Tống Mặc lạnh lùng nhếch môi:
- Nhưng con thấy Lê Lượng nói năng rõ ràng, chứng cứ xác thực không giống như đang lừa đảo. Hơn nữa, lúc hỏi thế phó trước đây, họ cũng bảo có chuyện này nên con mới đưa cô nương ấy về nhà và lấy tên Tưởng Diễm chứ không giao cho quan phủ theo lời phụ thân. Sự tình trọng đại, có thể phải điều tra lại chuyện năm đó, mà nghe nói năm đó đại bá mẫu giới thiệu bà đỡ cho mẫu thân, e rằng khó tránh bị liên lụy. Rồi chẳng phải đến lúc đó Tống gia sẽ trở thành trò cười khắp kinh thành ư? Con nghĩ phụ thân nên thận trọng trong chuyện này thì hơn.
- Ngươi muốn lẫn lộn huyết mạch Tống gia?
Tống Nghi Xuân trừng trừng nhìn Tống Mặc, hận không thể ăn thịt hắn.
- Người biết rõ đây có phải là lẫn lộn huyết mạch Tống gia không mà! Đâu cần chất vấn con?
Tống Mặc từ tốn nói:
- Hay là chúng ta cùng Lê gia kiện lên công đường? Chuyện không bình thường thế này có quan phủ ra tay nói không chừng sẽ tra ra sơ sót của Lê gia, rồi dựa vào đó chứng minh sự trong sạch của phụ thân. Người thấy ý này thế nào?
Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Tống Nghi Xuân.
Trong đầu Đậu Chiêu nổ vang một tiếng.
Lẫn lộn huyết mạch!
Dân chúng bình thường sẽ không phải sợ, chỉ cần nhập tổ quy tông thì chuyện này coi như giải quyết xong.
Nhưng những nhà trâm anh thế tộc lại khác. Nó ảnh hưởng đến quyền thừa kế tước vị.
Mà phủ Anh Quốc Công lại càng khác.
Tổ tiên phủ Anh Quốc Công là con nuôi của Thái Tổ hoàng đế. Con em phủ Anh Quốc Công luôn được hoàng tộc xem như "huynh đệ trong nhà".
Bây giờ nàng đã hiểu, ánh mắt lập tức chuyển về phía Tống Hàn.
Mặt Tống Hàn đã đỏ bừng. Ánh mắt vẫn luôn quan sát Tống Mặc vô tình chạm phải ánh mắt của Đậu Chiêu.
Hắn vội cụp mắt tránh đi.
Một suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu Đậu Chiêu thì bị tiếng quát của Tống Nghi Xuân cắt đứt.
- Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?
Mặt Tống Nghi Xuân đã tái mét. Ông chỉ thẳng vào Tống Mặc.
- Ngươi là đồ nghiệt tử!
Tống Mặc cũng không bận tâm đến lời của Tống Nghi Xuân. Hắn vẫn giữ dáng vẻ thong dong. bình tĩnh nói:
- Con không trách phụ thân sai, sao lại bảo con uy hiếp? Phụ thân hiểu lầm rồi. Chẳng qua, con nghĩ nếu đã đưa cô nương ấy về thì quyết sẽ không đuổi đi, huống hồ Lê gia còn nói đó là con gái của Tống gia. Con chỉ muốn phụ thân nhận cô nương ấy thôi. Phụ thân đâu cần tức giận như vậy không thì người ngoài lại tưởng phụ thân chột dạ.
Mặt Tống Nghi Xuân đã căng đỏ, vừa trừng trừng nhìn Tống Mặc vừa luôn miệng nói "Ngươi".
Tống Mặc lại nói:
- Đúng rồi! Mấy hôm trước, có một lão bộc ở Thiên Tân tên là Tống Thế Trạch tìm tới. Ông ta nói từng hầu hạ tổ phụ. Trùng hợp hôm đó phụ thân không ở nhà nên con đã tiếp đón giúp phụ thân. Bây giờ người có muốn gặp ông ta không? Theo lời ông ta nói, năm ấy phủ Anh Quốc Công không may gặp kẻ cướp, rất nhiều người sợ chạy mất, bây giờ trở về thì quản sự vú già trong phủ đã thay đổi rất nhiều. Không còn cách nào, họ phải nhờ đến những lão bộc như Tống Thế Trạch. Lúc gặp Tống Thế Trạch, phụ thân có thể giải thích cho ông ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tuy phủ Anh Quốc Công không ngại phiền phức, nhưng nhiều gia bộc đột nhiên mất tích như vậy, đến tai Hoàng Thượng cũng khó coi.
Nói xong, hắn nâng chung trà, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên mặt rồi uống một ngụm.
Tống Nghi Xuân khiếp sợ nhìn Tống Mặc.
Tống Thế Trạch!
Nếu không phải lúc ấy mình xử lí quá nhiều người, sợ kinh động đến các gia bộc khác thì sao có thể qua cho lão già ấy!
Không ngờ lão lại tự động bò tới cửa, còn quy phục Tống Mặc.
Chẳng lẽ lão không biết mình mới là Anh Quốc Công?
Bọn họ muốn làm gì?
Muốn phản à?
Sớm biết lão gan lớn như vậy, mình đã loại bỏ sạch sẽ rồi!
Tuy rất tức giận nhưng Tống Nghi Xuân vẫn cố nặn ra nụ cười:
- Vậy ngươi gọi Tống Thế Trạch vào đây đi. Ta muốn xem ai cho lão lá gan lớn như vậy? Nô bộc mà cũng dám tố cáo chủ nhân?
Tống Mặc khẽ cười, ra lệnh cho người gọi Tống Thế Trạch vào.
Nghiệt tử này thật sự dám gọi!
Tống Nghi Xuân ném chung trà về phía Tống Mặc.
Tống Mặc nghiêng người, nhẹ nhàng tránh.
Tống Nghi Xuân nổi giận đùng đùng, quát:
- Nghiệt tử! Ngươi dám chống đối lại phụ thân!
Đậu Chiêu ngán ngẩm.
Nàng đứng bên cạnh thì thầm:
- Con thỏ nổi nóng cũng cắn chứ đừng nói là người bình thường! Nhưng tiểu cô nương ấy thật đáng thương, muốn kết thúc chuyện này thì Quốc Công gia lại tức giận như vậy. Chẳng lẽ là giấu đầu lòi đuôi? Thế tử gia có lòng giúp giải quyết hậu họa nhưng người lại mắng Thế tử gia nhiều chuyện. Biết thế chúng ta đã không nhúng mũi vào, cứ bảo thẳng đám gia bộc đó đến nương nhờ phủ Quảng Ân bá rồi......
Lấp tức tóc gáy của Tống Nghi Xuân dựng đứng.
Hóa ra Tống Mặc có gan lớn như vậy là vì thông đồng với Quảng Ân bá.
Tống Mặc thì không sợ.
Chẳng lẽ nó dám gϊếŧ mình?
Nhưng Quảng Ân bá lại khác.
Hắn tàn nhẫn thế nào, ông đã tận mắt chứng kiến.
Tống Nghi Xuân vô cùng bối rối, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ nhìn rất đặc sắc.
Đúng là rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt!
Đậu Chiêu thiệt tình không thích người cha chồng này tí nào.
Tống Thế Trạch bị Võ Di xách cổ vào.
Ông kính cẩn hành lễ trước Tống Nghi Xuân.
Thấy khuôn mặt già mua lỏi sự đời, Tống Nghi Xuân lại nghĩ đến Quảng Ân bá rồi lớn tiếng gọi hộ vệ:
- Còn không mau lôi lão già này ra đánh ba mươi gậy cho ta.
Hai mươi gậy đã có thể gϊếŧ người, huống chi là ba mươi gậy!
Thế này thì Tống Thế Trạch hết hy vọng rồi.
Những người như họ chỉ muốn tìm con đường sống!
Trung thành hầu hạ chủ nhân là một cách sống.
Hy sinh tính mạng vì chủ nhân để lưu lại thành quả cho đời sau cũng là một cách sống.
Nhưng Tống Nghi Xuân tự hủy đường đê thế này, cho dù họ trung thành hay hy sinh tính mạng cũng chỉ là chuyện nực cười thôi!
Người khác vốn không trân trọng điều này.
Ông nghiêm túc dập đầu trước Tống Nghi Xuân.
Biểu cảm có hơi khác thường.
Giống như đang từ biệt Tống Nghi Xuân vậy.
Tống Nghi Xuân đang trong cơn phẫn nộ nên không nhận ra, còn Đậu Chiêu đứng bên cạnh lại thấy rõ.
Nàng không thể không bái phục Tống Mặc.
Tống Mặc vẫn từ tốn nói:
- Phụ thân! Cỏ không nhổ hết mùa xuân lại mọc cao. Mấy ngày nay, tâm trạng của Hoàng Thượng không tốt. Con không muốn ở đây làm phiền phụ thân xử lý gia bộc. Xin người cho chúng con cáo lui.
Hắn dứt khoát đứng dậy, ra hiệu bảo Đậu Chiêu cùng đi.
Đậu Chiêu giữ khoảng cách hai bước chân, theo Tống Mặc ra ngoài.
Tống Nghi Xuân và Tống Hàn đều há hốc mồm.
Bọn họ cứ nghĩ Tống Mặc sẽ bảo vệ Tống Thế Trách.
Hộ vệ đứng ở cửa vội nép qua một bên.
Tống Thế Trạch hiểu.
Thế tử gia đang cảnh cáo ông, ép ông phải giao đầu danh trạng đây mà!
Ông muốn sống thì phải chỉ còn đường đi theo Thế tử gia thôi.
Hơn nữa, con đường này sẽ thế nào còn phải phụ thuộc vào chính ông. Nếu không có đầu óc nhạy bén, Thế tử gia cũng sẽ không dùng.
Ông ôm chân Tống Mặc, cầu khẩn:
- Thế tử gia! Van ngài cứu mạng lão nô. Lão nô nguyện khai hết tất cả ạ.
Tống Mặc khinh miệt lườm Tống Thế Trạch, sau đó lạnh lùng nói với Tống Nghi Xuân:
- Người cũng thấy rồi đấy. Con không muốn cứu ông ta cũng không được!
Hạ Liễn và người của mình vọt vào, giằng co với người của Tống Nghi Xuân
Tống Nghi Xuân tức run người
Tống Mặc liếc mắt với Hạ Liễn rồi cùng Đậu Chiêu lập tức rời phòng.
Trong phòng liên tục vang ra tiếng đánh nhau và tiếng Tống Nghi Xuân gào thét nhưng không ai quan tâm. Vú già của Tê Hương viện đã trốn mất từ lâu.
Khuôn mặt đẹp như ngọc của Tống Mặc lập tức phủ một lớp xám xịt, nhìn vô cùng u ám.
Đậu Chiêu còn tưởng hắn đang thất vọng vì Tống Nghi Xuân nên an ủi:
- Người với người đều phải có duyên phận. Như chàng và phụ thân ta vậy, thân thiết như cha con ruột. Nếu ta ghen với chàng, có lẽ đã bị chết đuối trong dấm chua rồi.
Vẻ mặt Tống Mặc vẫn không thay đổi. Hắn lẩm bẩm:
- Không phải phụ thân!
Đậu Chiêu không có hiểu.
Tống Mặc nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm như đêm không trăng không sao, khiến người ta hoảng hốt.
- Phụ thân không gϊếŧ Lê Điệu Nương.
Hắn thấp giọng:
- Nếu là ông ta thì đã không kinh ngạc như thế......
Chẳng lẽ là Tống Hàn?
Nhưng hắn mới mười bốn tuổi!
Rồi nàng nghĩ đến lần đầu tiên nàng gặp Tống Mặc. Lúc đó, Tống Mặc mới mười ba tuổi, còn nhỏ hơn hơn Tống Hàn một tuổi. Đậu Chiêu lại nhìn về phía phòng, ngầm hiểu ý Tống Mặc nói.
Im lặng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng!
Tống Mặc thở dài, vỗ nhẹ lên vai Đậu Chiêu, dịu dàng trấn an:
- Chúng ta về thôi! Đỡ phải đối chất với phụ thân sau khi cướp lại người!
Đậu Chiêu cũng không thừa hơi như vậy.
Nàng khẽ cười, nhìn Tống Mặc, vừa rời khỏi Tê Hương viện vừa hỏi:
- Chàng định làm gì?
- Tra người bên cạnh hắn.
Tống Mặc đáp:
- Hắn không có khả năng tự ra tay.
Về phần điều tra xong xử lý thế nào, Tống Mặc lại không nói.
Đậu Chiêu có thể hiểu được tâm trạng của của hắn.
Đệ đệ cưng chiều hơn chục năm bỗng nhiên biến thành người xa lạ, thậm chí còn lừa gạt hắn. Hắn cần thời gian để thay đổi nhưng hắn không lảng tránh mà bình tĩnh phán đoán rồi xử lý.
Hắn như vậy khiến nàng càng thêm kính nể.
Nàng muốn giúp hắn giải tỏa bớt tâm trạng.
- May mà chàng tỉnh táo nhìn ra vấn đề mấu chốt. Nếu là ta có lẽ chỉ lo cãi nhau với Quốc Công gia rồi. Chàng làm như vậy đã buộc Quốc Công gia cho Diễm muội vào phủ, ép Tống Thế Trạch tỏ rõ lập trường và tra ra cái chết của Lê Điệu Nương không liên quan đến Quốc Công gia. Có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim......
Được Đậu Chiêu an ủi, tâm trạng Tống Mặc tốt lên không ít.
Hắn lắc đầu cười, dặn dò Đậu Chiêu:
- Lát nữa, nàng đi xem Diễm muội thế nào nhé? Nhưng đừng để lộ ra điều gì.
Đậu Chiêu gật đầu.
Hai người gặp Tưởng Ly Châu ở cửa Di Chí Đường
Tương Ly Châu thở dài kể:
- Diễm muội cứ sợ vì chuyện của muội ấy mà biểu ca và dượng cãi nhau, nên muốn muội đến Tê Hương viện xem thế nào.
- Huynh và phụ thân cãi nhau cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, liên quan gì đến muội ấy? Bảo muội ấy không cần lo lắng đâu!
Đây là lần đầu tiên Tống Mặc thừa nhận chuyện này trước mặt người Tưởng gia.
Tương Ly Châu khẽ thở dài, nhìn Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu mỉm cười với nàng.
Tương Ly Châu thấy an tâm phần nào.
Đậu Chiêu nói:
- Ta và chàng đi xem Diễm muội đi! Không kẻo muội ấy lại nghĩ lung tung.