Anh mới vào hành lang tầng một, một ông lão mở cửa đọc báo dửng dưng mở miệng nói với anh: "Cậu nhóc, đi nhầm rồi, nơi này không chào đón cậu."
Ngu Bái không quan tâm, nở nụ cười hiền hoà: "Chào ông, xin hỏi phòng làm việc của phòng quản lý chủng loại ở trên đây ạ?"
Ông lão híp mắt đánh giá anh, ánh mắt dừng lại cái chân khập khiễng của anh lâu hơn một chút: "... Cậu tìm phòng quản lý chủng loại có chuyện gì?"
"Anh cháu bị người phòng quản lý chủng loại bắt đi, cháu muốn hỏi xem là có chuyện gì xảy ra." Ngu Bái chống gậy, chậm rãi đi tới, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho ông lão: "Đây là danh thiếp của cháu."
Ông cụ không nhận danh thiếp, chỉ dùng ánh mắt liếc qua, sau đó mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt.
Ông không bảo anh rời đi nữa.
Ngu Bái quay người lên tầng.
Người bị tật ở chân sợ đi đường, càng sợ leo cầu thang, dù ngụy trang trên đất bằng có tốt mấy đi chăng nữa, leo cầu thang cũng sẽ hiện ra nguyên hình, dù Ngu Bái đã rất chú ý, nhưng tư thế bên cao bên thấp của anh vẫn hết sức rõ ràng.
Phòng quản lý chủng loại ở tầng bốn, con đường người bình thường chỉ cần một phút là đến, Ngu Bái đi hết hơn năm phút, tiếng gậy chống đập vào mặt xi măng thanh thúy có tiết tấu rõ ràng, Ngu Bái vừa đi lên vừa suy nghĩ.
Rốt cuộc là bộ phân gì mà lại đặt địa điểm làm việc tại một tòa chung cư rách nát thế này?
Ngu Bái tràn ngập hoài nghi, thầm suy đoán lần này Ngu Trạch lại trêu phải phiền phức không bình thường gì.
Lúc Ngu Bái đẩy cửa tiến vào phòng quản lý chủng loại, vừa vặn trông thấy Ngu Trạch đang giằng co với một đám người, khác với tưởng tượng của Ngu Bái, nơi này không có một người nào mặc đồng phục cảnh sát, một lần nữa anh nghĩ ngờ liệu mình có đi nhầm chỗ không.
Bắt mắt nhất trong đám người chính là cô bé lùn nhất, màu tóc vàng rực rỡ nhất đang ôm đùi, nhút nhát tránh sau lưng anh trai ngốc của anh.
Đây chính là cô bé không hiểu sao lại xuất hiện bên cạnh anh trai ngu ngốc, dính anh như hình với bóng.
Ngu Bái nghĩ đi nghĩ lại, mới nhớ được tên con bé -- Đường Na.
Anh thầm cười nhạo trong lòng, cái tên quê mùa, bố mẹ nó có lẽ là người người ủng hộ trung thành trào lưu nước Mỹ những năm 70. (Đường Na tiếng anh là Donna)
Ngu Bái sửa lại nét mặt của mình, mỉm cười đi vào.
"Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bảy tám người giằng co trong phòng đều nhìn về phía anh, vừa rồi bởi vì góc độ, Ngu Bái không trông thấy trong đó còn có một cô gái tóc bạc mắt bạc, bây giờ nhìn thấy, nơi này càng thêm cổ quái.
Mấy người đàn ông cà lơ phất phơ, mấy người phụ nữ ăn mặc kì lạ -- nói nơi này là chỗ làm việc của phòng ban công an nào đó, còn không bằng nói là tổ chức xã hội đen lẩn trốn trong nhà dân.
Ngu Bái bắt đầu hối hận không dẫn theo lái xe, một người què như anh cũng không biết cách chạy trốn.
Ngoại trừ Ngu Trạch và Đường Na, không có ai giật mình bởi sự xuất hiện của anh.
Ngu Trạch nhíu chặt mày thành hình chữ Xuyên, anh nhìn người em song sinh tự dưng xuất hiện: "Em tới đây làm gì?"
"Cứu tinh tới anh còn không chào đón?" Ngu Bái đi đến bên cạnh Ngu Trạch, nói: "Chú Trần nói anh bị người phòng quản lý chủng loại bắt đi, bố có việc không đi được, em thay bố tới xem có chuyện gì, lần này anh lại dính vào vụ gì vậy?"
Ngu Trạch tránh không đáp: "Nơi này không có chuyện của em, em đi đi."
"Xin lỗi nhé, chỗ chúng tôi không do anh quyết định." Triệu Sảng Hiệt buông hai tay đang khoanh tay, trên mặt nở nụ cười đắc ý: "Hiện tại xem ra, không chỉ em trai anh đi không được, bố anh cũng nhất định phải đến một chuyến."
Triệu Sảng Hiệt vui vẻ ra mặt vỗ vỗ bả vai Viên Mộng: "Bắt được lớn, lại tới bé, nói không chừng lát còn một già! Một mũi tên trúng ba con chim, cái này may mà có phó phòng Viên của chúng ta!"
Ngu Bái nhìn hai người cười nói rõ ràng không để anh vào mắt.
"Đang biểu diễn bộ phim gì vậy? Các anh đầu tiên giam anh tôi, sau lại muốn bắt tôi, còn ám chỉ muốn tiếp tục bắt bố tôi, tôn trọng phải lẫn nhau, nếu như các anh muốn chúng tôi phối hợp, mong các anh tôn trọng chúng tôi trước."
Triệu Sảng Hiệt cho Viên Mộng một ánh mắt, người sau đi về phía Ngu Bái, móc một giấy chứng nhận màu đen trong ngực.
"Tôi là phó trưởng phòng kiêm phó đội trưởng đội hành động phòng quản lý ứng phó chủng loại hình người Viên Mộng, vị kia là trưởng phòng kiêm đại đội trưởng của chúng tôi, những người hay yêu khác đều là đồng nghiệp của chúng tôi, mặc dù chúng tôi không có ai mặc đồng phục cảnh sát, nhưng chúng tôi quả thật là một nhân viên trong hệ thống cảnh sát."
Ngu Bái xem nhẹ chữ "yêu" chối tai trong lời Viên Mộng, nhíu mày hỏi: "Tôi có thể xem không?"
"Đương nhiên." Viên Mộng đưa giấy chứng nhận cho Ngu Bái.
Ngu Bái nhìn kỹ hồi lâu, xác nhận bất luận là kiểu dáng hay là cảm nhận, đây là một giấy chứng nhận cảnh sát thật.
Anh trả giấy chứng nhận cho Viên Mộng: "Tôi chưa từng nghe nói trong hệ thống cảnh sát còn có bộ phận này."
Triệu Sảng Hiệt nhún vai: "Chưa từng nghe qua rất bình thường, bởi vì ba năm trước chúng tôi mới thành lập bộ phận bí mật này."
Anh ta chưa thể bác bỏ hết nghĩ vấn trong lòng Ngu Bái.
Ngu Bái lại hỏi: "Chủng loại hình người là có ý gì?"
Triệu Sảng Hiệt nhe ra hàm răng trắng tinh "Anh có bị cao huyết áp hay bệnh tim không?"
Ngu Bái nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh dự cảm không ổn, anh ngậm miệng lại theo bản năng.
Nhưng mà Triệu Sảng Hiệt đã tự trả lời nghi hoặc chưa mở miệng của anh.
"Xem ra là không có."
Ngu Bái trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên biến thành một con báo gấm cường tráng, động tác linh hoạt nhảy lên cái ghế sofa dài cách đó không xa, báo gấm mài đệm thịt ở trên sofa, thoải mái nằm xuống.
Ngu Bái không biết lúc nào thì gậy chống thoát khỏi không chế của anh, bịch một tiếng rơi xuống đất.
Ngu Bái ngơ ngác nhìn báo gấm trên ghế sofa, hàng nhìn lời nói đều nghẹn lại cổ họng.
Như thế vẫn chưa đủ, một người đàn ông lùn nhất trong đám người dường như cảm thấy như thế vẫn chưa đủ náo nhiệt, anh ta gừ lên một tiếng, lúc mọi người nhìn qua thì biến thành một con khỉ, anh ta linh hoạt mạnh mẽ, tựa như một con khỉ thực sự trong núi rừng, dễ dàng trèo lên giá sách, từ giá sách nhảy lên quạt trần kiểu cũ, chỉ chớp mắt, lại biến mất ngoài cửa sổ.
Anh nhìn những người khác, vẻ mặt bọn họ vẫn bình thường, không cảm thấy kinh ngạc.
Ngay cả anh trai ngu ngốc và quỷ nhỏ tóc vàng cũng rất bình tĩnh, dường như người có thể biến thành động vật là chuyện hết sức bình thường, cứ như anh không biết biến thành báo không biết biến thành khỉ mới là lạc loài trên thế giới này.
Ngu Bái nghe được tiếng thế giới quan của mình vỡ vụn thành từng mảnh.
... Là anh điên rồi, hay là thế giới này điên rồi?
"Như anh thấy đó, chính là ý này." Viên Mộng nói với Ngu Bái.
Ngu Bái há hốc mồm, không nói nên lời.
Mặt trời nhô cao trên toà cao ốc xa hoa, cửa văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn rốt cuộc mở ra, Ngu Thư mặc âu phục giày da tiễn quý khách xong, thư ký vội vàng hấp tấp đi đến bên cạnh ông.
Ngu Thư nhìn ông ấy một cái: "Chuyện gì?"
"Là tiểu Ngu tổng..."
Ngu Thư đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, lần nữa thẩm duyệt hợp đồng vừa mới kí kết, ông hững hờ hỏi: "Ngu Bái thế nào?"
"Là tiểu Ngu tổng, lại không hoàn toàn là tiểu Ngu tổng..." Thư ký xoắn xuýt nói: "Ngay từ đầu là Ngu Trạch xảy ra chuyện, bị một ban ngành cảnh sát tên là phòng quản lý chủng loại bắt giam, bởi vì ngài đang bàn chuyện, tiểu Ngu tổng thay ngài đi xem tình huống trước, kết quả không biết xảy ra chuyện gì..." Thư ký dừng một chút, vẻ mặt xấu hổ: "Hiện tại tiểu Ngu tổng cũng bị giam. Phòng quản lý chủng loại yêu cầu ngài tự mình đi một chuyến nói rõ tình huống. Còn chỗ phu nhân..." Thư ký dừng một chút, đánh giá sắc mặt Ngu Thư: "Phu nhân nói tối nay bà ấy tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối, bảo ngài tan việc xong thì về nhà sớm."
Ngu Thư nhìn chăm chú hợp đồng trong tay, tâm tư cũng đã trôi dạt đến lên chín tầng mây, trên mặt của ông vẫn không cảm xúc.
Thư ký không dám ngắt suy nghĩ của ông, im lặng chờ ông mở miệng nói chuyện.
Qua nửa ngày, Ngu Thư đứng dậy đi về phía cửa, tiếng nói lạnh lẽo cứng rắn nghe không ra cảm xúc: "Chuẩn bị xe đi."
Trước một toà nhà dân cũ kĩ vùng ngoại thành, hôm nay nghênh đón vị khách thứ hai của nó, một chiếc Mercedes-Benz bình thường dừng lại trước xe Bentley sang trọng, lái xe đang lo sợ bất an đứng ngoài xe Bentley sang trọng vừa nhìn thấy Mercedes-Benz cũng bước vội tới.
Ngu Thư thả điện thoại vừa mới gọi điện trò chuyện xuống, mở cửa đứng dậy đi ra Mercedes-Benz.
Cận vệ của Ngu Thư, nhà vô địch tán đả toàn quốc Kinh Thành Tường đóng cửa xe, cung kính đi bên cạnh Ngu Thư.
Lái xe của Ngu Bái đi theo phía sau hai người: "Ngu tổng, trước khi vào tiểu Ngu tổng nói với tôi tối đa mười phút là ra, nhưng bây giờ đã sắp một tiếng rồi, cậu ấy còn..."
"Chuyện này cậu không cần phải để ý đến." Ngu Thư bất động thanh sắc nói.
Lái xe của Ngu Bái thở phào, dừng bước không tiếp tục đi theo. Giải quyết chuyện vẫn nên để đại nhân vật đi thôi.
Hai người đi vào toà nhà, ông lão tầng một nhìn Ngu Thư: "Chỉ có thể một mình cậu đi lên."
Kim Thành Tường nhìn về phía Ngu Thư: "Ngu tổng..."
"Cậu ở lại nơi này." Ngu Thư nói, tiếp tục đi lên.
Kim Thành Tường không thể không dừng bước, đưa mắt nhìn Ngu Thư rời đi.
Ngu Thư đi đến tầng ba, làm như không nhìn thấy tờ giấy "địa phương bí mật, không xin phép đừng vào" trên cửa đối diện, như vào chỗ không người, không chút do dự đi vào cửa phòng quản lý chủng loại.
Trong đại sảnh rộng rãi có mười mấy người ăn mặc kì lạ, hai đứa con trai của ông không thấy tăm hơi, trên sofa còn có một con báo gấm bắt mắt đang vẫy đuôi, Ngu Thư làm như không thấy họ, trực tiếp đi về phía văn phòng trưởng phòng sâu nhất bên trong.
Báo gấm nhảy xuống ghế, cản trước mặt Ngu Thư, bất mãn gừ gừ uy hiếp ông.
Viên Mộng đứng dậy, nói: "Ngu tổng, Giang chính ủy không có ở đây, có trưởng phòng Triệu của chúng tôi. Xin ngài hãy đến văn phòng trưởng phòng nói chuyện với trưởng phòng của chúng tôi."
Ngu Thư nhìn đồng hồ trên tay: "Giang chính ủy đang trên đường tới, dự tính mười phút sau đến, tôi sẽ chờ trong phòng làm việc của cậu ta."
"Ông không nghe thấy phó trưởng phòng bảo ông nói chuyện với trưởng phòng của chúng tôi trước sao? Nơi này là bộ phận bí mật, không phải vườn sau nhà họ Ngu, ai cho phép ông đi lung tung?" Một người phụ nữ thấp bé đi ra, không vui nói.
"Bảo tôi chờ trong văn phòng của Giang chính ủy, đây là Giang chính ủy của mấy người mời, có cái gì không hài lòng thì nói với Giang chính ủy của mấy người." Ngu Thư lạnh băng nói: "Tôi chưa từng nói chuyện với mấy người vặt vãnh."
Câu này ám chỉ Triệu Sảng Hiệt là người vặt vãnh, làm mấy yêu quái ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Mà những người không đổi sắc, thì đều là một trăm phần trăm nhân loại trong phòng quản lý chủng loại.
"Nếu là Giang chính ủy tự mình nói, vậy để ông ấy đi vào." Một cán bộ nhân loại dàn xếp, lập tức được mấy người khác đồng ý.
Người phụ nữ thấp bé giận dữ, vừa định nói chuyện, một người phụ nữ mập mạp thả điện thoại xuống, đứng dậy, cất giọng nói: "Ngu tổng, vừa rồi Giang chính ủy gọi tới, bảo tôi dẫn ngài tới phòng làm việc của ông ấy."
Ngu Thư đi theo cô gái mập mạp đi đến văn phòng chính ủy, lần này không có người ngăn cản ông.
Sau khi cửa văn phòng chính ủy đóng lại, Triệu Sảng Hiệt từ báo biến về người, tức giận bất bình nói: "Vừa rồi ông đây thật muốn như con báo bình thường mà cắn ông ta một phát."
Viên Mộng ngồi xuống ghế: "Vậy anh cứ đợi vào tù vì tội cố ý gây thương tích đi."
"Móa nó, làm yêu quái tuân thủ luật pháp thật mệt mỏi."
Người lại biến về báo, uể oải nằm trên ghế.
Dù có là anh em sinh đôi tính cách khác nhau, trên bản chất cũng sẽ có vài chỗ tương tự.
Nói ngay Ngu Trạch và Ngu Bái, chỗ tương tự chính là năng lực chấp nhận rất nhanh chóng.
Người biến thành báo và hiện tượng lại giống trắng trợn kinh dị phá vỡ thế giới quan khoa học của Ngu Bái, anh dùng năm phút nhặt lại mảnh vỡ tam quan, lại dùng năm phút chắp vá thành hình, mười sau khi khi thấy người biến thành động vật, Ngu Bái bị giam trong phòng thẩm vấn nhanh chóng chấp nhận mọi chuyện, không chỉ trò chuyện với nữ yêu quái răng hô phụ trách trông coi, còn trêu chọc nữ yêu quái đỏ mặt mấy lần, ngay cả tổ tiên ba đời cũng khai ra mà không hề phát giác, thậm chí dưới sự mời mọc nhiệt tình của anh, còn biến ra nguyên hình của cô ấy để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Ngu Bái.