...... Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó không đúng
Trên bàn cơm, ăn bữa tối mà người mẹ thân yêu của mình chuẩn bị cho cháu gái, Úc Nhiễm dù thế nào cũng cảm thấy vô cùng lạ lùng khó hiểu. Đặc biệt là khi nghe về việc Úc Khả Khả hôm nay vừa đi gặp Quý Cảnh Diệp về, cô ta lại càng cảm thấy ghen tị và khó chịu.
Rốt cuộc mọi việc phát triển thành như vậy là từ bao giờ, từ khi nào mà Úc Khả Khả trở thành trung tâm của cái nhà này chứ!
Chết tiệt, cha mẹ không cảm thấy có gì đó không ổn sao?!
''.....vì vậy mà chuyện của cô thư ký đó thì ra chỉ là một hiểu lầm? ''
Chú hai Úc thật ra thì không tin lắm, bởi chính ông ta cũng là người nuôi tình nhân bên ngoài nên hiểu rõ bản tính của đàn ông, có con mèo nào mà không ăn vụng?
Huống hồ, Quý Cảnh Diệp vốn xưa nay đều có danh tiếng tốt giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc. Hiện giờ đột nhiên tự nhiên lại để bên mình một cô thư ký xinh đẹp, cam tâm để cô ta phá huỷ quy tắc cùng thanh danh từ trước đến nay, này còn không đủ để người sinh lòng cảnh giác à?
Trong giới hào môn này, trường hợp cô bé lọ lem thượng vị còn ít à? điều này thực sự rất khó để ông ta không khỏi suy nghĩ. Ông ta vốn dĩ vốn muốn để Úc Khả Khả đi thăm dò một phen, nhưng mà con nha đầu mất trí kia.....
Ông ta nhíu mày nhìn cái đứa vô tâm vô phế đang cười tủm tỉm há miệng cắn xương sườn kia, chỉ hận rèn sắt không thành thép!
Nó làm sao lại có thể dễ bị lừa như vậy, chỉ một câu hiểu lầm của Quý Cảnh Diệp là đã xong rồi?
Thứ vô dụng! Tức chết mất!
Úc Khả Khả: ''Dù sao cháu cũng không rõ, anh ấy nói như vậy.''
''Sau đó mày liền trở về à? Cái gì cũng không làm?'' Chú hai Úc mặt âm trầm nói: ''Thế mày đã gặp qua đứa thư ký kia chưa? Có nhìn ra nó với Quý Cảnh Diệp có quan hệ gì không?''
Nghĩ đến cái nháy mắt lúc đó của cô thư ký, Úc Khả Khả mặt cũng đỏ lên rần rần: ''Gặp qua rồi ạ, cô ấy xinh đẹp lắm, nhìn có vẻ là người rất có năng lực.''
Con nha đầu ngu xuẩn không có đầu óc!
Chú hai Úc tức giận một hơi này lên không được mà xuống cũng không xong: ''Mày!''
''Được rồi, không phải cậu Quý nói chỉ là hiểu lầm thôi sao! Khả Khả nó đi ra ngoài cả ngày cũng mệt rồi, để nó ăn cơm đã!''
Dì hai Úc đột nhiên chen miệng, giọng điệu mang vẻ bất mãn: ''Nếu thật sự có vấn đề, Khả Khả nó cho dù truy hỏi thì cậu ta sẽ trả lời thật cho nó à?''
......Xem đi! Mẹ của mình từ khi nào lại trở nên yêu thương che chở Úc Khả Khả như vậy? Nhất định là bị con khốn này tẩy não rồi!
Úc Nhiễm siết chặt đôi đũa trong tay, cúi đầu che giấu biểu tình vặn vẹo. Mẹ mình có phải đã quên những lời đã nói trước kia rồi không? Không phải nói, phải đề phòng Úc Khả Khả tranh giành tài sản à? lại còn cảm thấy khinh thường con khốn này nữa?
Rõ ràng trước khi Úc Khả Khả đi đóng phim mẹ còn nói qua, nếu không phải còn cần dùng đến mối quan hệ hôn ước của chị ta với Quý Cảnh Diệp thì đã sớm đuổi ra khỏi nhà!
Nhưng nhìn hiện tại đi! Mẹ là đang nói cái gì? đang làm cái gì thế?
Lúc này mới qua bao lâu chứ? —--Mẹ, người trở nên hồ đồ rồi!
Chú Úc hiển nhiên cũng không ngờ rằng người vợ trước giờ luôn đồng lòng vậy mà giờ đây lại phản bác mình! Không nhịn được quay đầu trừng mắt hỏi: ''Bà bây giờ là có chuyện gì đây?''
Bà là có chuyện gì à? Đương nhiên là mượn chuyện này mà dỗ nó vui vẻ một chút rồi! Con nha đầu này cũng biết không ít chuyện, không thể không kiêng kị!
Nếu là trước kia, bà nhất định sẽ vì tình cảm vợ chồng mà sinh ra cảm giác áy náy, thế nhưng bây giờ....
Nghĩ đến ông ta giấu mình có con riêng, dì Úc trong lòng cười lạnh, mặt ngoài vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như cũ: ''Tôi cũng chỉ nói lời thật lòng thôi, Khả Khả nó cũng không có khả năng làm gì được. Thêm nữa, Quý Cảnh Diệp kia chẳng qua chỉ là tuyển một cô thư ký mà thôi, ông khẩn trương như vậy làm gì?''
''Bà thì biết cái gì!'' Chú Úc không nhịn được nâng cao giọng: ''Quý Cảnh Diệp có thể vì cô ta mà phá lệ đánh vỡ giới hạn quy tắc, tương lai khẳng định sẽ còn rất nhiều lần! Hiện tại là đem người theo bên cạnh, về sau làm sao biết còn làm ra chuyện gì? Không khẩn trương mà được à?''
Ông không hiểu sao vợ mình đột nhiên ngu xuẩn đi như vậy, không khỏi hừ lạnh: ''Quả nhiên là đàn bà tóc dài não ngắn, một chút hiểu biết về đàn ông cũng không biết. Nếu một chút chuyện cũng không hiểu, thế thì đừng có mà đưa ra ý kiến!''
Tôi không hiểu, chỉ có ông xác thực là hiểu!
Dì Úc nheo mắt, áp lửa giận xuống đáy lòng, như thật như đùa mà nói: ''Ông khẩn trương như vậy làm gì? Hay là ông cũng làm chuyện gì giấu tôi nên mới kích động như vậy!?''
''Ăn nói hàm hồ.' Chú hai Úc trong lòng thắt lại, nghi hoặc nhìn: ''Tôi như vậy bao giờ? Bà đừng có mà sinh sự vô cớ. Thật là, rốt cuộc bà đây là làm sao? Đang yên đang lành nói về Quý Cảnh Diệp, rốt cuộc là phát điên cái gì?''
Hay lắm! Quả nhiên náo nhiệt lên rồi!
Là nhân vật trung tâm câu chuyện, Úc Khả Khả lại hoàn toàn ẩn mình. Cô vừa ngồi gặm xương sườn vừa nhìn bọn họ chó cắn chó, chợt cảm thấy có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm!
Quá thơm!
Úc Khả Khả: [Đánh! Đánh! Đánh!]
Hệ thống: [Đánh! Đánh! Đánh]
Úc Nhiễm: ''.....''
Tuy rằng vẫn chưa hiểu lắm làm sao tự dưng ba mẹ lại cãi nhau, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được không khí gay gắt. Còn chưa bao giờ trải qua sự đáng sợ của chiến tranh gia đình, trong lòng cô ta không khỏi hơi hoảng loạn, rồi lại bối rối không biết nói gì.
Đang lúc Úc Nhiễm sợ tới mức không biết phản ứng ra sao, đột nhiên nhận ra gì đó mà quay đầu nhìn lại, cơ hồ thấy ngay đôi mắt đang toả sáng của Úc Khả Khả, bộ dạng chỉ hận chuyện chưa đủ lớn.
Đợi cô ta phản ứng lại là chuyện gì, cô ta tức giận đến mức sắp ngất đi!
Được lắm! Úc Khả Khả chị ta dám cười trên nỗi đau của người khác! Nếu không phải vì chị ta thì sao ba mẹ lại cãi nhau cơ chứ! Con khốn chuyên đi gây chuyện!
Không để ý đến bên này đang mắt đi mày lại, đôi vợ chồng đầu ''thảo nguyên xanh'' vẫn tiếp tục lục đục, không khí trên bàn ăn càng ngày càng sặc mùi thuốc súng.
''Cũng chẳng có gì, tôi đây chỉ thấy thái độ của ông rất kỳ quái. Nếu đã không có chuyện liên quan như vậy, thì sao ông cứ áp đặt nó lên Khả Khả cơ chứ?'' Thấy bộ dạng không đánh đã khai của ông ta, dì Úc không khỏi châm chọc: ''Tôi cũng chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi, ông lại có vẻ rất chột dạ nhỉ?''
Dì ta vốn dĩ cũng chỉ nghi ngờ mà vẫn ôm chút hy vọng, hiện giờ xem ra, những gì Quý Cảnh Diệp nói chính là sự thật.
Lão ta mơ cũng thật đẹp, để bà đây cùng vượt qua chông gai sóng gió, cuối cùng lại thành ''may áo cưới cho người khác'', để đứa con hoang kia được lợi. Dì Úc trong lòng cười lạnh, quả thực là si tâm vọng tưởng! Úc gia nhất định chỉ có thể là của Nhiễm Nhiễm, đứa con hoang kia đừng mơ một phân cũng không có cửa!
Hừm! thứ rác rưởi!
Không biết những gì dì ta đang suy nghĩ, chú Úc còn bất mãn mà phản bác: ''Tôi có chỗ nào chột dạ? Không phải bà đang sinh sự vô cớ hay sao?''
''Tôi thấy sinh sự vô cớ là chính ông thì có.'' Dì Úc châm chọc nói: 'Khả Khả nó căn bản cũng không thể làm gì cái cậu Quý kia, ông nếu như có bản lĩnh như vậy thì tự mình đi tra đi.''
Bị chọc đúng chỗ tức, chú hai Úc không nhịn được sầm mặt, đập bàn quát lên: ''Quả thật không thể nói nổi, bà đây là đang cố tình cùng tôi cãi nhau đúng không?''
Dì Úc: ''Rõ ràng là ông muốn cùng tôi cãi nhau.''
''Bà—-''
''Tôi? Tôi làm sao?''
''Bà hôm nay làm sao lại vô lý đến như vậy! trước kia thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay cứ cắn chết chuyện này không buông phải không?''
''Trước kia thôi đi rốt cuộc là chuyện gì? Tôi còn chưa có chê ông là loại vô dụng đâu! Trách không được lão gia tử trước kia lại đem Úc thị giao cho anh cả chứ không phải ông! Nếu không phải bây giờ anh cả không còn nữa, thì còn đến phiên ông nắm Úc thị trong tay à? Không phải cũng chẳng làm nên được trò trống gì sao? chứ sao Úc thị lại lụi bại như bây giờ!''
''Bà vừa nói cái gì? Không phải trước kia bà cũng đều là bộ dạng tiêu tiền hoang phí hay sao? Bà! Mẹ nó—''
.....
........
Úc Nhiễm: ''.....'' Cứu! Ai cứu với được không!
Trong bầu không khí đối chọi gay gắt như vậy, thanh âm bên tai càng ngày càng to tiếng, Úc Nhiễm thật sự ăn không ngon. Cô rụt cổ, vốn muốn khuyên bọn họ đừng tranh cãi nữa, nhưng há miệng cũng không nói được lời nào, chỉ có thể bịt chặt lỗ tai.
Ngược lại với đó, Úc Khả Khả - người thực sự đã ăn thêm cơm vì xem trò hề của hai người này, cuối cùng cũng hài lòng đặt bát và đũa xuống. [A! Quá no!]
Hệ thống: [Ừ ừ, no thật.] Quả nhiên là vợ chồng chính là những người hiểu nhau nhất, thời điểm lật lại chuyện cũ, thật sự là đâm không chút lưu tình.
Mắt thấy đôi vợ chồng này đã cãi đến những chuyện phi logic, ngay đến cả những chuyện lông gà vỏ tỏi cũng được lôi ra, Úc Khả Khả không còn cảm thấy thú vị nữa, bắt đầu thong thả đứng dậy chuẩn bị về phòng.
''Úc Khả Khả chị định đi—--''
Úc Nhiễm vốn là muốn gọi chị ta lại, nhưng mà còn chưa có gọi lại được thì ngược lại, bởi vì cô cất tiếng, khiến đôi cha mẹ bừng tỉnh, chĩa mũi dùi về phía cô ta.
''Nhiễm Nhiễm, con nói xem, mẹ chính là người gây sự vô cớ?''
''Nhiễm Nhiễm con cũng đừng nghe lời ông ta nói, ông ta chính là người vô dụng, rõ là muốn ''bán cháu gái cầu vinh'', hiện giờ lại nói nữ nhân vô dụng, con nói đi có phải ba con sai hay không?''
Úc Nhiễm: ''......''
Tiếng cãi vã của cha mẹ cứ văng vẳng bên tai, cô ta nhìn Úc Khả Khả cố ý quay người sau khi lên lầu, vui vẻ vẫy tay, làm động tác "tạm biệt" với mình mà lòng tức đến run lên.
Aaaaa thật không công bằng! Tại sao chị ta có thể chạy còn để lại mình ở đây chứ!
.............
Vào buổi tối trước khi đi ngủ.
[Chậc chậc, không hổ là vai phản diện, thao tác cũng đủ nhanh gọn!] Hệ thống hứng thú dạt dào mà tám chuyện trước khi đi ngủ với ký chủ [Cô khẳng định không thể tin được, anh ta thật sự báo cảnh sát rồi, sau đó đem hết chứng cứ giao ra.]
Úc Khả Khả thoải thoải mái mái mà nằm ườn trên giường lớn mềm mại, còn đặc biệt tri kỷ mà tự đắp thêm chăn cho mình, nghe vậy không khỏi kinh ngạc [! Anh ta thế nhưng không có sắp xếp người âm thầm thủ tiêu Quý lão Tam?]
Hệ thống: [? Cô có loại suy nghĩ này rất không đúng! Cần nghiêm hình cảnh cáo!]
Úc Khả Khả: [Đến nam nữ chính còn bị anh ta chơi chết, rồi làm sao chỉ là một con tép như Quý lão Tam thì anh ta lại đem pháp luật ra xử lý?]
Hệ thống.....cmn nghe rất vô lý nhưng lại rất Mộ Dung phục, Hệ thống thực sự không thể phản bác. Chỉ có thể cố gắng giãy giụa cãi chày(cãi cối): [Đó chẳng qua là vào giai đoạn cuối anh ta bị hắc hoá mà thôi, hiện giờ dĩ nhiên là vẫn rất tuân thủ pháp luật!]
Không thì khi cô cứ luôn nhảy nhót trên điểm mấu chốt của nhân vật phản diện như vậy, khả năng là đã sớm ''lặn'' lâu rồi!
Úc Khả Khả: [À, thế mi giải thích cho chị đây một chút, cái cột giá trị hoá hoá dương vô cùng này chắc sai?]
Hệ thống: [....Tôi không.]
Ở một bên khác, tiểu khu Vân Vực.
Quý Cảnh Diệp lại một lần nữa bị âm thanh sóng điện rè rè làm tỉnh giấc, mở mắt với vẻ thờ ơ. Không ngờ sau một thời gian như vậy mà tín hiệu cũng không thấy tốt hơn, xem ra cần phải tìm cách tăng thời gian gặp mặt.
Nghĩ đến khi phải ở chung một chỗ cùng Úc Khả Khả.....
Trong đầu hiện lên hình dáng cô cười tủm tỉm, hắn tối sầm mặt, ảo não xoa xoa thái dương. Nghe thấy âm thanh trong đầu, Quý Cảnh Diệp dứt khoát đứng lên đến bàn làm việc, phảng phất đối với việc bị động bị bắt mất ngủ này đã chết lặng.
Hệ thống: [Ồ wao, quả nhiên là một người cuồng công việc, nhân vật phản diện đến giờ vẫn đang tăng ca.]
Úc Khả Khả thanh âm đầy sự sùng bái:[ Lợi hại lợi hại! Anh ta đây là không cần nghỉ ngơi luôn!]
Không thể nghỉ ngơi Quý tổng: ''.....''
[Tinh! Giá trị hắc hoá +1]
Úc Khả Khả:?????
Tác giả có lời muốn nói: Quý tổng - Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
( 2572 từ - 28/07/23)