đưa tay véo khuôn mặt mũm mĩm đầy kinh ngạc của cô, không chút do dự nói: "Cũng hái cho em."

"Phiền dừng xe ở đây." Ngu Trạch quay đầu nói với lái xe.

Lái xe sững sờ, hỏi: "Bữa tiệc tối nay..."

Rõ ràng anh ta không phanh xe, nhưng xe lại dừng lại ven đường.

"Không đi!" Đường Na hận không thể chắp cánh lập tức bay lên, cô nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi sẽ ăn ở Nhật Bản, cũng xin anh nhắn cho bọn họ, ăn uống ngon miệng ở Điếu Ngư Đài!"

Ngu Trạch mở cửa xe, trong nháy mắt xuống xe kích thích một một trận gào thét trên đường cái.

Người đi bên đường dừng bước lại, che miệng nhưng không che được tiếng hét trong miệng, ngay cả những chiếc xe đi ngang qua cũng nhao nhao ấn hạ cửa xe, nam nữ trẻ tuổi lớn tiếng gọi tên anh trong cửa sổ xe.

Tiếng thét chói tai lên tới đỉnh điểm khi Đường Na xuống xe, người gọi tên bọn họ nối liền không dứt.

"Cô Bách Đế Na, anh Ngu..."

Lái xe vội vội vàng vàng xuống xe đuổi theo thì hai người cũng đã nắm tay chạy nhanh ra ngoài, thiếu nữ tóc vàng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đội xe bị bỏ lại sau lưng, mặt mũi đầy vui sướng và ranh mãnh như đứa trẻ đùa ác thành công.

Đường Na còn chưa nhìn thấy hoa anh đào nhưng sự vui vẻ khi nhìn thấy biển hoa màu hồng đã tràn ngập trong lòng cô.

Con người lại có thể hạnh phúc như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Không có dây chuyển đá quý sáng chói, không có váy áo lộng lẫy, không có vương miện tượng trưng cho quyền lợi chí cao vô thượng, cô từng cho rằng cuộc sống của mình sẽ mãi là một màu âm u âm trầm, cô quyết tâm không tin tưởng ai nữa.

Mãi cho đến khi có người mở ra biển hoa trong lòng cô.

Có người cứu vớt cô, cho nên cô cũng muốn cứu vớt người này.

Giống như anh không tiếc giá lớn bảo vệ cô, cô cũng muốn không tiếc giá lớn bảo vệ anh.

Chỉ sống sót, không có ý nghĩa.

Cùng sống sót bên anh mới là ý nghĩa quan trọng nhất.

Bọn họ nắm tay chạy, đến đâu cũng có đám đông la hét, có rất nhiều người bắt đầu chạy theo bọn họ, cầm điện thoại không ngừng quay chụp, thời gian dần trôi qua, Đường Na không nhìn thấy vệ sĩ áo đen sau lưng.

Cô quay đầu nhìn Ngu Trạch, hỏi: "Anh thích em không?"

Ngu Trạch nhìn cô một cái: "Em nói xem?"

Cũng đều là đang chạy nhưng hơi thở của anh không rối loạn, vẻ mặt thoải mái, mà cô đã bắt đầu thở không ra hơi.

Cô nói: "Anh còn, anh còn chưa từng nói thích em đâu!"

"Chẳng lẽ em không nhìn ra sao?"

"Nhìn ra và nói sao có thể giống nhau?"

"Em cũng chưa từng nói thích tôi." Xem ra bò sát nhỏ đáng ghét này đã ghi hận trong lòng, anh còn cố ý bổ sung: "Em gãi cằm của tôi, còn nói không nói cho tôi."

"Cứ, cứ không, không nói cho anh đấy..." Đường Na nói chuyện càng ngày càng hổn hển.

Ngu Trạch nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: "Bảo em tập thể dục nhiều hơn..."

"Anh còn nói, nói hái trăng cho em! Bây giờ anh lại, ghét bỏ em, anh..."

Đường Na còn chưa nói xong, bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Bởi vì hai chân của cô bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Ngu Trạch dừng lại xoay mũi chân, trong chớp mắt bế ngang cô lên.

Người qua đường xem náo nhiệt xung quanh phát ra tiếng hét chói tai và âm thanh ồn ào, vô số người chụp ảnh liên tục giống như nhìn thấy một cảnh tượng đáng chúc mừng nào đó.

Đường Na ôm cổ Ngu Trạch, nhìn cảnh tượng nhanh chóng lùi lại mà không chút tốn sức, trong lòng cô mừng thầm, càng muốn ra vẻ tức giận oán trách: "Em còn chưa đồng ý cho anh bế em!"

"Anh đồng ý là được."

Anh ôm chặt bảo bối quý giá trong lòng, bỏ rơi đám người phía sau, chạy nhanh về phía đằng trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv