- Hừ, chỉ sợ ngươi giành không được. Ngược lại thì đánh mất tánh mạng của mình, ta đây chính là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không nên không lĩnh tình…
Thái Tử Lý Dũng lạnh giọng nói, khi nói chuyện với Lý Tầm Hoan thì ngực phập phồng một chút, hắn không nghĩ tới Lý Tầm Hoan thật không ngờ lớn mật tới như vậy, lại dám làm trò trước mặt của mình… Dám nói với mình như vậy, quả thực là đang tìm chết…
- Ha ha ha… Chuyện này ta quả thật không sợ, ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì mà thôi… Có câu tục ngữ gọi là gì nhỉ? Ăn trộm gà không được còn bị mất nắm thóc… Hình như là câu này? Hắc hắc… Thái Tử ca ca ngươi chính là ra tay quá ác độc, hơn nữa còn quá mức tự cao nên mới rơi vào tình cảnh như thế, bây giờ còn cảnh cáo ta? Ta thật tâm khuyên bảo ngươi nên trở về nghỉ ngơi lấy lại sức. Dù sao Phụ hoàng cũng đã có nói, ngươi nên ở nhà trong ba tháng, ngươi hãy ngoan ngoãn mà làm theo thật là tốt, không nên đi lại lung tung khắp nơi, nếu không làm cho Phụ hoàng tức giận thì chỉ sợ là… Phụ hoàng một khi tức giận thì ngôi vị Thái Tử của người sẽ bị mất, đến lúc đó ngươi cũng không nên khóc…
Đối với lời nói hăm dọa của Lý Dũng thì Lý Tầm Hoan rất xem thường, không để ý tới, Lý Tầm Hoan người này luôn luôn như thế, ở trước mặt ai cũng không phục, trừ Bạch Khởi cùng Bối Tác Tư cùng với Lý Linh Lung còn có Hoàng Đế Lý Tự Minh. Còn những người còn lại thì không phục, ai cũng không nể tình, trước kia còn không nể mặt Thái Tử Lý Dũng, chớ đừng nói chi là bây giờ…
- Hừ!
Chỉ vào Lý Tầm Hoan, tay có chút phát run, Thái Tử Lý Dũng sau khi nghe xong lời này thì trở nên như thế. Bất quá đáng tiếc chính là hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn dáng vẻ của Lý Tầm Hoan, Lý Dũng cũng biết sợ là mình nói thêm gì đi nữa cũng là tự làm mất mặt chính mình, Lý Tầm Hoan căn bản là không coi mình ra gì, cho nên thở phì phì nói còn chưa dứt phẩy tay áo bỏ đi.
Mang theo người của mình nhanh chóng rời đi, Thái Tử cũng không để ý tới Lý Tầm Hoan bọn họ nữa, cứ như vậy mà rời khỏi mà sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ của Lý Tầm Hoan Lý biểu hiện vào lúc này Lý Tầm Hoan thật là rất vui vẻ…
o0o
- Chết tiệt… Chết tiệt… Khốn kiếp… Khốn kiếp! Lý Tầm Hoan tên khốn kiếp này! Ta muốn giết hắn!
Ở Đế Đô, trong phủ Thái Tử, ở trong mật thất, Thái Tử Lý Dũng đứng ở nơi đó cầm lấy bình hoa Tây Vực đắt tiền hung hăng đập xuống đất, sau đó giận dữ hét lên, bình hoa xinh đẹp có giá trị liên thành không ngờ đã bị đập cho tan nát…
Mà ở trong mật thất, bên người Thái Tử Lý Dũng là bảy tám thân tín của Thái Tử đang đứng bên cạnh, mọi người câm như hến, cũng không dám nhiều lời, lúc này bọn họ hiểu Thái Tử đang nổi nóng, không nên chọc giận Thái Tử, nếu không kết quả có thể nghĩ, đặc biệt là vào lúc này nếu ai trêu chọc hắn căn bản là đang muốn đi tìm đường chết.
Thái Tử ngoài mặt mặc dù tốt giống như rất hòa thuận, ở bên ngoài cũng không tính là mạnh mẽ tuy nhiên tính tình cũng không phải là rất tốt. Thân tín ở trong nhà cũng đã có rất nhiều gia nô đã chết ở trong tay của Thái Tử, mà những người thân tín này đều đã thấy tận mắt sự tàn bạo của Thái Tử. Tuy nói bọn họ đều là những đại thần ở trong triều đình, mặc dù Thái Tử cũng sẽ không lấy bọn họ làm nơi để trút giận, cho dù là khi Thái Tử tức giận nhất cũng sẽ như vậy, tuy nhiên bọn hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình.
- Chết tiệt! Bạch Khởi… Lý Tầm Hoan… Còn nữa Bạch Khởi, ngươi là tên khốn kiếp… Hai người các ngươi đều là khốn kiếp… Ta muốn giết các ngươi!! Giết các ngươi!!
Thái Tử mắng xong Lý Tầm Hoan vài lần rồi mới bắt đầu mắng Bạch Khởi, xem ra ở trong mắt Thái Tử thì Bạch Khởi so với Lý Tầm Hoan càng thêm ghê tởm.
Trong lúc nói chuyện Thái Tử lấy ra bên cạnh một thanh trường kiếm rồi vung chém lung tung, làm cho nhữngđại thần thân tín không tự chủ lui lại ra sau mấy bước, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thoáng qua Thái Tử cũng không dám nói thêm cái gì.
Rốt cục qua một lúc sau Thái Tử mới bình tĩnh trở lại, tuy nhiên lúc này hắn đã thở hồng hộc còn người thì đầy mồ hôi, hắn đứng ở đó nhìn thoáng qua trước mặt những vị đại thần thân tín ở chung quanh, thấp giọng nói:
- Các vị… Chuyện ngày hôm nay các vị cũng đã biết, các ngươi cảm thấy cần phải làm gì?
- Cái này…
Chung quanh các vị đại thần thân tín nhìn lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nên nói như thế nào. Hoàng Đế Bệ Hạ lại muốn Thái Tử không được phép đi ra ngoài, mà phải ở lại trong phủ Thái Tử, hơn nữa còn có ý muốn phế bỏ Thái Tử, chuyện này đã không phải là chuyện bọn họ có thể can thiệp, càng không phải là chuyện mà bọn họ chỉ cần nói ngắn ngủn mấy câu là có thể giải quyết được sự việc, vì vậy bọn họ đứng ở nơi đó mà nhìn lẫn nhau, tất cả đều là ấp úng nói không ra một câu nào.
- Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi nhiều người như vậy mà cũng không nghĩ ra biện pháp hay sao?
Thái Tử nhìn những người thân tín chung quanh mình, nét mặt nhất thời có chút bất mãn nói như thế, giọng nói trong nhất thời cũng lớn hơn vài lần, sau đó híp mắt lại đánh giá bọn thủ hạ ở chung quanh… Vừa nói ngồi ở trên một cái ghế, lẳng lặng nhìn bọn thủ hạ, đang đợi câu trả lời của bọn hắn.
Bất quá hắn trong lòng cũng đã nhịn không được bắt đầu đứng lên:
- Đám người này lúc bình thường thì so với người khác cũng thấy được, nhưng đến khi dùng đến bọn họ thì cả đám đều trở thành câm điếc, chết tiệt… Cả đám chết tiệt khốn kiếp!
Dĩ nhiên trong lòng hắn mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói ra, có thể ở trong nơi này đều là thân tín của hắn đồng thời cũng là phe phái trung thành nhất của hắn, ở bên ngoài cũng có được địa vị cực cao cùng quyền lực, tuyệt đối không phải là hắn có thể tùy ý đánh chửi như nô lệ. Mặc dù những người này cũng là thủ hạ, nhưng hắn dù sao cũng chẳng qua là Thái Tử mà không phải là Hoàng Đế, hắn còn cần những người này ủng hộ, hắn cũng không thể thích làm gì thì làm được.
- Cái này… Không biết Thái Tử Điện hạ ngài muốn làm gì? Ngài có mục đích gì? Là muốn Bệ Hạ tha thứ cho ngài, cho ngôi Thái Tử của ngài được vững chắc, hay là tìm cách để mưu hại Hoàng Đế? Hoặc là chỉ muốn giết chết Bạch Khởi cùng Tam Hoàng tử?
Một thân tín của Thái Tử do dự một chút nhìn xung quanh những người khác đang trầm mặc, sau đó hướng về phía trước mặt Lý Dũng thấp giọng nói
- Những việc đó có cái gì khác nhau sao?
Lý Dũng cau mày hỏi, ở hắn xem ra muốn vững chắc địa vị của mình để Lý Tự Minh tha thứ mình, hay là muốn giết chết Lý Tầm Hoan cùng Bạch Khởi, hoặc là muốn làm Hoàng Đế đều là một chuyện, căn bản không có gì khác nhau.
- Đương nhiên là có… Nếu như ngài muốn cho Bệ Hạ tha thứ cho ngài, như vậy rất đơn giản, ngài phải đặc biệt xin lỗi Bệ Hạ, sau đó đàng hoàng ở trong phủ không ra ngoài trong ba tháng, chờ sau khi hết hạn phạt của mình thì đi tìm Bệ Hạ nói lời xin lỗi rồi cho biết sai lầm của mình. Bệ Hạ chắc sẽ tha thứ cho ngài, nếu như ngài còn muốn giữ vững địa vị của mình… Như vậy ngài sẽ phải ở bất cứ chuyện gì, bất kỳ phương diện cũng phải cùng suy nghĩ của Bệ Hạ, tận lực lấy lòng Bệ Hạ để Bệ Hạ hài lòng. Không phải là ta nói ngài, tính tình của ngài cũng nên thay đổi, tính tình của ngài cùng Bệ Hạ là một trời một vực, Bệ Hạ tự nhiên không thích. Bệ Hạ thích Tam Hoàng tử cũng là bởi vì Tam Hoàng tử cực kỳ nghe lời đồng thời tính tình cùng Bệ Hạ rất giống nhau. Dù sao ngài là Thái Tử, nếu như ngài làm như vậy, nếu như ngài lấy lòng liễu Bệ Hạ, để Bệ Hạ vui vẻ, như vậy Bệ Hạ chắc sẽ không phế bỏ ngài, vì dù sao ngài cũng là con của hắn, hơn nữa ngài đã làm Thái Tử nhiều năm rồi nếu như thay đổi thì sẽ đối với ai cũng không có lợi, cho nên Bệ Hạ cũng sẽ không làm vậy, chỉ cần ngài an tâm chờ đợi, Bệ Hạ sau trăm tuổi Đế Quốc vẫn như cũ là của ngài… Tuy nhiên nếu ngày làm như vậy vẫn có nguy hiểm, thứ nhất Bệ Hạ chưa chắc đã chịu nhận lời xin lỗi của ngài, thứ hai cho dù là Bệ Hạ có chấp nhận lời xin lỗi của ngài. Nhưng Bệ Hạ đã già rồi, khó tránh khỏi sẽ có thiên vị, nói không chừng còn có thể truyền ngôi cho Tam Hoàng tử điện hạ, những điều này đều không thể không phòng… Thứ ba còn có một điều chính là Bệ Hạ không biết còn có thể sống bao lâu, nếu như ngài làm như vậy thì cần phải có đủ tính nhẫn nại, mà người đã bốn mươi tuổi rồi cho nên ta nghĩ ngài cần phải cố gắng nhẫn nại, mà thời gian ta cũng không dám xác định, có thể là một năm, hai năm, cũng có thể là mười năm. Hai mươi năm, dù sao thì sự việc cũng không thể đoán trước được.
Tên thủ hạ nói lên mặt tốt và mặt xấu của sự chọn lựa… Sau khi nói xong thì nhìn thoáng qua trước mặt Thái Tử Lý Dũng…
- Mười năm, hai mươi năm? Ta đã làm Thái Tử hai mươi năm, trong những năm này ta đã rất cẩn thận, ta đã cố gắng bồi dưỡng lực lượng, nhưng là Phụ hoàng đối với ta vẫn như vậy, những năm gần đây ta đối với Đế Quốc rất là trung thành ta có làm gì sai? Ta không có sai, nhường ngôi xin lỗi tuyệt đối không thể nào… Chuyện này đến lúc đó coi như hết…
Lý Dũng cơ hồ là không nghĩ đến mình sẽ dùng cách này…
Hắn đã đợi chờ quá lâu, hắn đã không thể tiếp tục đợi chờ, hơn nữa hắn đã đè ép quá lâu, vì bị đè ép quá lâu, hắn không muốn tiếp tục bị đè ép nữa, tiếp tục làm một con rùa rúc đầu, hắn đã không muốn làm như vậy, cho nên hắn không chấp nhận lời đề nghị này…
- Vậy ngài muốn lựa chọn giết chết Tam Hoàng tử cùng với Bạch Khởi, tiêu diệt đối thủ, sau đó an toàn làm Hoàng Đế của mình? Nếu như là như vậy mà nói thì… Như vậy ta cũng có một đề nghị, giết chết Bạch Khởi cũng không dễ dàng, phải biết rằng Bạch Khởi trong tay nắm binh mã mấy trăm vạn, hơn nữa ở tại phía xa Gia Lam, bên cạnh lại có vô số cao thủ, những chuyện khác không nói, chỉ một chuyện là bên cạnh hắn có Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư cũng đủ để cho chúng ta thúc thủ chịu trói, không thể làm gì. Người của chúng ta căn bản không phải là đối thủ của thuộc hạ Bạch Khởi, muốn giết chết Bạch Khởi căn bản chỉ là nằm mơ, thực lực của hắn quá lợi hại. Nếu như ngài muốn giết chết hắn, đầu tiên sẽ phải tước đoạt binh quyền của hắn, sau đó phái binh đem Bạch Khởi vây giết. Hoặc là chờ người lên làm Hoàng Đế, sau đó là giết hắn cũng không muộn, còn Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan thì theo ta được biết bên người không có cao thủ, muốn giết chết hắn, cũng rất đơn giản. Chúng ta có thể tìm cao thủ giết chết Tam Hoàng tử, cho dù người của chúng ta không làm được, chúng ta cũng có thể thuê cao thủ của tổ chức đánh thuê Yên Vũ Lâu giết chết Lý Tầm Hoan. Sát thủ Yên Vũ Lâu tuyệt đối có năng lực như thế, mặc dù giết Bạch Khởi có thể là không được, nhưng là Lý Tầm Hoan cũng tuyệt đối có thể… Bất quá… Làm như vậy thì cũng sẽ có điều không tốt… Đó chính là nếu như giết chết Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan, như vậy Bệ Hạ cùng Bạch Khởi sẽ có hoài nghi đến ngài, Bạch Khởi bên kia thì không cần nói nhiều. Mặc dù ai cũng biết Bạch Khởi là người của Tam Hoàng tử, khi biết Tam Hoàng tử chết đi, thì hắn dù sao cũng là một thần tử, ngài là Thái Tử hắn không thể đối chọi với ngài công khai được, nhiều nhất là âm thầm ra tay. Chỉ cần ngài bảo vệ tốt mình thì sẽ không có việc gì, trừ phi Bạch Khởi hắn muốn tạo phản, nếu không muốn báo thù căn bản là không thể nào. Nhưng phiền phức là ở nơi Bệ Hạ, nếu như Tam Hoàng tử bị giết chết, người cũng biết nhất định là ngài ra tay, dù sao ngài là hiềm nghi lớn nhất, Bệ Hạ cũng sẽ biết, khi đó thái độ Bệ Hạ sợ sẽ rất khó nói. Mặc dù không đến nổi giết ngài báo thù cho Tam Hoàng tử, bất quá rất có thể phế bỏ vị trí của ngài, diệt trừ thế lực của ngài, dù sao Bệ Hạ đối với Tam Hoàng tử rất thương yêu. Người cũng biết, một khi Tam Hoàng tử có việc, khó có thể nói Bệ Hạ sẽ làm ra chuyện gì, cho nên nếu như chúng ta làm như vậy thì hậu quả quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng thật không nắm chắc, cũng không ai biết Bệ Hạ sẽ làm gì, cũng không ai biết Bạch Khởi có thể làm gì, cá nhân ta thì không tán thành làm chuyện này… Nếu như Thái Tử ngài không muốn lựa chọn cách này thì, ta đây cũng sắp hết cách…
Tên thân tín của Thái Tử đem toàn bộ lời nói trong lòng mình nói ra hết, lời nói của hắn làm cho người ta có chút choáng váng đầu óc.
Bất quá bất kể lời hắn nói có mục đích gì, những lời hắn nói có ý gì, nhưng không thể phủ nhận chính là suy nghĩ của hắn vô cùng toàn diện, hiển nhiên là đã trải qua rèn luyện, tuyệt đối không phải là nói lung tung, hắn nói ra những chỗ tốt, xấu, hơn nữa trực tiếp cho biết ra ý kiến của mình… Biểu lộ quan điểm của mình…
Sau khi nghe lời hắn nói thì Thái Tử Lý Dũng cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó nhíu mày, đề nghị hiển nhiên cũng không thể lựa chọn, chỗ tốt cơ hồ là không có, trừ trả được thù thì không có ích lợi gì, ngược lại có thể làm cho mình bị bất lợi lâm vào tình thế bị động, nói cách khác là thủ hạ của mình cũng không tán thành, ngay cả chính mình cũng không tán thành, cho nên sau khi nghe lời này Thái Tử Lý Dũng lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Vậy ngươi nói cách khác đi? Ngươi còn biện pháp gì khác… Ta nếu như muốn làm Hoàng Đế, ngươi có biện pháp gì? Hay là đề nghị gì?
- Cái này… Tự nhiên là có, ta cũng thích cách này, chẳng qua là Điện hạ ngài có dám hay không, có nhớ…
Thân tín kia khẽ mỉm cười, nhìn trước mặt Thái Tử Lý Dũng sau đó thấp giọng nói, vừa nói vừa len lén nhìn Thái Tử Lý Dũng một cái. Hiển nhiên hắn kế tiếp muốn nói lời có chút đại nghịch bất đạo, có chút kinh thế hãi tục, cho nên hắn không dám tùy tiện nói ra, cho nên mới nói nhiều lời như vậy để Thái Tử hiểu trong đó lợi hại như thế nào, sau đó mới nói lời nói ở trong lòng của mình cho Thái Tử Điện hạ hiểu rõ.
- Có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, Hoàng Đế ta dĩ nhiên muốn làm, hơn nữa là tuyệt đối muốn làm, ta không cho phép người khác thừa kế ngôi vị Hoàng Đế, vì ngôi vị Hoàng Đế ta không có chuyện gì là không dám làm, có cách gì thì cứ nói ra đi.
Thái Tử Lý Dũng mặt liền biến sắc, sau đó lạnh giọng nói, sau khi nói lời này trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt cùng kiên nghị, hiển nhiên bây giờ Lý Dũng đã điên cuồng lên rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Nhìn sự điên cuồng trong ánh mắt Lý Dũng làm cho thuộc hạ chung quanh đều có chút sợ hãi, bất quá khi bắt đầu nói chuyện, tên thuộc hạ kia trong mắt cũng lộ ra một tia tinh quang, thậm chí đồng dạng còn có chút hưng phấn, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Cách này thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngài dám làm là không có gì là không thể, cách này thật ra một năm trước ở phía Nam các vị Tổng Đốc cũng đã cùng ngài nói qua, chẳng qua là ngài lúc ấy không chấp nhận, tuy nhiên bây giờ thì ngài đã không còn đường lui cho nên đây là sự lựa chọn tốt nhất mà ngài có thể chọn…
- Cái gì! Ngươi nói gì! Ý của ngươi là để cho ta tạo phản!
Thái Tử Lý Dũng sau khi nghe lời này sắc mặt đột nhiên đại biến đứng lên lớn tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi, thậm chí có một chút run rẩy, mà mọi người ở xung quanh sau khi nghe được lời này ai ai cũng không kềm được mình mà nghe lạnh cả sống lưng, mọi người đều sợ hãi.
Tạo phản cũng không phải là là việc nói đùa, đây chính là trọng tội, một khi thành công tự nhiên là công thành danh toại, nhưng một khi thất bại, như sẽ mất đi tính mạng. Mà ở Bất Diệt Hoàng Triều, trọng tội sẽ bị tịch thu tài sản và giết sạch cả nhà, coi như Thái Tử Lý Dũng, nếu như hắn dám làm như vậy mà bị phát hiện thì chỉ sợ là cả nhà trên dưới cũng đồng dạng đều bị giết sạch sẽ, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không có người cách làm này…
- Thái Tử Điện hạ, tình huống bây giờ ngài rõ ràng hơn ai hết, Bệ Hạ đã muốn phế trừ ngài. Hắn đã sớm có dự định này, hôm nay ở trước mặt các quan viên cũng đã nói rõ ràng suy nghĩ của mình, hắn đã quyết tâm muốn phế bỏ ngài, nếu như ngài không làm phản thì chỉ sợ rằng sẽ không có cơ hội. Bạch Khởi quyền lực càng lúc càng lớn, nếu hắn mà ủng hộ Tam Hoàng tử, hắn hiện ở trong tay có bốn, năm trăm vạn binh lực, hơn nữa Bệ Hạ vừa đưa cho hắn thêm mấy Quân đoàn, đây chính là ba mươi Quân đoàn a. Sáu trăm vạn người, hơn phân nửa binh lực Đế Quốc đều ở trong tay của hắn, có Bệ Hạ cùng Bạch Khởi ủng hộ, vị trí của ngài đã tràn đầy nguy cơ. Nếu như không làm phản, chờ Bạch Khởi trở lại, ngài tuyệt đối không có cơ hội. Bạch Khởi nếu như lập thêm nhiều công lao, khi đó ngài muốn phản kháng cũng không thể, cho nên bây giờ đây là cơ hội cuối cùng. Nếu như ngài muốn làm Hoàng Đế, như vậy chỉ có thể bây giờ bắt đầu chuẩn bị, mau sớm có hành động, giết chết Bệ Hạ, trở thành Đế Quốc Hoàng Đế, thừa dịp Bạch Khởi chưa có nắm giữ hoàn toàn quân đội, khi Bạch Khởi còn chưa có bình định Bắc phương, đem binh quyền của Bạch Khởi giải trừ hết, giết chết Tam Hoàng tử, ngài mới có thể làm Đế Quốc Hoàng Đế, nếu không ngài sẽ không có cơ hội. Chẳng lẽ ngài muốn cho Tam Hoàng tử cùng với Bạch Khởi vĩnh viễn ngồi ở trên đầu ngài, ngài cam tâm làm một Vương gia nhàn rỗi sao?
Tên thuộc hạ thân tín kia chuyển hướng nói về Lý Tầm Hoan, vừa nói vừa thận trọng nhìn sắc mặt của Thái Tử Điện hạ Lý Dũng như thế nào.
Lời của hắn không thể nghi ngờ đã nói trúng tâm tư của Lý Dũng, Lý Dũng nghe lời này về sau sắc mặt càng âm trầm, cả người sắc mặt xanh mét. Trong đầu hắn đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt. Một hồi lâu sau Lý Dũng cắn răng một cái, hừ lạnh một tiếng vỗ bàn đứng lên quát:
- Làm… Nói đi… Cần phải làm như thế nào!