- Dù sao nam phụ cũng muốn làm bố tôi-
Bên kia Phó Hoài Nam đang nói chuyện, Tiếu Giang bên này đã xung khắc với đám người kia như nước với lửa, muốn động thủ rồi.
Mấy nam sinh hoàn toàn không coi Tiếu Giang ra gì, lần trước đánh nhau hầu như anh không động thủ, đều là Phó Hoài Nam dùng cơ thể giúp Tiếu Giang cản nắm đấm.
Bọn họ cũng tự nhiên cho rằng Tiếu Giang không giỏi đánh nhau.
Mấy nam sinh vây quanh Tiếu Giang thành một vòng tròn, bắt lấy anh đẩy qua đẩy lại, Tiếu Giang nhanh nhẹn né tránh, híp mắt cảnh cáo nói: "Đẩy thêm một lần nữa thử xem?"
Trước lời nói của Tiếu Giang, mấy nam sinh kia coi như nghe một cái rắm, bọn họ đứng dậy cười lớn, ác ý nói: "Thử xem thì thử xem, bọn tao sợ mày chắc."
Lời còn chưa có nói xong, Tiếu Giang lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Nâng cao chân, ngay lập tức vung ra đạp đám người kia ngã nhoài trên mặt đất.
Từ lúc Tiếu Giang xuất hiện, đôi mắt của Hứa Hiện đều nhìn anh không rời, tại sao Tiếu Giang lại ở chỗ này?
Hứa Hiện biết lời của Tiếu Giang là đang muốn nói với cô, cô nhanh chóng lùi về phía sau.
Bên cạnh Tiếu Giang có rất nhiều người vây quanh, Hứa Hiện sợ anh sẽ bị tổn hại, cô chạy đến cạnh quầy hàng tìm một thanh sắt, muốn đưa cho Tiếu Giang.
Trương Tử Dương bỏ chạy, thấy Hứa Hiện không sợ chết đi đến bên cạnh Tiếu Giang liền kéo cô lại mắng: "Cậu không muốn sống nữa hả!"
Hứa Hiện tránh thoát khỏi tay Trương Tử Dương, đỏ mắt nói: "Tránh ra!"
Trương Tử Dương muốn kéo Hứa Hiện lại nhưng trận hỗn chiến của mấy nam sinh gần ngay trước mắt, với sức lực của bản thân cậu ta thật sự không dám chạy về phía trước.
Hứa Hiện không hề quan tâm cầm lấy gậy sắt, dùng sức đánh vào chân nam sinh nọ, chiều cao của cô rất thấp nhưng sức lực của cô không nhỏ, quơ thanh sắt trong một khoảng thời gian cũng không có ai dám đến gần.
Tiếu Giang lật người qua mấy người kia, nhìn thấy trong tay Hứa Hiện đang cầm theo một cây gậy sắt nhảy múa điên cuồng, tức giận mắng: "Không phải anh bảo em tránh ra rồi sao!"
Vẻ mặt Hứa Hiện đau khổ, tình huống này cô có thể tránh ra sao!
Cô không nên liều mạng cứu anh để cho Tiếu Giang khắc ghi cô ở trong lòng, đảo lộn lại nội dung câu chuyện giữa Tiếu Giang và Chu Thuỵ Hi, giúp anh thay đổi vận mệnh, hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà ư.
Giọng nói của Tiếu Giang vang lên, mấy nam sinh vây quanh Tiếu Giang liền đi đến bên cạnh Hứa Hiện.
Thấy nhiều người đi đến, cây gậy sắt trong tay Hứa Hiện sẽ không có tác dụng, đánh không quá hai lần, ống sắt đã bị người ta rút đi, một đấm được đấm thẳng lên mắt Hứa Hiện.
Hứa Hiện xấu hổ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Nếu không có xương lông mày và xương gò má che chắn, cô cảm thấy rằng mình sẽ bị mù.
Tiếu Giang nổi giận, anh chịu đựng đi tới nhấc cái ghế bên cạnh lên, liều mạng đánh vào đầu những người kia, hai mắt Tiếu Giang đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp trai thêm mấy phần lạnh lùng, dính một ít máu, lại giống như một con yêu quái ngàn năm thoát khỏi địa ngục.
Cơ thể bị kéo căng, dồn khí xuống, hét lên một tiếng, bắt đầu mở chế độ giết chóc vô tận.
Phó Hoài Nam và Tiếu Giang lớn lên cùng nhau, cũng biết mấy năm trước Tiếu Giang đã theo học Sanda*, mấy chiêu thức đó đều là chiêu thức trí mạng.
*Sanda gọi là Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian sử dụng để chiến đấu và phòng thủ.
Phó Hoài Nam sợ Tiếu Giang gây ra chuyện lớn, anh ta vội vàng chạy đến, đá mấy nam sinh còn lại ngã lăn trên mặt đất, ngăn Tiếu Giang lại, đánh thức lý trí của anh, nhanh chóng khuyên nhủ: "Tiếu Giang! Tiếu Giang! Tất cả bọn chúng đều đã ngã xuống hết rồi, mau đưa Hứa Hiện vào viện đi!"
Tiếu Giang hất tay Phó Hoài Nam, chạy tới bên cạnh Hứa Hiện đỡ cô dậy, sắc mặt anh vô cùng lo lắng nhướn mày, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
"Anh đưa em đi bệnh viện!"
Hứa Hiện che mắt trái, nước mắt chảy xuống không ngừng, cô đứng lên tựa vào quầy hàng bên cạnh, Hứa Hiện lo lắng mấy nam sinh kia còn ở chỗ này, cô vừa khóc vừa nhìn Tiếu Giang: "Em có thể tự đến bệnh viên, trước tiên anh cứ ở lại đây thu dọn cho thật tốt. Nếu không, mọi chuyện sẽ không hay, có thể sẽ cản trở việc làm ăn ở đây."
Phó Hoài Nam đứng bên cạnh nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn về đám người đang chuyên tâm chơi game như không có chuyện gì xảy ra, Hứa Hiện rõ ràng đã đánh giá thấp tâm lý của những người này rồi.
Vẻ mặt của Tiếu Giang bình tĩnh ôm lấy Hứa Hiện, không để cho cô phản đối nói: "Anh đưa em đến bệnh viện."
Hứa Hiện sợ bị ngã, cô vòng tay qua cổ Tiếu Giang.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp như truyền lên người Hứa Hiện, cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt đang quanh quẩn, bây giờ Hứa Hiện không chỉ cảm thấy mắt có chút đau mà cô còn cảm thấy choáng váng.
Tiếu Giang rất dịu dàng, mùi hương nhàn nhạt trên người anh dường như đang vây quanh cô, làm cho cô từ bỏ vũ khí đầu hàng.
Hứa Hiện cảm thấy bản thân rất kỳ quái, trước kia chảy máu mũi cô cũng không có nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy, như thế nào bây giờ cô lại có những suy nghĩ đó.
Hứa Hiện cắn một cái lên xương quai xanh của Tiếu Giang, Tiếu Giang đau đến nỗi nhíu mày.
Đôi môi mềm mại dán lên xương quai xanh liền dập tắt sự lạnh lùng và sự chịu đựng bấy giờ của anh.
Tiếu Giang cúi đầu nhìn cục than đen trong lòng, phân tán sự chú ý của Hứa Hiện, không muốn để cho cô chú ý quá nhiều đến bên mắt đang bị thương, anh áp chế sự lo lắng nói: "Thế nào? Cảm thấy anh rất thơm, không chiếm liền muốn ăn anh sao?"
Hứa Hiện cảm thấy cuối cùng mình đã trở lại bình thường được rồi.
Cô ghét bỏ nói: "Thối lắm, đúng là không biết xấu hổ!"
Từ bệnh viện đi ra, Hứa Hiện dùng túi chườm lạnh áp lên mắt trái, cô nhìn bầu trời tối dần, thê thảm nhìn về phía Tiếu Giang.
"Anh Tiếu Giang, em cứ thế này mà trở về nhà sợ rằng sẽ bị mẹ đánh mất, không bằng anh cho em ở lại một đêm, nói là em ở nhà của anh."
Tiếu Giang nắm lấy tay nhỏ của Hứa Hiện, đi về phía khu đại viện, anh cười nói: "Nhà em và nhà anh gần nhau như vậy, mẹ em muốn tìm em không phải rất dễ sao?"
Hứa Hiện buông tay Tiếu Giang ra, cũng không áp túi chườm lên mắt nữa, ôm lấy cơ thể Tiếu Giang, khóc lóc: "Anh Tiếu Giang, em thích anh mà, xa anh một phút thôi là em đã cảm thấy cơ thể rất khó chịu rồi, chúng ta đi thuê phòng đi."
Tiếu Giang nghe thấy những lời này của Hứa Hiện khiến anh trở tay không kịp, nhóc con này thế nào lại có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy.
Tiếu Giang biết Hứa Hiện sợ bị Lý Như Nguyệt đánh nên mới dùng một cái cớ vụng về như vậy.
Tiếu Giang đành ngồi xổm xuống, cầm túi chườm lạnh trên tay Hứa Hiện giúp cô áp lên mắt, anh dịu dàng nói: "Nhóc con, lát về tới nhà anh giúp em giải thích có được không? Nhất định sẽ không để dì Lý mắng em."
Hứa Hiện đứng trước mặt Tiếu Giang, trầm mặc nghịch khoá kéo, ngày hôm qua Lý Như Nguyệt đã cảnh cáo cô không được gây chuyện, hôm nay cô liền sưng một mắt trở về nhà.
Lý Như Nguyệt là một người mẹ giả thích thiên vị Tiếu Giang, cô cảm thấy việc cô bị đánh là việc không thể thiếu.
Hứa Hiện cúi đầu, xoay người đi về phía khu đại viện.
Tiếu Giang đưa túi chườm lạnh cho Hứa Hiện, để cô cầm áp lên mắt.
Hứa Hiện nhận lấy áp lên.
Trời nóng bức, buổi tối cũng không có đỡ nóng hơn bao nhiêu, vì Hứa Hiện mặc áo khoác nên không ngừng đổ mồ hôi, trên đường có người phát quạt nhỏ để quảng cáo, Tiếu Giang cầm lấy một cái quạt nhỏ giúp Hứa Hiện quạt khô.
Lúc đi ngang qua tiệm ăn, Tiếu Giang kéo Hứa Hiện lại, anh dịu dàng nói: "Đi vào ăn cơm trước đã."
Hứa Hiện đi theo Tiếu Giang vào trong, cô đùa giỡn nói: "Anh Tiếu Giang, không phải hôm nay anh giúp Chu Thuỵ Hi đi trút giận sao? Thế nào lại ở phòng trò chơi rồi."
Tiếu Giang nhường Hứa Hiện ngồi vào bên trong bàn ăn, anh vội vàng gọi món, nghe thấy mấy lời nói của Hứa Hiện, anh không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tại sao anh phải giúp cậu ta trút giận?"
Hứa Hiện hít thở không thông, cô há hốc mồm muốn nói Tiếu Giang thích Chu Thuỵ Hi, nhưng rõ ràng Phó Hoài Nam đang theo đuổi Chu Thuỵ Hi, cô cứ thẳng thắn nói ra như thể liệu Tiếu Giang có cảm thấy tức giận không?
Hứa Hiện không trả lời, hỏi ngược lại: "Chị ấy bị bắt nạt, anh không giúp chị ấy à?"
Nhưng thật ra, Tiếu Giang biết nguyên nhân đều là vì Phó Hoài Nam nên Chu Thuỵ Hi mới bị mấy bạn nữ trong lớp bài xích, nếu ra mặt giúp Chu Thuỵ Hi thoát khỏi chuyện này có muốn làm cũng phải do Phó Hoài Nam làm, không tới lượt anh ra tay, anh thản nhiên nói: "Ừm."
Trong lòng Hứa Hiện vô cùng vui vẻ, lẽ nào vừa rồi Chu Thuỵ Hi lừa cô?
Không ngờ tới âm mưu của Chu Thuỵ Hi lại có thể sâu đến như vậy.
Tiếu Giang chuyển mắt nhìn về phía Hứa Hiện, thấy khuôn mặt Hứa Hiện đầy mồ hôi, anh lại đứng lên đẩy quạt treo tường về phía Hứa Hiện.
Hứa Hiện ngẩn người nhìn cảnh vật ở xa, cô nghiêm túc nói: "Anh Tiếu Giang, ngày hôm đó em đến nhà anh đưa bánh chưng, trên mặt anh bị thương cũng là do bọn họ làm à?"
"Ừm."
Tiếu Giang thay đổi tư thế, lấy điện thoại di động ra hỏi thăm Phó Hoài Nam về tình hình phòng trò chơi bên kia, nói cho Trương Lệ biết tin này để Trương lệ báo với Lý Như Nguyệt một tiếng, rằng hai người bọn họ ăn cơm ở bên ngoài, sẽ về trễ một chút.
"Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Tiếu Giang cười, không trả lời Hứa Hiện, anh muốn nhanh chóng tích luỹ thật nhiều vốn cũng không thể không mạo hiểm một chút được.
Người phục vụ bưng một nồi cơm nóng hổi lên, Tiếu Giang rút đũa đưa cho Hứa Hiện, cười nói: "Vừa rồi anh vì dân trừ hại, việc này nếu mà ở cục cảnh sát sẽ được trao huân chương."
Hứa Hiện cười không nói, Tiếu Giang làm việc ở phòng trò chơi, anh đương nhiên phải giúp người khác làm việc.
Hứa Hiện nhận đũa của Tiếu Giang đưa cho chậm chạp nói: "Anh Tiếu Giang, lúc anh lên đại học sẽ có tiền, bây giờ anh còn nhỏ cũng không cần vội vã kiếm tiền như thế, thi thật tốt lên đại học rồi lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
"Làm sao em biết được anh lên đại học sẽ có tiền?"
Hứa Hiện cười nói: "Anh rất có năng lực, làm việc gì cũng đều có thể xoay chuyển rất nhanh, kiếm tiền đối với anh là chuyện không khó, nhưng hiện tại anh còn nhỏ, muốn làm gì đều bị trói buộc, như vậy chắc chắn không làm được."
Tiếu Giang liếc nhìn Hứa Hiện, không nói một lời nào.
Lúc ăn cơm xong trời đã tối, Hứa Hiện đi về phía trước, đi được vài bước liền quay đầu lại, nói chuyện với Tiếu Giang.
"Anh Tiếu Giang, tiền cơm hôm nay lát về nhà em sẽ xin tiền mẹ, trả lại cho anh."
Tiếu Giang sợ người đi đường đụng vào Hứa Hiện, bảo vệ cô ở bên cạnh mình, không để Hứa Hiện đi lung tung.
Tiếu Giang tốt bụng đi theo Hứa Hiện, cười nói: "Hôm nay em lấy hết tiền đưa cho đứa nhóc nhà họ Tiền kia, sau này em định lấy gì để dùng? Hôm nay em lo lắng cho anh như vậy, hy sinh bản thân để cứu người, sao anh có thể không bồi thường cho em được."
Buổi tối mùa hè có rất nhiều người đang đi tản bộ, Hứa Hiện và Tiếu Giang đi ngang qua trung tâm khu phố, bị đám người tản bộ đi ra chen chúc dính vào nhau ở một chỗ.
Hứa Hiện quay đầu, vẫy tay nhìn về phía Tiếu Giang nói: "Anh Tiếu Giang không cần phải bồi thường cho em, là em tự nguyện, không cần thù lao."
Đi ngang qua quảng trường có rất nhiều bác gái mở nhạc lớn khiêu vũ trên sân, dáng người xinh đẹp diêm dúa lòe loẹt uốn éo nhảy múa.
Hứa Hiện nhíu mày nhìn về phía Tiếu Giang nói lớn: "Anh Tiếu Giang, anh có thể đừng thích Chu Thuỵ Hi có được không."
Mấy bác ở quảng trường mở âm thanh rất lớn, Tiếu Giang không nghe thấy Hứa Hiện nói gì, anh khom người đến sát bên tai Hứa Hiện, nhẹ nhàng thở một hơi, lớn tiếng nói: "Em nói cái gì?"
Trong lòng Hứa Hiện đang cảm thấy bị loại âm nhạc dân tộc không đâu vào đâu này làm phiền, cô quay đầu muốn nói với Tiếu Giang.
Không nghĩ đến, đôi môi ấm áp chạm vào gương mặt trắng nõn của Tiếu Giang.
Hai tai Hứa Hiện đỏ lên, hai mắt mở lớn, tim đập thình thịch lập tức quay đầu, vẻ mặt không khỏi căng thẳng, cô lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Cũng không để ý Tiếu Giang ở phía sau có nghe thấy không.
Nhưng thật ra Tiếu Giang không để ý lắm, hình như mấy đứa nhỏ gần gũi ôm nhau là chuyện rất bình thường?
Cô muốn làm con gái của anh, việc này thân là một người bố, anh cần phải quan tâm một chút.
Tiếu Giang chỉ vào cây gậy nhựa sáng lấp lánh mà cô gái đang cầm, cúi đầu đến bên tai Hứa Hiện nói: "Em có muốn cái gậy cô tiên đó không?"
Hứa Hiện:...
Tiếu Giang lại coi cô là một đứa trẻ