Trên đường trở về, Hạ Ninh An nhận thấy Trình Tu có phần thất thần.
"Cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lại lần nữa Trình Tu theo sau rẽ lối, anh ta dứt khoác dừng lại, đứng ở tầng trên của cầu thang, cúi đầu nhìn về phía đối phương.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào sau lưng của Hạ Ninh An, phảng phất như vì đặt lên người gã một cái viền vàng mơ hồ, làn da Hạ Ninh An trắng nõn, cái cằm nhỏ xinh tinh tế, khi ngẩng lên có thể nhìn thấy hầu kết trượt lên trượt xuống một chút.
Trình Tu lấy lại tinh thần, nở một nụ cười: "Tớ đâu có nghĩ cái gì đâu, cậu đừng lo lắng tớ."
"Ai thèm lo lắng cho cậu!" Hạ Ninh An bĩu môi: "Cái trạng thái này của cậu sẽ làm cho A Niên lo lắng đấy."
Tính cách của Kỷ Niên ôn hoà, cho dù lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm thì trong xương cốt vẫn chảy dòng máu cao quý của Kỷ gia, nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, có lẽ là do từ nhỏ sống trong viện phúc lợi lớn lên nên gã luôn thiếu cảm giác an toàn, vì vậy gã luôn có thể cảm nhận cảm xúc của bạn bè ngay lập tức.
So với một Kỷ Vọng lạnh lùng như tảng băng một chút cũng không giống.
Ba người Hạ Ninh An, Trình Tu, Kỷ Vọng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ Hạ Ninh An thích nhất là dính lấy Kỷ Vọng, tuy Kỷ Vọng mạnh mẽ, lãnh đạm, ít nói nhưng hắn vẫn rất thân cận đối với bọn họ.
Nhưng người tốt hay xấu đều có thể so ra, Kỷ Niên trở về Kỷ gia giống như một mặt trời nhỏ chiếu sáng cho mọi người, làm người ta cảm thấy ấm áp, ngay cả tin tức tố cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cha Kỷ và mẹ Kỷ hổ thẹn với gã, bởi vậy mới phá lệ mà yêu quý gã hơn, Hạ Ninh An có thể hiểu rõ. Nhưng kể từ khi Kỷ Niên năm lần bảy lượt trộm chạy đến Hạ gia vào ban đêm, nói cho Hạ Ninh An rằng 'hình như Kỷ Vọng không thích gã', sau đó sự cân bằng trong lòng Hạ Ninh An bắt đầu lệch về một bên.
Hơn nữa khi Trình Tu đã hết sốt cao, không hiểu sao cũng xa cách Kỷ Vọng, Hạ Ninh An càng cảm thấy Kỷ Vọng có vấn đề lớn nhất.
Không ai thích mỗi ngày mình phải đối mặt với một gương mặt lạnh lùng.
Cho nên nhân ngày lễ trưởng thành 18 tuổi của Kỷ Vọng, Hạ Ninh An rõ ràng biết Kỷ Niên đã sớm liên lạc với cha Kỷ và mẹ Kỷ, gã vẫn im lặng giúp Kỷ Niên bảo vệ bí mật này, hơn nữa còn lạnh nhạt với Kỷ Vọng nói: "Xin lỗi cậu, Kỷ Vọng, Kỷ Niên mấy năm qua chịu nhiều khổ cực, so với cậu càng đáng thương hơn."
Gã biết rằng Kỷ Niên chọc thủng tờ giấy ngăn cách mỏng manh này không đúng lúc, cũng đau lòng cho cảm xúc tiêu cực trong lòng Kỷ Niên.
Vốn tưởng rằng chỉ có gã cảm thấy như vậy, không nghĩ tới ngay cả Trình Tu cũng dút khoát kiến quyết đứng về phía Kỷ Niên.
Đoạn thời gian đó, Hạ Ninh An cố ý quan sát phản ứng của Kỷ Vọng, Kỷ Vọng cũng không như gã tưởng tượng suy sút, bất an, mà hắn vĩnh viễn là lãnh đạm lại mạnh mẽ, làm theo ý mình.
Mười mấy năm tình cảm nói bỏ liền bỏ, dù vậy, Kỷ Vọng cũng không cúi đầu.
Bao nhiêu tức giận và chua xót bỏ dưới đáy lòng, sau này, tình cảnh của Kỷ Vọng ngày càng sa sút, gã cũng lặng lẽ ở bên trong châm thêm lửa vào.
Giống như làm vậy có thể hoà nhau một trận này.
Gã không biết Trình Tu có cùng suy nghĩ với mình không. Từ nhỏ Trình Tu là một ngôi sao loé sáng trong đám bạn cùng lứa tuổi, ngoại trừ Kỷ Vọng.
Anh ta văn nhã lễ phép, cẩn thận chăm sóc, còn rất biết giúp đỡ bạn bè, sau khi Kỷ Niên trở về Kỷ gia, anh ta là người đầu tiên phát hiện Kỷ Niên có thiên phú đầu tư trên người.
Năm hai người vừa đủ mười tám tuổi liền cùng nhau thành lập một công ty, gọi là "công ty đầu tư Thông Thiên", Kỷ Niên chịu trách nhiệm đưa ra kế sách, Trình Tu toàn quyền hợp tác và hỗ trợ gã, từ khi hết sốt cao, Trình Tu cực kỳ chú trọng trong sự phát triển của Trình gia, hận không thể đem Trình gia phát triển thành kinh thành đệ nhất.
Hạ Ninh An đột nhiên lại cảm thấy Trình Tu như vậy thật xa lạ, đặc biệt là cái đêm công ty vừa mới thành lập, trạng thái của Trình Tu hơi say, nở nụ cười quỷ dị nói với gã: "Khứu giác thương nghiệp của Kỷ Niên làm tớ nhớ đến một người, chẳng qua là người đó, chỉ sợ là sẽ không bao giờ xuất hiện."
Trong nháy mắt, Hạ Ninh An lại sợ hãi một cách khó hiểu, me say do uống rượu cũng bị doạ tỉnh, cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Trình Tu dường như đã quên chuyện xảy ra cùa tối hôm qua, Hạ Ninh An cũng tự nhiên làm bộ như không biết gì, ba người như cũ dính nhau như sam, nhưng Hạ Ninh An lại cảm thấy, gã cùng Trình Tu và Kỷ Niên như có một hàng rào ngăn cách họ ra không thể sờ đến.
Cũng may là Kỷ Niên ôn nhu, Trình Tu cẩn thận, hai người vẫn chu đáo với gã như cũ, Hạ Ninh An cũng lười đi sâu tìm hiểu.
Hôm nay Trình Tu thật sự rất kỳ quái, lúc này Hạ Ninh An mới nhịn không được mà nhắc nhở anh ta.
Trình Tu nhíu mày, đang muốn nói chuyện, điện thoại bỗng nhiên kêu lên, anh ta móc điện thoại trong túi ra nhìn, ánh mắt bình tĩnh trở lại, ẩn giấu một chút cổ quái.
Giống như đang buồn chán, lại như đang tìm tòi nghiên cứu.
Hạ Ninh An tò mò tiến đến gần anh ta, nhìn thấy tin tức có liên quan đến hành động của Lâm Ngôn, hừ một tiếng, lẩm bẩm: "...... Đúng là tiểu nhân đắc chí."
"Ít nói mấy lời đi, tên này vẫn còn hữu dụng." Trình Tu cười nói.
Anh ta cất điện thoại đi mà không để lại dấu vết nào, trong lúc Hạ Ninh An đang đi lên lầu, anh ta gửi một tin nhắn, kêu người kia để mắt đến Lâm Ngôn, ngày sau đó liền đi theo Hạ Ninh An lên lầu 5, quẹo qua đi vào lớp học.
Trong lớp vắng vẻ, tiết này là tiết thể dục, chỉ có một người ngồi.
Alpha có dáng người thẳng mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, tóc màu nâu nhạt, màu đôi mắt như màu mật ong vậy, ấm áp mê hoặc người, khiến người ta liên tưởng đến hồ nước vào mùa xuân hay ánh nắng rực rỡ vào mùa thu.
"A Niên!" Hạ Ninh An nhào tới, hai cánh tay ôm lấy vai của Kỷ Niên, cọ cọ: "Giữa trưa cậu đi đâu vậy? Tớ đến phòng nghỉ cũng không tìm thấy cậu."
Ba người bọn họ đều có phòng nghỉ riêng được trường học đặc biệt chuẩn bị.
Kỷ Niên nhẹ nhàng đỡ vai Hạ Ninh An, đẩy mắt kính, tươi cười ôn hoà bất đắc dĩ, "Tớ còn có thể đi chỗ nào được, chỉ đến sau núi ngồi nghỉ một lát thôi, không nghĩ tới là sẽ ngủ tới giờ."
Hạ Ninh An: "Lần sau nếu cậu đến sau núi thì nhớ kêu tớ theo nữa."
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ làm nũng với gã, nam nhân nào cũng đều không thể cầm cự được.
Sự buồn bực trong lòng hồi giữa trưa của Kỷ Niên vì Kỷ Vọng làm lơ đều tan biến, "Được, lúc đó sẽ gọi cậu theo."
Đáng tiếc Hạ Ninh An lại là Alpha.
Kỷ Niên nghĩ trong lòng.
Một ánh mắt rơi xuống trên người gã, Kỷ Niên ngẩng đầu, thấy Trình Tu đi vào.
"A Tu."
Sắc mặt Trình Tu dịu dàng, ngồi kế bên Kỷ Niên, "Mùi trên người cậu có chút không đúng, nói thật đi, giữa trưa cậu đã đi đâu vậy?"
Kỷ Niên thở dài: "Lại bị cậu phát hiện rồi."
Hạ Ninh An nhạy cảm ngẩng đầu lên, ngửi mùi hương trên người Kỷ Niên, không ngửi ra mùi vị gì.
"Giữa trưa tớ đến phòng cách ly." Kỷ Niên nói.
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh.
Ai đang ở trong phòng cách ly, bọn họ đều biết rõ, vì vậy, người này vì cái gì mà bị nhốt ở đó, bọn họ đều rõ ràng.
Trong lòng ba người đều hiểu rõ nên không mở miệng nói gì, mà tiếp tục nghe Kỷ Niên nói: "Dù gì cậu ấy cũng là người của Kỷ gia, tuy rằng ba mẹ không muốn thấy cậu ấy, nhưng tớ cũng phải chịu trách nhiệm."
"...... Vậy cậu không sao đúng không? Đó không phải là kỳ nhạy cảm của cậu ta sợ? Trong phạm vi mấy trăm mét chưa có người nào có thể đến gần." Hạ Ninh An lo lắng hỏi.
"Còn tốt lắm", Kỷ Niên dè dặt đẩy mắt kính, mờ mịt liếc nhìn Trình Tu, sau khi thấy rõ trong mắt Trình Tu lộ vẻ mừng như điên, gã gật đầu, tránh nặng tìm nhẹ: "Cấp bậc dường như được thăng tiến...... Tin tức tố của cậu ta không ảnh hưởng nhiều đến tớ."
"Cậu nói cái gì? Cấp bậc thăng tiến?" Hạ Ninh An hiểu được những lời này của Kỷ Niên chứa đựng một tin tức lớn, giật mình đứng dậy, nói năng lộn xộn: "Cậu, cấp bậc của cậu làm sao có thể thăng tiến, sao có thể......?"
Điều đó thật sự không thể.
Sau khi kiểm tra hồi lúc năm tuổi, bất luận là kẻ nào đều không thể thăng cấp lần hai.
- -Ngoại trừ Alpha đỉnh cấp.
Đây cũng là nguyên nhân những Alpha đỉnh cấp vì cái gì lại mạnh mẽ và hiếm có.
Bọn họ không bị giới hạn bởi hạn mức.
Hạ Ninh An vui mừng khôn xiết, quấn lấy Kỷ Niên hỏi tới hỏi lui, cuối cùng bị Kỷ Niên kêu xuống lầu mua nước, chờ gã đi rồi, Trình Tu cố nén kích động nãy giờ mới nói: "Kỷ Niên...... Cậu quá lợi hại!"
Đời trước Kỷ Vọng phát hiện 'thuốc ổn định tin tức tố', đời này vòng đi vòng lại cuối cùng bị Kỷ Niên phát hiện, người của Kỷ gia giống như tổ hợp của may mắn vậy, Trình Tu có chút thất vọng, vội vàng điều chỉnh tâm trạng thật tốt.
Dù sao lần này anh ta cũng có một phần, so với đời trước khá hơn nhiều.
Kỷ Niên nói: "Cũng không phải tớ lợi hại, mà phải là nhóm nghiên cứu chế ra loại thuốc này lợi hại."
"Không đâu Kỷ Niên, cậu ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ bản thân." Trình Tu nhìn gã, nghiêm túc nói: "Tớ nghe nói đoàn đội nghiên cứu này ở nước ngoài còn chưa nổi tiếng, vậy mà cậu vẫn có thể phát hiện họ, hơn nữa còn quyết định hợp tác với bọn họ, kế hoạch như vậy cho dù tớ cưỡi ngựa đuổi theo cũng chẳng kịp."
Đời trước anh ta không tiếp nhận sự nghiệp của Trình gia, sau khi vào đại học liền theo mấy anh em của mình đi du lịch khắp nơi, trên đường mơ hồ nghe được Kỷ Vọng bị đuổi ra khỏi Kỷ gia, tự lập sự nghiệp, khi đó anh ta còn cảm thấy buồn cười, nhưng không tới hai năm, Kỷ Vọng liền trở thành huyền thoại "Bàn tay vàng" trong giới kinh doanh.
Khứu giác thương nghiệp nhạy bén, thủ đoạn sắn bén cứng rắn, là tấm gương huyền thoại về người có đôi mắt sáng suốt, tạo ra công ty mạo hiểm đứng đầu ngành sản xuất.
Được những người có tài năng quay quanh, đi theo hắn chiến đấu với thế giới, bất luận là nhìn người nào trong đó thì đều là thiên tài khiến người khác đỏ mắt hâm mộ.
Khi đó Trình Tu nghệ được có phần hụt hẫng, chỉ là anh ta và Kỷ Vọng đã sớm cắt đứt quan hệ, cũng đâm sau lưng Kỷ Vọng mấy lần, lại hụt hẫng, cũng chẳng nói được gì, cuối cùng đắm chìm thanh sắc khuyển mã*, đến khi giá cổ phiếu của Trình gia giao động, quyết định sai lầm, kề bên bờ vực phá sản.
Anh ta vội vã từ nước ngoài xa xôi ngàn dặm chạy về, râu ria xồm xoàm đi cầu xin Kỷ Vọng giúp đỡ Trình gia, khi đó Kỷ Vọng không nhìn đến anh ta, lạnh nhạt đi qua người anh ta, như vị thần ở trên cao, rạng rỡ, cao đến không thể với tới.
Anh ta vì Trình gia chạy ngược chạy xuôi, từ thiên chi kiêu tử ngã xuống bùn lầy, hết thảy những gì trải qua ở kiếp trước giống như một giấc mơ, khi tỉnh dậy, anh ta đã quay về năm 18 tuổi.
- - Trình gia chưa phá sản, là năm Kỷ Vọng bị Kỷ gia đuổi đi kia.
Tuy rằng ông trời cho anh ta thêm cơ hội sống lại một lần nữa, nhưng đời trước căn bản anh ta chưa từng tiếp xúc đến tài chính bao giờ, khi anh ta đang rối rắm có nên bóp mũi đi khen ngợi Kỷ Vọng, đi theo Kỷ Vọng trải qua hành trình gây dựng sự nghiệp một lần hay không, thì Kỷ Niên lại xuất hiện.
Kỷ Niên không giống đời trước mà tự cao tự đại, mắt cao hơn đỉnh, ngược lại, đời này Kỷ Niên khiêm tốn, ôn hoà, nho nhã lễ phép, hơn nữa còn rất có đầu óc kinh doanh, vài kế hoạch được đưa ra thì hoàn toàn chính xác, bất luận doanh nghiệp lớn hay là một doanh nghiệp nhỏ không có cảm giác tồn tại, thì lợi nhuận đáng kinh ngạc thu về được lần tới từ sự đầu tư của gã đều khiến người xem khiếp sợ.
Mấy cái tên doanh nghiệp kia rất quen tai, Trình Tu cẩn thận dò xét ký ức thật lâu, mới nhớ ra những doanh nghiệp này đều là doanh nghiệp được Kỷ Vọng đầu tư ở đời trước.
||||| Truyện đề cử: Ép Hôn Cùng Tổng Tài Ác Ma |||||
Mặc dù không có Kỷ Vọng, Kỷ gia vẫn có một thiên tài như Kỷ Niên.
(Editor: thiên tài cái đầu khứt ấy, toàn đi cướp không à, edit tới đây mà tui tức cái lòng ngực, mà bé Ngôn không tức mới lạ ấy.)
Làm anh ta nghĩ đến một câu này, đứng trên đầu ngọn gió thời đại, heo đều có thể bay lên.
Đời trước vận may lựa chọn Kỷ Vọng, đời này vận may lựa chọn Kỷ Niên.
Anh ta cũng hoài nghi là Kỷ Niên có phải trọng sinh hay không, thử được vài lần thì cái ý tưởng này hoàn toàn biến mất, tuy rằng Kỷ Niên trên thương trường đi thẳng không lùi, nhưng những mặt khác cũng không quá xuất sắc, thậm chí còn rất bình thường.
Thật sự không giống bộ dạng sống lại một lần nữa.
Trình Tu nhanh chóng quyết định, kết bạn với Kỷ Niên, đăng ký công ty, phân phối cổ phần, cùng nhau dựng kế hoạch, công ty theo quyết định của Kỷ Niên đưa ra phát triển không ngừng, hiện tại đã thành huyền thoại trong ngành.
Những sự đẹp đẽ và tiếng vỗ tay đã từng thuộc về Kỷ Vọng, giờ đây lại thuộc về anh ta cùng Kỷ Niên.
Tháng trước, Kỷ Niên đột nhiên thần thần bí bí tìm đến anh ta, đưa cho anh ta một ống tiêm thuốc thử, nói với anh ta đây là 'thuốc ổn định tin tức tố'.
Trong chớt mắt đó, Trình Tu kích động đến đầu óc đều trống rỗng.
Sở dĩ đời trước Kỷ Vọng có thể trở thành người giàu nhất Hoa Quốc, nhờ do thành tựu nổi bật là đầu tư cho đoàn đội nghiên cứu 'thuốc ổn định tin tức tố', hạng mục này thành công, là những loại người như Trình Tu không thể nào hiểu được đã từng nghe qua cũng đều ngơ ngẩn, có thể nói là nổi tiếng trong và ngoài nước.
Hiện tại, ngay cả hạng mục này cũng về trên tay anh ta và Kỷ Niên.
Kinh hỉ lớn như vậy suýt chút nữa khiến đầu óc Trình Tu choáng váng, một khi hạng mục này thật sự thành công, chắc chắn địa vị của anh ta và Kỷ Niên sẽ được nâng lên một tầm cao hơn, nói cách khác, trong Hoa Quốc, không ai đáng giá tôn trọng hơn so với bọn họ.
'Thuốc ổn định tin tức tố' có thể hỗ trợ cho Alpha, Omega có năng lực thăng cấp lần hai, cũng có thể ổn định năng lực và tin tức tố của Alpha, Omega bị khuyết tật.
Đầu ngón tay Trình Tu có chút run rẩy, nỗ lực đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, hỏi Kỷ Niên: "Thuốc đã thành công?"
"Vẫn chưa", Kỷ Niên nói: "Đây chỉ mới là nghiên cứu đợt đầu, còn rất nhiều vấn đề cần phải cải thiện, dự tính sẽ mất phải khá nhiều thời gian."
'Thuốc ổn định tin tức tố' của đời trước cũng phải rất nhiều năm sau mới có thể thực hiện.
Trình Tu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó quan tâm hỏi: "Đoàn đội nghiên cứu hiện tại đang ở đâu? Có cần đầu tư thêm không? Bao nhiêu tiền chúng ta đều có thể đưa."
"Không cần phải vội, nếu cần thiết tớ sẽ nói với cậu." Kỷ Niên nói.
Nghe ra sự lảng tránh trong lời nói của gã, Trình Tu dừng một lát, bình tĩnh mà cười nói: "Được, có chuyện gì trực tiếp nói với tớ là được. Trước mắt thuốc đợt đầu có thể dùng được bao lâu?"
"24 tiếng, sau 24 tiếng liền sẽ bị chuyển hoá. Tác dụng chủ yếu của thuốc là nâng cao cấp bậc tạm thời, ngày mai vào thời điểm này chắn rằng tớ không thể đến gần được phòng cách ly."
Kỷ Niên tỏ vẻ rất đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể nhân lúc Kỷ Vọng bệnh lấy mạng Kỷ Vọng, nhưng Kỷ Vọng thật sự quá khó đối phó, không hổ là nam chính trong truyện, cho dù cơ hội đều bị gã dẫn trước cướp đoạt đi rồi, nhưng Kỷ Vọng vẫn ngoan cường như vậy.
Trình Tu cũng thở dài, không nói gì nữa.
Lúc này Hạ Ninh An trở về, trong tay cầm hai chai nước lạnh, đưa cho bọn họ.
Gã luôn tràn đầy sức sống, vừa kiêu ngạo lại tự phụ: "Các cậu có chuyện gì thế này, tớ mới đi một chút mà các cậu đều ủ rũ mặt mày hết vậy? Ai chọc các cậu, tớ đi trút giận cho các cậu!"
"Không ai chọc bọn tớ cả", Trình Tu vượt dậy tinh thần, nói với gã: "Cậu xem cậu đó, trên đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Xuỳ, còn không phải các cậu sai sử tớ à!" Hạ Ninh An không vui bĩu môi, giống như một đứa trẻ, trong đôi mắt hiện lên cảm xúc rõ ràng.
Kỷ Niên rút khăn giấy ra, ôn nhu lau mồ hôi trên trán Hạ Ninh An.
Hạ Ninh An lập tức ôm lấy gã, cười hì hì làm nũng: "Vẫn là A Niên tốt với tớ nhất."
Ánh mắt Kỷ Niên ôn nhu, bỏ tờ khăn giấy đi, ôm eo gã, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bất tri bất giác, Kỷ Niên đã xuyên vào thế giới trong truyện năm thứ năm rồi.
5 năm, từ từng bước xúi giục Hạ Ninh An, Trình Tu, đến bây giờ đã trở thành thiên chi kiêu tử của Kỷ gia, mọi người trong kinh thành đều gọi gã một tiếng "Kỷ thiếu", Kỷ Niên cũng sắp quên đời sống sinh hoạt của mình trong thế giới thực như nào.
Trong thế giới thức gã là một xã súc**, khi đi học thì trầm mê trong trò chơi, tiểu thuyết, manga anime, chỉ thi đậu vào cấp hai, ở trong trường không ai quan tâm đến gã, sau khi đi làm không thể nào mà không giả làm phú nhị đại, khiến nơi làm việc lục đục với nhau.
Không nghĩ tới một đêm mưa gã bị điện giật, thế nhưng gã bị điện giật đem đến thế giới tiểu thuyết.
Là một quyển sảng văn thiếu não gã đã xem qua, nhân vật chính Kỷ Vọng dựa vào phong cách 'chớ khinh thường thiếu niên nghèo' thăng cấp nghịch tập, cuối cùng trở thành người giàu nhất Hoa Quốc, tạo phúc cho toàn nhân loại.
Theo dõi cập nhật, gã mỗi ngày đều gửi bình luận 'trong lòng không có phụ nữ, tự nhiên thăng cấp thành thần', bởi vì trên thực tế xu hướng của gã là nam, đối với mỹ nhân kiêu ngạo Hạ Ninh An có hảo cảm, sợ tác giả Lâm thiếu thiếu cuối cùng sắp xếp thành nữ chính cho Kỷ Vọng.
Cũng may đến trước khi xuyên thư, Kỷ Vọng vẫn là cẩu độc thân, lãnh tâm lãnh phổi giống như người máy, mập ốm cao gầy ở bên cạnh nhiều như vậy, cũng chưa có một người có thể khiến hắn lưu luyến, người ta nhìn vào đều thấy tức giận.
Bởi vậy sau khi xuyên thư, Kỷ Niên chỉ giãy giụa không quá hai ngày liền quyết định đi trên con đường của nam chủ, cướp đoạt tài nguyên của nam chủ, đạt thành tựu của chính mình.
Tựa như câu nói lưu truyền trong tiểu thuyết nam tần "Mặt sạch sẽ, không nổi loạn, hoa cúc che máy khoan điện", hiện tại gã xuyên vào văn thương nghiệp, nếu không tạo dựng doanh nghiệp thuộc về mình chắc là gã bị điện đập vào não rồi.
Mấy tình tiết khúc đầu của tiểu thuyết gã đều nhớ rõ, làm từng bước đến hiện tại, kỳ thật Kỷ Niên cũng có chút sợ.
Bởi vì cốt truyện phía sau gã chỉ lo chọn chương có Hạ Ninh An xem, cách làm giàu của Kỷ Vọng hay lúc gầy dựng sự nghiệp, gã đều chưa từng đọc kỹ, các tình tiết từ giữa kỳ sau gã chẳng biết gì cả, lại không biết thời gian và địa điểm cụ thể xuất hiện, nhân vật chủ chốt là ai, làm sao để lấy được hảo cảm của bọn họ.
Cũng may còn cái 'thuốc ổn định tin tức tố' là cao trào toàn văn, chỉ cần thuốc này thành công, gã sẽ không cần phải lo lắng nữa, cả đời chỉ cần ăn cái vốn ban đầu này là được.
Tiếng hít thở ngứa ngáy truyền đến từ cổ.
Kỷ Niên quay đầu lại, Hạ Ninh An đối diện gã tươi cười xán lạn, xinh đẹp rạng rỡ.
...... Đáng tiếc.
Nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Ninh An, ánh mắt Kỷ Niên lập loè.
Hạ Ninh An không phải Omega.
Nếu là Omega thì tốt rồi, gã sẽ đối xử thật tốt với Hạ Ninh An.
Gã đắm chìm trong thế giới của chính mình, phảng phất cùng Hạ Ninh An tạo thành hàng rào ngăn cách, không chấp nhận bất cứ người ngoài nào bước vào.
Một loạt hành động, Trình Tu hơi nhướng mày, đánh giá bọn họ.
Hai Alpha thân mật khăng khít, giơ tay nhấp chân đều dính nhau đầy tình cảm.
Dưới ánh mặt trời nhuộm đẫm, trong mắt hai người tựa hồ như đều biểu lộ tình ý sâu sắc cùng khắc chế.
Híp mắt lại, cuối cùng Trình Tu im lặng không một tiếng động rời khỏi phòng học, để lại không gian riêng cho họ.
_________
Lời của editor:
(*): Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. "Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây. Có thể nói ngắn gọn là 'ăn chơi sa đoạ', nhưng tại tui thấy kì kì nên không thay đổi.
(**):社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Ngoài lề: (đừng thắc mắc, cái này tui giúp công nói lên tiếng lòng của mình thôi.)