Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 64: TG4: Đại lão mỗi ngày phân chia nhân cách (9) - Lời tỏ tình thất bại!



Quý Thính nhìn quả táo đồ chơi, chấn kinh một lúc mới tắt tiếng hát đi, nhìn thứ này vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy Thân Đồ Tự thật là lấy oán trả ơn.

Tùy ý cất quả táo vào trong túi, cô cầm sách về phòng, mãi cho đến giờ ăn cơm mới ra.

Khi cô đến nhà ăn, Thân Đồ Tự đã ngồi ở đó chờ, chú ý Quý Thính tới lại giả vờ như không nhìn, nhưng đôi mắt anh khống chế không được mà đảo nhẹ, Quý Thính bật cười, đi qua vỗ vỗ đầu: "Giả làm người mù làm gì, sao lại không chào tôi?"

"...... Không muốn chào không được sao?" Thân Đồ Tự biệt nữu ngồi thẳng lên, đôi mắt nhịn không được trộm liếc nhìn cô một cái, chờ Quý Thính ngồi xuống mới khụ một tiếng, "Hôm nay, hôm nay tôi đưa cô cái món quà kia, cô thích không?"

Quý Thính dừng một chút, nghĩ đến cái trái táo quê mùa kia, có trái lương tâm cách mấy cũng không thể nói là thích được. Mà đôi mắt Thân Đồ Tự lúc này giống như bị che lại, Quý Thính rõ ràng ghét bỏ như vậy cũng nhìn không ra, còn rất đắc ý mở miệng: "Đây chính là tôi ở trên mạng tra ra, đồ vật đứng đầu trong danh sách món quà nữ sinh thích nhất, không có nữ sinh nào là không thích."

Quý Thính khóe miệng trễ xuống một chút: "Cậu tra như thế nào?"

"Thì trực tiếp gõ mấy chữ 'món quà nữ sinh thích nhất' để tra nha, nó nhảy ra một loạt danh sách, tôi chọn xong, bỏ thêm chút tiền kêu người ta trực tiếp đưa tới." Thân Đồ Tự tuy rằng ám chỉ rằng mình chỉ muốn giữ hình tượng thấp thôi, nhưng hiện tại vẫn nhịn không được mà tranh công.

Quý Thính trầm mặc: "Tôi có thể hỏi xếp hạng thứ hai, thứ ba là cái gì?"

"Viết nhật ký và đồ trang điểm kính vạn hoa, nhưng mà viết nhật ký quá phiền toái, đồ trang điểm... Tôi cảm thấy cô khá xinh đẹp, không cần thiết chọn cái kia." Thân Đồ Tự nói xong, đáy mắt toát ra một tia nghi hoặc, "Bất quá tôi cũng không hiểu, con gái vì cái gì lại thích đồ rẻ như thế này? Cái đồ trang điểm kính vạn hoa kia, thêm một đống đồ vật vào mới chỉ có giá 90 đồng."

"......"

"Đương nhiên, tôi không có khả năng mua cho cô đồ quá rẻ, quả táo thủy tinh kia là mắc nhất trên mạng, hơn hai trăm tám, cả một tháng tiền tiêu vặt của tôi đó!" Thân Đồ Tự tiếp tục bá bá.

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn Thân Đồ Tự, chờ anh nói xong một lúc lâu mới buông tiếng thở dài: "Về sau đừng mua mấy thứ này cho tôi nữa, biết không?"

"Vì sao?" Thân Đồ Tự vẻ mặt thiên chân.

...... Bởi vì đồ vật cậu chọn còn hơn cả thẳng nam chân chính, không có người con gái nào sẽ thích cái đồ quê mùa như vậy! Quý Thính không đành lòng thương tổn tiểu thiếu niên đơn thuần, nghĩ mãi mới ra một câu nói dối: "Bởi vì tôi là giáo viên, nhận quà của cậu không tốt lắm, biết không?"

"...... Cô lại không phải chỉ xem tôi là học sinh." Thân Đồ Tự bất mãn nói thầm một câu.

Khoảng cách hơi xa, Quý Thính trong lúc nhất thời không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"

"Không có việc gì, ăn cơm đi." Bên tai Thân Đồ Tự có chút đỏ, vội vội vàng vàng lãng tránh cô.

Quý Thính kỳ quái liếc Thân Đồ Tự một cái, cảm thấy tiểu tử này bắt đầu từ buổi sáng thật không quá thích hợp. Nhưng mà bộ dáng không muốn giao lưu kia, Quý Thính cũng không muốn dò hỏi tới cùng, hai người lặng lẽ ăn xong cơm.

Ăn cơm xong nghỉ trưa, đến giờ học buổi chiều, khi Quý Thính đến thư phòng đã thấy Thân Đồ Tự đợi sẵn ở đó.

"...... Cậu uống lộn thuốc sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi tính cách như vậy?" Quý Thính hoài nghi nhìn Thân Đồ Tự, nếu không phải cô quá hiểu biết mấy nhân cách này là dạng gì, thật đúng là nên hoài nghi hiện tại nhân cách có phải đã thay đổi hay không.

Thân Đồ Tự bất mãn: "Tôi sớm đến cô còn không vui?"

"Vui vẻ vui vẻ, chính là cảm thấy kỳ quái mà thôi," Quý Thính đến ngồi xuống bên người anh, xoa tóc Thân Đồ Tự một hồi, "Ngoan một buổi sáng còn được, đến buổi chiều vẫn còn ngoan như vậy, làm người ta không kịp thích ứng."

"Vậy cô về sau vẫn mau chóng thích ứng đi, tôi về sau tính toán đều sẽ ngoan như vậy." Thân Đồ Tự bất mãn cô xem mình như đứa con nít mà xoa xoa tóc, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy động tác này cũng không tệ lắm.

Quý Thính cười cười: "Tiểu thiếu gia có thể nói một chút về kế hoạch cải tà quy chính của cậu không?"

"...... Đừng nhiều lời, nhanh chóng bắt đầu đi." Lỗ tai Thân Đồ Tự càng thêm đỏ.

Quý Thính cũng không đùa giỡn nữa, bắt đầu chuyên tâm dạy học. Thân Đồ Tự... nói đúng ra là Thân Đồ Xuyên người này, chỉ số thông minh vốn rất cao, làm nhân cách Thân Đồ Tự tự nhiên cũng sẽ không thấp, lúc bắt đầu để tâm đến việc học, tốc độ tiến triển thật rất mau.

Trong một tiết học, Quý Thính dạy cho cậu nội dung của hai tiết, trước khi tan học mười phút, cho Thân Đồ Tự làm vài câu hỏi, đến lúc kiểm tra thì phát hiện hoàn toàn đúng hết. Cô có chút kinh ngạc: "Cậu được lắm, thì ra lúc trước đều là vì muốn lăn lộn tôi, cho nên mới cố ý giả vờ có đúng không?"

"Tôi khi đó không nghe giảng bài, đương nhiên sẽ không biết làm." Trong ánh mắt Thân Đồ Tự lộ ra điểm điểm đắc ý, sớm biết rằng tùy tiện để ý một chút là có thể đổi lấy nhiều khích lệ như vậy, lúc trước mình sẽ không lăn lộn như thế.

Quý Thính cười đứng lên: "Về sau tiếp tục duy trì như vậy, sang năm khẳng định có thể thi đại học thực tốt."

Nói xong cô muốn đi.

"Cô đi đâu?" Thân Đồ Tự chạy nhanh đuổi theo.

Quý Thính dừng lại: "Về phòng."

"Hiện tại mới bốn giờ chiều." Thân Đồ Tự nhíu mày.

Quý Thính gật đầu: "Cho nên trở về nằm hai tiếng, không chậm trễ giờ ăn cơm chiều."

"...... Cô là heo sao? Ngủ rồi lại ngủ," Thân Đồ Tự bất mãn lại mang theo điểm co quắp, "Đừng đi về phòng, một mình tôi cũng nhàm chán."

"Vậy ngài là muốn làm sao đây, tiểu thiếu gia?" Quý Thính cũng đã nhìn ra, anh khẳng định là có chuyện muốn cho cô làm.

Thân Đồ Tự bị nhìn thấu, đơn giản cũng không hề làm ra vẻ nữa, nâng cằm lên kiêu căng nói: "Chúng ta đi xem phim đi."

"Hiện tại?" Quý Thính nhìn thời gian, "Không đi, rạp chiếu phim gần nhất cũng mất nửa giờ mới có thể đến, hơn nữa thêm thời gian xem phim sẽ chậm trễ tôi ăn cơm chiều."

"...... Chúng ta ở nhà xem, tuyệt đối sẽ không chậm trễ cô ăn cơm." Trước kia tại sao không phát hiện, cô giáo Quý của mình thích ăn như vậy?

Quý Thính nghĩ nghĩ, đáp ứng.

Thân Đồ Tự nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, đẩy cô đi lên trên lầu.

Đúng như Quý Thính tưởng tượng, trong nhà có một cái phòng dùng để chiếu phim, chỉ tiếc bên trong chỉ có một ghế sô pha, cũng không có vị trí dư thừa.

"Cô ngồi cái này, tôi ngồi dưới đất là được." Thân Đồ Tự lập tức nói.

Quý Thính nhìn sô pha một cái, nhịn không được run lên một chút: "Cậu đột nhiên đối tốt với tôi như vậy, tôi cảm thấy có âm mưu gì đó."

"Tâm địa tiểu nhân!" Thân Đồ Tự nghiêng người liếc cô một cái, mạnh mẽ ấn Quý Thính lên sô pha, sau đó tự mình ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh.

Quý Thính không nghĩ tới Thân Đồ Tự thật đúng là tính toán ngồi dưới đất, cười cười xê dịch sang bên cạnh, để cho cậu một chỗ trống: "Trên mặt đất quá lạnh, lại đây ngồi đi."

Thân Đồ Tự sửng sốt, nhìn đến vị trí bên cạnh cô mà mặt dần dần đỏ, cũng may trong phòng ánh đèn thực yếu, cô không thấy được anh dị thường.

"Lại đây đi, lần chần cái gì?" Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Tự khụ một tiếng, biệt biệt nữu nữu đến bên người cô ngồi xuống, khi tay của anh dựa gần đến tay cô, độ ấm trên mặt anh lại một lần nữa tăng cao: "Tôi trước kia là có bao nhiêu ngốc, mới không ý thức được cô chủ động như vậy......"

"Cái gì?" Quý Thính đang chọn phim, nhìn qua.

Thân Đồ Tự lập tức ngồi nghiêm chỉnh, một chữ cũng không nói. Anh hôm nay cả ngày đều kỳ quái như vậy, Quý Thính cũng lười đến hỏi, trực tiếp chọn một bộ phim đề tài ôn thi đại học.

Thân Đồ Tự nhìn đến cái tên xuất hiện trên màn ảnh, trong lúc nhất thời có chút bất mãn: "Không thể xem phim gì đặc biệt chút sao?" Lúc này chẳng lẽ không nên xem phim kinh dị để tạo bầu không khí?

"Cái này khá tốt, giàu ý nghĩa giáo dục, xem đi." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.

Thân Đồ Tự không muốn phá hư không khí, đành phải đồng ý cùng xem.

Nhưng phàm là phim thanh xuân, tất nhiên là tìm người trẻ tuổi lớn lên xinh đẹp để diễn, bộ phim này họ xem cũng giống vậy. Sau khi nam chính anh tuấn trẻ trung xuất hiện, đôi mắt Quý Thính hơi hơi cong lên, nhẹ giọng nói thầm một câu: "Đẹp trai quá!"

Thân Đồ Tự bên cạnh lập tức không cao hứng: "Cô khen loạn cái gì?"

"...... Lỗ tai chó hay sao? Tôi nói thầm một câu cậu cũng có thể nghe được?" Quý Thính hoài nghi nhân sinh.

Thân Đồ Tự xụ mặt: "Anh ta đẹp chỗ nào? Vóc dáng không đủ cao dáng người không tốt, ngay cả đôi mắt cũng nhỏ như đường chỉ, cô có thẩm mỹ hay không?"

"Tôi chỉ là khen một câu, đến nỗi cậu phản ứng lớn như vậy sao? Lại nói đứng ở lập trường nữ sinh, cậu ta xác thật khá đẹp trai." Quý Thính vẻ mặt khó hiểu.

Thân Đồ Tự càng thêm không cao hứng: "Không cho cô khen hắn!"

"......" Đứa nhỏ này là đầu óc hư rồi hay sao?

Lúc hai người còn đang giằng co, trên màn ảnh truyền ra tiếng nam chính hừ nhẹ, Quý Thính không nhịn được lại liếc mắt, ngắm một cái.

Thân Đồ Tự: "......"

"Nếu là cậu thật sự không thích, ta đổi phim khác cũng được, đổi cái loại nữ giáo, nửa cái diễn viên nam cũng không có, cái loại đó." Áp khí người bên cạnh đột nhiên thấp xuống, Quý Thính vô ngữ nhìn Thân Đồ Tự, một chút tâm tình xem phim cũng mất đi.

Thân Đồ Tự hầm hừ nhìn cô, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Nếu cô thích tôi, có thể hay không chuyên tâm một chút, không biết lúc cô khen người khác tôi sẽ không cao hứng sao?"

"......" Anh ta nói gì?

Trong ánh sáng yếu ớt, anh không phải không nhận ra ánh mắt khiếp sợ của cô, không biết vì sao tâm đột nhiên mềm xuống, ngữ khí cũng không cứng còng như trước: "Tôi thừa nhận, tính chiếm hữu của tôi là có điểm lớn, nhưng tôi cảm thấy cũng là ở trong phạm vi hợp lý, cô ở trước mặt tôi khen người con trai khác như vậy, đương nhiên tâm tình tôi sẽ không tốt."

"Chờ một chút, tôi thích cậu khi nào? Cậu...... Như thế nào lại nói tới chuyện chiếm hữu dục?" Quý Thính cảm thấy đứa nhỏ này là bị người đổi hồn.

Lỗ tai Thân Đồ Tự đỏ lên như máu, trong lòng loạn cào lên đến cả ngực đều đau: "Tôi, tôi đều đã biết, cô không cần giấu tôi, hơn nữa tôi...... Tôi, tôi đối với cô cũng không phải không cảm giác, cô đừng khẩn trương."

"...... Cậu là như thế nào đưa ra kết luận này?" Quý Thính nhíu mày, không biết nên khóc hay nên cười.

Thân Đồ Tự bình tĩnh nhìn nhìn, sau một lúc lâu hít sâu một hơi: "Tôi chính mình nhìn ra được, cô biết tôi mặc quần áo size mấy số giày bao nhiêu, biết rất nhiều thói quen sinh hoạt của tôi, ngay cả những sở thích nhỏ cô cũng đều rõ ràng, nếu cô không thích tôi, vì cái gì muốn nghiêm túc hiểu biết tôi như vậy?"

"......"

Không khí đột nhiên trầm mặc xuống, Thân Đồ Tự nhìn Quý Thính không nói lời nào, không biết vì sao có chút hoảng hốt, tổng muốn nói gì đó để bổ khuyết chỗ trống: "Cô khẳng định là thích tôi đúng không, bằng không cũng sẽ không giả làm bạn gái tôi, càng sẽ không vì giúp tôi hết giận mà hôn tôi, tôi biết cô nhất định là thích tôi."

"Tiểu Tự à......"

"Tôi cũng thích cô!" Thân Đồ Tự ngắt lời.

Quý Thính ngây ngẩn cả người.

Thân Đồ Tự nuốt nước miếng, không biết vì sao có chút khẩn trương, rõ ràng là bề ngoài hai mươi tuổi, nhưng vô luận là biểu tình hay là động tác nhỏ, đều giống như vị thành niên ngây ngô: "Tôi cũng thích cô...... Bắt đầu từ ngày hôm qua, tôi đặc biệt rõ ràng nhận thức được điểm này, tuy rằng tôi không thể giống như một người hoàn chỉnh có được thân thể độc lập, nhưng tôi thích cô, là độc lập."

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, đầu óc trống rỗng một lát, chỉ còn có hai chữ qua lại tuần hoàn: Không xong.

"Quý Thính, tôi không có bạn bè gì, cũng không thể nào xã giao, cô, cô xem như người bạn chân chính đầu tiên của tôi, cũng là người đầu tiên tôi thích, chúng ta kết giao đi." Đôi mắt Thân Đồ Tự hơi hạ hạ xuống, dưới ánh sáng này, là ý cầu xin không rõ ràng.

Người thiếu niên rất thiếu kiên nhẫn, từ khi ý thức được tâm ý của mình liền không tự chủ được muốn nói hết ra, mà ở giờ khắc này, rốt cuộc cũng đem tâm ý nghẹn một ngày thổ lộ ra được.

Quý Thính trầm mặc một hồi lâu, từ từ buông tiếng thở dài: "Tiểu Tự......"

"Cô đáp ứng rồi phải không?!" Thân Đồ Tự cứng đờ.

Quý Thính nhấp môi, sau một lúc lâu rũ mắt: "Xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này có thể là có chút hiểu lầm......"

"Có thể có cái gì hiểu lầm? Cô không lừa được tôi, tâm ý cô đối với tôi, hoàn toàn khác xa tâm ý giáo viên đối với học sinh, cô là sợ chậm trễ tôi học tập, hay là có áp lực khác, cho nên mới không muốn thừa nhận đúng không?" Mặt Thân Đồ Tự dần dần bắt đầu đỏ lên.

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn anh: "Trong lòng cậu rõ ràng, không phải nguyên nhân này."

Thân Đồ Tự cố chấp nhìn.

"Biết số đo của cậu, là bởi vì cùng chị cậu đi dạo phố mua quần áo với nhau, biết yêu thích nhỏ của cậu, là bởi vì lúc trước khi tôi tới, ảnh cả cậu đưa cho tôi tư liệu kỹ càng, hết thảy mấy chuyện này đều là có......"

"Đủ rồi!" Thân Đồ Tự đột nhiên lui về sau một bước, ngơ ngẩn nhìn cô, "Ý của cô là, đều là tôi suy nghĩ nhiều?"

Lúc này nếu gật đầu đã đủ tàn khốc, càng đừng nói chính miệng phủ nhận, Quý Thính vẻ mặt phức tạp nhìn anh, thật không biết nên nói như thế nào mới có thể đem thương tổn giảm đến thấp nhất. Giờ khắc này cô rốt cuộc biết, món quà không thể hiểu được mà anh tặng, cùng cả ngày hôm nay khác thường là chuyện như thế nào.

"Được, tôi đã biết." Thân Đồ Tự nói xong, bình tĩnh xoay người đi ra ngoài.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Tự rời đi phòng chiếu, lại nhìn màn ảnh còn đang chiếu phim, ngầm bực bội chính mình không có việc gì lại tìm thêm việc, khen nam chủ kia một câu làm gì. Bất quá biết sớm một chút cũng tốt, tính ra anh ta đối với mình động tâm cũng mới một ngày mà thôi, hiện tại kịp thời ngăn tổn hại, hẳn là cũng sẽ không khổ sở lâu lắm.

Quý Thính buông tiếng thở dài, tắt phim rồi về phòng, mãi cho đến thời gian cơm chiều mới ra tới. Khi cô đến nhà ăn, bên ngoài đột nhiên mưa to, sấm sét ầm ầm cũng như tâm tình của cô, nhà ăn quả nhiên không nhìn thấy Thân Đồ Tự, trong lúc nhất thời Quý Thính ăn uống cũng không ngon.

Ngồi ở nhà ăn phát ngốc một lát, Quý Thính cuối cùng vẫn đi đến phòng anh, nghĩ nghĩ sau đó nhẹ giọng gõ cửa: "Tiểu Tự, nên ăn cơm chiều, xuất hiện đi."

Bên trong cũng không có người đáp lại, Quý Thính buông tiếng thở dài, nâng giọng lên: "Xuất hiện đi, nếu là cậu không muốn thấy tôi, tôi liền về phòng trước, cậu ăn xong tôi lại ra."

Vẫn không ai đáp lại. Quý Thính bất đắc dĩ rời đi, trong lúc xoay người lại cảm thấy không đúng, chần chờ một lát, đi qua nắm then cửa, cuối cùng vặn ra đi vào.

Vừa thấy bên trong không có ai, trái tim Quý Thính trầm xuống, cô vội vội vàng vàng tìm người khắp biệt thự, lại tìm vài vòng cũng chưa nhìn đến một bóng người, đang lúc sốt ruột, đột nhiên nghĩ đến nguyên tác có nhắc qua, khi Thân Đồ Tự không vui sẽ đến ngọn núi phía sau biệt thự phát ngốc.

Cô hướng mắt nhìn không trung tối tăm bên ngoài, không chút nghĩ ngợi cầm dù đi ra cửa.

Gió còn đang thổi, tuy rằng không có mạnh như lúc nãy nhưng cũng không tính là nhỏ, nước mưa dừng ở trên người càng thêm lạnh lẽo, Quý Thính chỉ chạy một đoạn đường liền ướt đẫm cả người, phát run tìm được sườn núi nhỏ kia.

Trên sườn núi không có người, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vội vàng kêu tên Thân Đồ Tự khắp nơi, sợ anh vì mưa to lăn xuống đến thâm sơn cùng cốc không ai biết.

Tìm một vòng lớn cũng không có tìm được người, cả người Quý Thính đều tuyệt vọng, khi đang định trở về, liền nghe được phía sau có người không cao hứng hỏi: "Mới tìm không đến mười phút, cô liền từ bỏ?"

Ánh mắt Quý Thính sáng lên, quay đầu nhìn thấy Thân Đồ Tự thì nhẹ nhàng thở ra: "Cậu không có việc gì là tốt rồi."

"Nếu tôi có việc thì sao? Cô thật không thể kiên nhẫn một chút tìm tôi nhiều thêm một chút?" Giờ phút này Thân Đồ Tự giống như thủy quái, ướt dầm dề đứng ở trước mặt cô, ánh mắt nặng nề như đêm tối.

Quý Thính đối mặt anh có chút không được tự nhiên: "Tôi không tính toán từ bỏ, chỉ là không thấy được cậu, muốn về biệt thự lại tìm xem."

"Phải không?" Thân Đồ Tự quay mặt đi.

Quý Thính trầm mặc, thấp giọng nói: "Trở về đi, cậu còn ở đây nữa sẽ sinh bệnh."

"...... Không trở về." Cho đến giờ phút này, cả người giả vờ thành thục mới lộ ra một chút lỗ hổng, từ lỗ hổng lại để lộ ra một chút thương tâm khi bị cự tuyệt.

Quý Thính nhìn gương mặt ủy khuất lộc cộc kia, chỉ cảm thấy tim như chảy mềm ra, sau một lúc lâu có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Nếu tôi xúc phạm tới cậu, thực xin lỗi......"

"Đừng xin lỗi, bằng không tôi sẽ càng mất mặt," Thân Đồ Tự không cao hứng liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng quay mặt đi, "Là chính tôi không có tiền đồ, cô đối tốt với tôi một chút, tôi liền cảm thấy gặp được người thích mình, không liên quan chuyện của cô."

Trong miệng nói thực khốc, vành mắt lại hơi hơi phiếm đỏ.

Quý Thính nhìn đến đau lòng: "Trên thế giới này rất nhiều người thích cậu, cậu đừng quá khổ sở."

"Gạt người."

"Tôi không lừa cậu."

"Vậy vì cái gì cô không thích tôi?" Thân Đồ Tự bướng bỉnh nhìn về phía cô, nhất định muốn một đáp án.

Quý Thính khó xử cúi đầu: "Không phải không thích, chỉ là không phải kiểu thích mà cậu muốn."

"Nhưng tôi chỉ muốn cái kiểu thích này." Thân Đồ Tự hít mũi một chút, mặc dù cằm giương cao, nhưng tựa hồ lòng tự trọng đã bị chọc phá, "Nếu cô không thể thích tôi, thì cũng đừng dùng tình cảm khác nhìn tôi."

"...... Thực xin lỗi."

Thân Đồ Tự đột nhiên cúi đầu, lúc này mới giấu đi khổ sở, nỗ lực làm thanh âm nghe ra không giống như nghẹn ngào: "Thôi, không nói tới chuyện này nữa."

Dứt lời, liền ủ rũ cụp đuôi đi về phía nhà, Quý Thính vội vàng đi theo phía sau, nhìn bóng dáng anh khổ sở thì không biết nên nói cái cho tốt.

Cô đi đến bên cạnh, cẩn thận đánh giá thần sắc Thân Đồ Tự, sau đó liền nhìn đến biểu tình anh trống rỗng trong chớp mắt, sau đó hắt xì một cái.

Quý Thính: "......"

Anh hắt xì xong nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy Quý Thính liền sửng sốt, tiếp theo lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Cô giáo Quý, có thể nói cho anh một chút, mang theo Tiểu Tự ra đây làm gì? Thế nhưng hai người đều ướt thành như vậy."

"......"

"Xem biểu tình cô giáo Quý, hẳn là không phải chuyện gì quá vui sướng, Tiểu Tự lại phản nghịch?" Thân Đồ Nhĩ nhướng mày.

Quý Thính vô ngữ liếc anh một cái, trong lòng không thể không nói là nhẹ nhàng thở ra: "Nhanh trở về tắm nước nóng, ngàn vạn đừng sinh bệnh."

"Thật là phiền toái." Thân Đồ Nhĩ lẩm bẩm một câu, nhưng cũng bước nhanh hơn.

Quý Thính liếc anh một cái không nói gì, sau khi hai người trở lại biệt thự, chuyện thứ nhất chính là ai về phòng nấy, dùng nước ấm xua tan hàn khí trong người.

Quý Thính tắm rửa xong ra ngoài liền nghe được tiếng đập cửa, cô vừa lau tóc vừa đi qua mở cửa, nhìn đến Thân Đồ Nhĩ thì nhướng mày: "Có việc gì?"

Trên người cô còn mặc áo tắm dài, tóc cũng ướt dầm dề, mới vừa làm gì không cần nói cũng biết, Thân Đồ Nhĩ nhìn thấy cô liền ngẩn ra một chút, sau đó thu hồi thất thố, đưa chén canh qua: "Kêu phòng bếp nấu, đừng để bị cảm."

Quý Thính nói cảm ơn, bưng canh gừng uống từng ngụm nhỏ, nhìn đến trên người Thân Đồ Nhĩ đã đổi xong quần áo, mày hơi hơi nhăn lại: "Muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừm, đi ra ngoài giải sầu," Thân Đồ Nhĩ nói xong dừng một chút, mỉm cười bổ sung, "Yên tâm, không đua xe."

Quý Thính không thể nào yên tâm nhưng cũng biết nếu anh thật muốn đi ra ngoài, chính mình cũng áp không được, chỉ có thể nói một câu: "Anh bị thương thì những người khác cũng sẽ chịu tội theo, dù sao anh xem mà làm." Nói xong liền bưng chén hướng vào trong phòng. Thân Đồ Nhĩ nhìn bóng dáng cô, do dự một chút vẫn đi theo vào.

"Anh vào làm gì?" Quý Thính vẻ mặt cảnh giác, vị này cũng không phải là người đứng đắn gì.

Thân Đồ Nhĩ bật cười: "Phòng bị anh như vậy làm gì? Anh còn có thể ăn em?"

"Những chuyện lúc trước anh làm chuyện nào mà không đáng phòng bị? Phòng bị anh cũng bình thường." Quý Thính liếc mắt một cái, tiếp tục uống canh gừng nóng.

Thân Đồ Nhĩ gợi lên khóe môi, rũ mắt giấu đi cảm xúc: "Yên tâm đi cô giáo Quý, bắt đầu từ hôm nay anh chính là người đứng đắn, không dám lại động tay động chân với em."

"Như thế nào đột nhiên cải tà quy chính?" Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Nhĩ cười cười không nói, chờ cô uống xong liền tiếp nhận lại cái chén không, đang muốn đi ra ngoài thì tạm dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía cô: "Chính là đột nhiên muốn cải tà quy chính, không tốt sao?"

"......Đúng là khá tốt, chỉ là không quá bình thường, hôm nay tôi không nghĩ lại nhìn đến bất luận chuyện gì không bình thường." Mấy ngày này, một chuyện lại một chuyện kỳ quái, trái tim cô thật là có điểm chịu không nổi.

Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Vậy thì thôi, nếu cô giáo Quý càng thích anh đối với em tùy tiện, anh đây vẫn sẽ không thay đổi."

"Đương nhiên không phải!" Quý Thính vô ngữ, ai thích anh ta tùy tiện?

Đáy mắt Thân Đồ Nhĩ hiện lên một tia ý cười, tiếp theo nghĩ đến cái gì, lại có chút phiền muộn: "Cô giáo Quý thật đáng yêu, đáng tiếc anh chậm một bước, hơn nữa đối phương lại là người anh không thể tranh, nếu không ngay cả đoạt, anh cũng sẽ cướp em về."

"...... Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Đột nhiên nhỏ nhẹ như vậy, anh ta sửa giọng hay sao? Hơn nữa cái gì mà đối phương là người anh ta không thể tranh?

Thân Đồ Nhĩ đối diện với cô một giây, đột nhiên lại quay mặt đi, đáy mắt tuy rằng có phần buồn bã, nhưng khóe môi lại dương lên: "Thật không muốn cùng em thảo luận chuyện này."

Quý Thính đầu tiên là một đầu đầy dấu chấm hỏi, nghe được câu cuối cùng liền dứt khoát hết chỗ nói: "Anh có chuyện liền nói, đừng quanh co lòng vòng như vậy."

Thân Đồ Nhĩ an tĩnh một lát, đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Cô giáo Quý, cùng đi hóng gió không?"

"Không đi." Người này hiện tại thần thần thao thao, hơn nữa lái xe vừa mau vừa không thoải mái, đầu óc cô có bệnh mới muốn cùng anh ta đi hóng gió.

"Đi đi, một mình anh rất nhàm chán, hơn nữa em không đi, anh có thể sẽ khống chế không được tâm đua xe, đến lúc đó lại bị thương là chuyện nhỏ, chậm trễ em dạy Tiểu Tự học mới là chuyện lớn, em nói đúng không, cô giáo Quý?" Thân Đồ Nhĩ mắt mang ý cười.

Quý Thính trầm mặc một cái: "Anh uy hiếp tôi?"

"Không phải uy hiếp, là lấy lòng, chắc em ở nhà buồn một ngày rồi, anh mang em đi dạo, hít một chút không khí mới mẻ." Thân Đồ Nhĩ gợi lên khóe môi.

Quý Thính nhìn chằm chằm một lúc, mặt vô biểu tình đẩy anh đi ra ngoài. Thân Đồ Nhĩ vừa đi ra ngoài vừa quay đầu nhìn: "Thật sự không đi sao? Anh đây sẽ đi thi đấu nha, anh cũng thật đi......"

"Câm miệng, cho tôi mười phút." Quý Thính nói xong bang một cái đóng cửa lại.

Thân Đồ Nhĩ cười cười, thần sắc nhẹ nhàng đứng chờ ở cửa. Mười phút sau, Quý Thính quả nhiên từ trong phòng đi ra, Thân Đồ Nhĩ nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nhịn không được muốn đi qua nắn một chút, nhưng mà nghĩ nghĩ lại, cuối cùng cái gì cũng không có làm, chỉ đi phía trước dẫn đường.

Hai người một trước một sau đi tới xe, Thân Đồ Nhĩ như cũ chọn một chiếc xe thể thao, chờ cô lên xe xong, một chân ga lao ra ngoài.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, mưa đã tạnh, núi rừng trải qua một trận mưa trở nên thanh thanh thúy thúy, tựa hồ toàn bộ đều sáng ngời hơn một tầng, tuy rằng không mở cửa sổ, nhưng trong xe cũng cảm thấy có không khí mới mẻ xông vào, ăn mặc ấm áp Quý Thính hít thở không khí ngọt ngào, phát hiện đi ra ngoài dạo xác thật cũng không tồi.

Khóe mắt thấy được cô thả lỏng thần sắc, Thân Đồ Nhĩ cũng thập phần vui mừng: " Nếu em thích, sau này anh sẽ mang em đi nhiều hơn."

"Ai nói, tôi đâu có thích." Quý Thính mạnh miệng.

Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, dễ như trở bàn tay vạch trần lời nói dối của cô: "Phải không? Nhưng mà anh thấy cô giáo Quý giống như rất thích."

"Là thích hóng gió, nhưng không thích đi cùng anh, loại sự tình này nếu làm chung với người mình thấy thoải mái mới là vui vẻ." Quý Thính liếc anh một cái.

Thân Đồ Nhĩ nghĩ đến cái gì, ý cười trên khóe môi biến mất hơn phân nửa, hồi lâu sau đột nhiên mở miệng: "So với anh cả, anh có phải hay không có điểm kém cỏi?"

Quý Thính không biết anh vì cái gì đột nhiên hỏi cái này, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là đúng sự thật mà nói: "Phải, là rất kém cỏi, anh ta vất vả kiếm tiền đồng thời còn cẩn thận chiếu cố thân thể, đơn giản chính là vì để khi nhân cách khác xuất hiện, đều là khỏe mạnh mà vô ưu, nhưng còn anh hả, động một chút là làm một ít việc, làm chính mình bị nguy hiểm."

"Còn có gì nữa?"

"Này còn chưa đủ sao? Trách nhiệm, thứ quan trọng nhất của một người, anh thế nào cũng nên có đi chứ," Quý Thính nhân lúc này mở miệng giáo dục, " Thời điểm không có việc gì làm cùng anh cả anh học tập thật tốt đi, đều đã lớn như vậy, một chút cũng không ổn trọng."

Thân Đồ Nhĩ trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nguyên lai ở trong mắt em, tôi cùng anh cả kém nhiều như vậy sao, khó trách......"

"Khó trách cái gì?" Quý Thính hỏi.

Khó trách người em thích là anh cả, Thân Đồ Nhĩ liếc nhìn cô một cái, cười cười không nói gì. Quý Thính cảm thấy anh không thể hiểu được, nghĩ nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình, lại cảm thấy chính mình không nói sai gì, tức khắc cảm thấy tự tin lên.

Hai người an tĩnh ngồi ở trong xe, không ai mở miệng nói chuyện, trong xe mở nhạc tình ca niên đại 80, nhạc bảo thủ như vậy thật không giống phẩm vị Thân Đồ Nhĩ.

Bất quá rất êm tai là được. Quý Thính thả lỏng người dựa vào ghế, hưởng thụ giờ khắc an bình này.

Xe rời khỏi khu rừng núi chạy trên đường quốc lộ lớn, Quý Thính híp mắt nghỉ ngơi một lát, dần dần cảm thấy không thích hợp: "Anh muốn đi chỗ nào sao?" Anh lái nhanh đến như vậy lại không chần chờ gì, hoặc là đối với địa hình rất quen thuộc, hoặc là có mục đích chuẩn xác.

Thân Đồ Nhĩ nghe vậy cười cười: "Đúng vậy cô giáo Quý, chúng ta trước hóng gió, sau đó đi báo thù được không?"

"Báo cái gì thù?" Quý Thính khó hiểu.

Thân Đồ Nhĩ không nói, Quý Thính nghi hoặc nhìn anh, trong lòng càng ngày càng bất an, cho đến nửa giờ sau xe dừng lại, Quý Thính nhìn những người trước mặt, bất an trong lòng đã được chứng thực, khi Thân Đồ Nhĩ muốn xuống xe, cô vội vàng bắt tay anh lại, vẻ mặt sốt ruột.

"Anh điên rồi Thân Đồ Nhĩ, anh còn là con nít sao? Đánh nhau ẩu đả đánh thắng ngồi tù, đánh thua nằm viện anh không biết?" Cái người này thế mà tới tìm cái đám họ Vương ám toán anh sau trận đua xe hôm đó.

Thân Đồ Nhĩ nhìn cô nắm cổ tay mình, không khỏi cười một tiếng: "Không có việc gì, tôi có chừng mực." Anh nói vừa xong, bạn tốt mập mạp đã tiến đến từ xa, gõ gõ cửa sổ xe ý bảo anh đi ra ngoài.

Anh quả nhiên muốn đi ra ngoài, Quý Thính nóng nảy: "Anh có cái rắm đúng mực cho tôi, tin hay không tôi báo cảnh sát để bắt hết mấy người các anh lại?"

"Ở trong xe chờ một chút, nếu anh thua, nhất định phải nhớ báo nguy." Thân Đồ Nhĩ nói xong, trấn an xoa nhẹ tóc cô một chút, cười xoay người đi ra ngoài.

Trong nháy mắt vừa xuống xe, ánh mắt anh liền thay đổi, lãnh chí mà kiêu căng nhìn những người lúc trước ám toán mình. Đi đầu là người họ Vương, nhìn đến Thân Đồ Nhĩ nháy mắt liền có chút túng bấn, nhưng xem người bên phía mình tương đối nhiều, tức khắc lại có tự tin: "Như thế nào, tìm lão tử báo thù? Còn không phải chỉ là đánh mày một trận, đến nỗi như đàn bà vậy, chít chít không bỏ xuống được, còn phải tự tìm tới một chuyến sao?"

"Nếu là trước đây, tao thật đúng là không tìm mày." Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ chậm rãi lưu chuyển, hoàn toàn không đem những người đối diện để vào mắt, "Nhưng mà mày mắng cô giáo Quý của tao, tao cảm thấy mày hẳn là phải nói lời xin lỗi đi."

"Cô giáo Quý?" Họ Vương nhìn về phía xe thể thao, nhìn thấy bên trong có thân ảnh người con gái thì không khỏi cười đáng khinh: "Ngày đó trời tối không phát hiện, nếu biết là đàn bà nóng bỏng như vậy, không cần mày nói tao cũng luyến tiếc, như vậy đi, mày kêu ẻm xuống xe, tao nói......"

Chữ 'chuyện' còn chưa ra khỏi miệng, Thân Đồ Nhĩ liền đoạt côn của mập mạp bên cạnh, vung lên đánh vào mặt đối phương, ngoài miệng tên họ Vương tức khắc chảy máu, còn hộc ra mấy cái răng.

Thân Đồ Nhĩ hành động làm đối phương trong chớp mắt ngốc ra, tiếp theo những người đó liền rống giận vọt lại đây, Thân Đồ Nhĩ cũng không chút do dự một chân đá văng một người, hai bên tức khắc hỗn chiến thành một đoàn.

Quý Thính ở trong xe nhìn đến gấp muốn chết, cởi bỏ đai an toàn muốn đi ra ngoài, kết quả khi kéo kéo cửa xe sắc mặt đều thay đổi...... Tên vương bát đản này thế mà khóa cửa xe lại!

Cô cảm giác chính mình tức giận đến mức hô hấp đều không thông thuận, lại nhìn lên phía trước, vừa vặn nhìn thấy một người cầm gậy muốn đập vào đầu Thân Đồ Nhĩ, tim Quý Thính trong nháy mắt co rút lên. Cũng may Thân Đồ Nhĩ cảnh giác, trước khi gậy đập xuống đã dùng cánh tay che một chút, sau đó đoạt lấy gậy đánh trở về.

Quý Thính thở ra một hơi, đồng thời sắc mặt càng khó nhìn, chỉ hận không thể lao ra nhéo lỗ tai Thân Đồ Nhĩ, đem người xách về nhà hung hăng đánh một trận.

Chiến sự phía trước thực mau đã ngừng lại, đám người họ Vương kia bị đánh ngã, Quý Thính lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, phát hiện bả vai mình đã cứng đờ.

Thân Đồ Nhĩ không bị thương gì, chờ tất cả bọn họ đều quỳ xuống, lúc này mới mỉm cười đi về phía Quý Thính, giúp cô mở cửa ghế phụ còn cẩn thận che tay lên trên sợ cô đụng đầu: "Ra đây đi, họ Vương có chuyện muốn nói với em."

Quý Thính rét căm căm liếc anh một cái, xụ mặt từ trong xe bước ra, Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, nhìn theo bóng dáng cô gái đi phía trước đột nhiên có chút lạnh...... Là ảo giác sao?

Quý Thính vừa đến trước mặt những người đó, nghe được bọn họ kêu trời khóc đất xin lỗi mình, đối với chuyện lần trước mắng cô cùng với dọa đến cô biểu đạt mười hai vạn phần xin lỗi.

Quý Thính kiên nhẫn nghe xong, Thân Đồ Nhĩ liền từ sau lưng đến gần, thanh âm mang theo nhàn nhạt ý cười: "Hả giận không? Chưa hết giận thì có thể tự mình đánh một trận."

Lời này vừa ra khỏi miệng, những người bị đánh đó tức khắc run lên. Quý Thính trầm mặc một chút như suy tư gì nhìn về phía anh: "Có thể đánh sao?"

Thân Đồ Nhĩ không nghĩ tới cô thật đúng là muốn động, cảm thấy thật thú vị, nhưng đồng thời lại cảm giác không đúng chỗ nào: "Có thể...... Chính là sẽ mệt, nếu không vẫn là để anh đến đánh thay em đi."

Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Không cần, tôi chính mình đánh tốt hơn."

Mập mạp bên cạnh lập tức dâng gậy bóng chày lên: "Chị dâu, dùng cái này......"

Lời cậu ta còn chưa nói xong, Quý Thính liền nhón chân nhéo lỗ tai Thân Đồ Nhĩ, gậy bóng chày trên tay mập mạp tức khắc bị dọa rớt, những người khác cũng hoàn toàn sửng sốt theo.

Thân Đồ Nhĩ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bởi vì đau đớn mà cong eo xuống, chuyện này giúp Quý Thính nhéo càng tiện hơn.

"Đau......" Thân Đồ Nhĩ khó được xuất hiện một tia hoảng loạn.

"Đau?" Quý Thính cười lạnh, "Anh còn biết đau? Tôi vừa rồi nói những lời đó, đối với anh chỉ là gió thoảng bên tai đúng không? Tôi có phải hay không đã nói với anh, kêu anh không cần làm chuyện không cẩn thận, phải yêu quý thân thể mình, vì sao không nghe? Còn đánh nhau, còn đem tôi khóa trong xe, anh rất đắc ý đúng không?"

Mỗi một câu cô nói, lực đạo liền tăng thêm một phân, lỗ tai Thân Đồ Nhĩ thực mau liền đỏ bừng một mảnh. Nhưng mà lỗ tai bên kia không bị nhéo cũng đỏ bừng, cho nên không xác định được rốt cuộc là bị nhéo, hay là gì.

"Em bỏ......" Bị nhiều người nhìn như vậy, Thân Đồ Nhĩ thập phần quẫn bách, lại chỉ có thể nghiêng thân mình để cho cô nhéo.

Quý Thính có quỷ mới dừng lại: "Anh còn biết mất mặt hay sao? Thân thể mới vừa dưỡng tốt liền lãng phí như vậy, những nhân cách khác thiếu nợ anh sao? Muốn cùng anh chia đều thống khổ?"

"Anh biết mà, em là đau lòng anh cả mới nói anh như vậy đúng không?" Thân Đồ Nhĩ nguyên bản chỉ là quẫn bách, giờ phút này lại nhiều một phân tức giận, tiểu tâm tư ẩn giấu một ngày rốt cuộc bại lộ ra, "Lúc trước như thế nào mặc kệ anh? Hiện tại đột nhiên quản, là xem chính mình là chị dâu phải không?"

"Chị dâu cái rắm a, tôi nói anh vài câu anh liền dựng chuyện cho tôi đúng không? Ngay cả tôi và đại thiếu gia anh đều dám nói bậy, có tin anh ấy có thể đánh chết anh?" Quý Thính thấy Thân Đồ Nhĩ hất bắt nước bẩn vào người mình, giận đến nỗi phát cười ra.

Thân Đồ Nhĩ ngẩn ra một chút, lập tức cho mập mạp một ánh mắt chết người, mập mạp run run, vội vàng kêu những người khác đi ra xa, chỗ to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại Quý Thính cùng Thân Đồ Nhĩ.

"Cái gì kêu anh bịa đặt? Buổi sáng lúc anh tỉnh lại, em ở trong lòng ngực anh, mà trước lúc anh ra, là anh cả chủ đạo thân thể đi?" Thân Đồ Nhĩ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Quý Thính cười lạnh: "Đó là bởi vì tôi uống nhiều rượu quá nên quấy phá, đại thiếu gia lại bị dị ứng ứng phó không được, cho nên mới ở nơi đó ngủ một đêm, tôi và anh ấy chuyện gì cũng không có."

"...... Chuyện gì cũng không có ý là?" Đáy mắt Thân Đồ Nhĩ đột nhiên nhiều thêm một phần mong đợi.

Quý Thính nâng cằm lên miệt thị: "Làm anh thất vọng rồi, tôi và đại thiếu gia thanh thanh bạch bạch, một chút việc cũng chưa......"

Cô còn chưa dứt lời nói, miệng đã bị Thân Đồ Nhĩ ngăn chặn, mà tay cô đang giơ lên nhéo lấy lỗ tai Thân Đồ Nhĩ cũng thả ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv