Cửu Trọng Tử

Chương 406: Trợn mắt



- Quanh năm tôi không ở nhà, hôm đột xuất trở về cũng không phát hiện dấu vết gì. Tôi nghĩ liệu có có phải nó từng nhận một số tiền lớn của Tống gia rồi giấu đi.

- Tống Nghi Xuân hại nó thê thảm như vậy, nó giữ tiền bồi thường này cho mình cũng là chuyện bình thường nên tôi không truy cứu. Nhưng vợ tôi lại không vui, thường xuyên chỉ cây dâu mắng cây hòe. Có một lần nói ghê quá, nó gào lên với vợ tôi là chúng tôi mắt chó không biết nhìn người, cẩn thận sau này hối hận gì đó. Rồi vợ tôi mắng lại thì nó chỉ cười khẩy bỏ qua.

- Đến khi Di Quý xuất giá, hình như nó không muốn chuẩn bị của hồi môn cho con bé. Tôi bảo thì nó còn quay sang hậm hực với tôi.

- Vợ tôi tức quá, dẫn theo người hầu vào phòng lục soát.

- Hai người đánh nhau cũng vì chuyện này.

- Ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, vợ tôi tìm thấy mười mấy lượng bạc vụn và ba trăm lượng ngân phiếu.

- Cuối cùng nó cũng chịu thêm mấy món trang sức mạ vàng cho Di Quý làm của hồi môn.

- Những thứ khác đều do tôi đặt mua, tốn mất một năm tiền công lận.

- Vì chuyện này, cho tới hôm nay vợ tôi vẫn còn trách tôi lúc nào cũng bảo vệ nó.

- Nhưng đó là muội muội tôi, tôi biết làm thế nào đây!

- Tôi nghĩ nhất định nó có chỗ dựa nên mới như vậy.

Lê Lượng liếc Tống Mặc rồi nói tiếp:

- Nghe nói nhị gia phủ Anh Quốc Công và Di Quý sinh cùng năm. Lúc ấy, bụng của muội tôi rất to. Tôi nghĩ chẳng lẽ muội tôi sinh thai long phượng? Phủ Anh Quốc Công giữa bé trai, bỏ bé gái...... Nhưng nhị gia phủ Anh Quốc Công là con vợ cả, lúc Anh Quốc Công phu nhân sinh hạ chắc chắn có tầng trong tầng ngoài người hầu. Không thể xảy ra chuyện đó...... Trừ phi lão phu nhân đồng ý nuôi bé trai dưới danh nghĩa Anh Quốc Công phu nhân......

- Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua thôi chứ tôi không dám để trong đầu...... Cho nên lúc nhìn thấy Thế tử gia, tôi mới bật thốt lên hỏi là Nhị gia hay là Thế tử gia......

Y có vẻ rất buồn rầu.

Còn Tống Mặc phải hít sâu mấy hơi mới kiềm chế được lửa giận trong lòng. Nếu không hắn đã đá chết tên súc sinh này.

Nói đi nói lại trong lòng vẫn âm thầm tính toán muội muội mình sinh con cho Tống gia, còn nói cái gì tốt với Di Quý! Nếu Di Quý không phải con cháu Tống gia, hắn sẽ đối tốt với Di Quý như vậy sao?

Nghĩ đến Di Quý, hắn lại thấy đau nhói trong tim, ánh mắt càng trầm xuống.

Trần Gia căng thẳng trong lòng, vội đỡ Lê Lương lên.

- Thế tử gia! Người muốn uống một chén trà hạ hỏa không? Di Quý cô nương vẫn chưa biết gì hết. Đợt lát nữa Lê Điệu Nương đến, có lẽ nên để Di Quý cô nương nghe cùng, không thì Di Quý cô nương sẽ nhận giặc làm người thân mất.

Tống Mặc đang cảm thấy bức bối, nghe Trần Gia nói vậy thì khẽ gật đầu rồi lớn giọng gọi Đoạn Công Nghĩa:

- Ngươi phái Lưu Chương đi tìm Đỗ Duy, bảo hắn tra xem năm ấy là ai đỡ đẻ cho Lê Điệu Nương.

E rằng những người đỡ đẻ cho mẫu thân năm ấy đã không còn sống. Còn việc tìm được ai đỡ đẻ cho Lê Điệu Nương có lẽ khả quan hơn một ít.

Đoạn Công Nghĩa đáp "vâng" rồi đi.

Trần Gia và Tống Mặc cùng ra khỏi phòng.

Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Liễn vội vàng chạy tới.

- Lê Điệu Nương đâu?

Vẻ mặt Tống Mặc đột nhiên trở nên lãnh khốc vô cùng khiến Trần Gia phải rùng mình một cái.

Hạ Liễn lập tức đáp:

- Thế tử gia! Không hay rồi! Lê Điệu Nương treo cổ tự tử......Hàng xóm của Lê gia bắc thang để hái cà tím thì phát hiện có người treo cổ trong phòng phía đông, sợ tới mức ngã từ trên thang xuống rồi sau đó nhanh chóng báo quan. Lúc chúng tôi đến, ngỗ tác đang khám nghiệm tử thi.

Trần Gia hoảng sợ, vội hỏi:

- Là vị bổ đẩu nào nhận án? Hàng xóm xung quanh nói ra sao? Bên Thuận Thiên phủ đã phát hiện ra điều gì chưa?

Tống Mặc cười khẩy.

Có lẽ làm ở nha môn một thời gian dài nên hắn có thói quan dựa theo lời khai của phạm nhân trước, không ngờ lại có người nhìn chằm chằm Lê gia rồi chui qua lỗ hổng này.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Chỉ cần có động tĩnh thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết. Sợ là sợ nước lặng không gợn sóng.

Giọng Hạ Liễn đều đều vang lên:

- Là Tần bổ đầu của Thuận Thiên phủ nhận, hiện tại vẫn chưa đưa ra kết luận. Tôi đã phái người ở lại chờ tin tức. Hàng xóm xung quanh cho rằng đây là tình sát, bảo Lê Điệu Nương lả lơi ong bướm, chắc chắn bị ai đó gϊếŧ vì ghen ghét, bị đánh chết rồi treo lên xà ngang để ngụy trang thành thắt cổ tự tử.

Hắn vừa dứt lời thì có một thuộc hạ chạy đến.

Thuộc hạ này vội hành lễ với Tống Mặc và Hạ Liễn rồi bẩm:



- Thuận Thiên phủ kết án là tiểu nương tử Lê gia tự sát.

Hạ Liễn nhăn mày, đang định hỏi gì đó thì Tống Mặc đã lạnh lùng nói:

- Cũng không khó đoán lắm! Tìm cách treo nàng ta trên xà ngang rồi đợi tắc thở là được!

Sau đó, hắn quay trở lại phòng trà.

Trần Gia cảm thấy nếu là mình thì cũng sẽ làm như vậy. Đương nhiên hắn không dám dị nghị, lập tức theo Tống Mặc vào phòng.

Tống Mặc hơi nâng cằm, kiêu căng nhìn Lê Lượng:

- Người của chúng ta vừa phát hiện muội muội ngươi bị gϊếŧ. Ngươi còn điều gì chưa nói với ta không?

- Người bảo gì cơ?

Lê Lượng trợn tròn mắt, hét lên:

- Muội muội tôi chết rồi? Không! Không thể nào! Hôm qua nó vẫn đi mua hai bộ y phục mùa thu ở Cẩm Tú hiên mà.......

Tống Mặc cũng chẳng muốn nhìn y nữa, hắn lớn tiếng gọi Trần Gia rồi đi ra ngoài.

Trần Gia thở dài, ngồi xổm trước mặt Lê Lượng......

※※※

Ngoài phòng, Hạ Liễn hỏi Tống Mặc:

- Thế tử gia, chuyện này nên xử lý thế nào?

Tống Mặc thản nhiên cười:

- Đừng bảo là Anh Quốc Công cũng chết rồi nhé?

Hạ Liễn nghe vậy thì cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi từ âm ti qua.

Hắn cúi đầu chắp tay rồi cáo lui.

Tống Mặc đến sương phòng.

Đậu Chiêu đang nói chuyện với Di Quý.

Di Quý đã bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều nhưng nhìn thấy Tống Mặc, nàng vẫn khẩn trương đứng lên, trốn sau lưng Đậu Chiêu.

Tống Mặc âm thầm thở dài.

May mà có Đậu Chiêu không thì muội muội này sẽ rất phiền toái.

Đậu Chiêu cười động viện Tống Mặc.

Chắc chắn hắn rất đau khổ khi thấy muội muội mình như vậy!

Đậu Chiêu quay sang nắm lấy tay Di Quý, dịu dàng nói:

- Đây là ca ca ruột của muội, muội đừng sợ! Sau này hai người còn gặp nhau nhiều. Mới nhìn qua thì thấy khá lạnh nhạt nhưng hắn đối xử với mọi người rất tốt. Nào, chúng ta mau ngồi xuống nói chuyện.

Di Quý gật đầu, ngồi xuống theo Đậu Chiêu.

Tống Mặc thấy thế thì do dự một lát rồi mới kể lại chuyện Lê Điệu Nương đã chết cho Đậu Chiêu và Di Quý nghe.

Nghe được tin tức đột ngột như vậy, đừng nói là Di Quý, ngay cả Đậu Chiêu cũng phải ngỡ ngàng.

Rồi ngỡ ngàng qua đi Đậu Chiêu lập tức nắm lấy tay Di Quý. Nhưng Di Quý lại không đau lòng hay la hét đòi đi tìm Lê Điệu Nương như Đậu Chiêu dự tính. Nàng chỉ cúi đầu khóc thút thít.

Điều này có gì đó khác lạ!

Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc.

Giữa hai đầu lông mày của Tống Mặc đã nhăn thành hình chữ "Xuyên", đôi môi gợi cảm cũng mím chặt nhìn rất tàn nhẫn và u ám.

Đậu Chiêu vô thức vươn tay muốn vuốt nhẹ lông mày của hắn. Nàng hy vọng có thể xóa bớt ưu phiền trong lòng hắn lúc này.

Tống Mặc cầm tay của nàng, dịu dàng nói "không sao", rồi nhỏ tiếng kể lại những gì Lê Lượng đã nói cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu cũng nhíu mày theo.

Bảo sao Di Quý lại nhút nhát như vậy. Chắc chắn là bị Lê Điệu Nương dọa sợ rồi.

Nàng nói nhỏ với Tống Mặc:

- Chàng đi ra ngoài trước đi, để ta khuyên Di Quý cho.



Tống Mặc nắm tay nàng một lúc rồi rời khỏi phòng.

Đậu Chiêu lấy khăn lau nước mắt giúp Di Quý .

Bấy giờ, Di Quý mới phát hiện Tống Mặc đã không còn ở đây. Nàng hỏi Đậu Chiêu:

- Huynh ấy nói thật ư?

Đậu Chiêu gật đầu.

Di Quý lại khóc một hồi, sau đó khẽ nói:

- Có phải muội rất nhẫn tâm không?......Bà ấy chết...... Tuy muội cũng đau lòng....... nhưng càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.......

Đậu Chiêu an ủi:

- Con chó, con mèo chúng ta nuôi đột nhiên chết còn thấy đâu lòng. Nhưng muội thấy nhẹ nhõm như vậy chắc chắn bà ấy đã làm khổ muội rất nhiều. Đây không phải lỗi của muội.

Đáy mắt Di Quý hiện lên một tia cảm kích rồi nàng gục đầu xuống khóc thút thít.

Đậu Chiêu ôm nàng như đang dỗ dành con gái mình.

Di Quý vội nói:

- Muội không sao...... Tẩu cẩn thận bé con trong bụng......

Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba, còn có bảy phần giống Tống Mặc khiến trái tim Đậu Chiêu mềm nhũn.

Nàng dịu dàng cầm tay Di Quý:

- Muội muốn kể cho ta nghe những chuyện về Lê Điệu Nương không?

Di Quý không lên tiếng.

Phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Đậu Chiêu cảm giác mình hơi vội vàng, đang muốn định chuyển đề tài thì Di Quý lại cúi đầu nói:

- Bà ấy không thích muội, cũng không thích bảo với mọi người muội là con gái của bà ấy. Lúc nhỏ, mỗi lần khách tới nhà, bà ấy sẽ nhốt muội trong tủ quần áo; lúc lớn hơn thì nhốt trên lầu; cho tới bây giờ, chưa từng giới thiệu muội trước mặt người khác. Nhớ ngày đó bà ấy đột nhiên muốn đưa muội đến miếu thắp hương, còn thay cho muội một bộ y phục rất đẹp. Nhưng khi đến miếu, bà ấy lại đi đâu mất, bỏ lại muội đứng một mình trong đại điện. Có người cầm kẹo dỗ dành theo hắn về nhà; còn có người kéo muội, bảo muội là cháu gái thất lạc của họ. Nếu không được một tiểu tăng giúp đỡ, có lẽ muội đã bị bắt đi rồi......

- Có lần bà ấy làm đồ ăn cho muội.

- Từ nhỏ đến lớn, bà ấy chưa từng làm món gì cho muội. Muội giả vờ làm đổ. Tiểu Hoàng cắn một miếng rồi chạy đi. Muội đuổi theo thì thấy tiểu Hoàng lảo đảo rồi nằm im...... Bà ấy bảo là do người ta bán thịt hỏng......

Đậu Chiêu uống hai hớp trà để hạ hỏa.

May cho Lê Điệu Nương là bà ta chết rồi. Không thì nàng nhất định sẽ bảo Tống Mặc trừng trị bà ta thật chu đáo.

- Lúc muốn gả muội cho Vi Bách Thụy lúc, bà ấy khen Vi Bách Thụ rất tốt, muội gả cho hắn sẽ được hưởng phúc này nọ. Muội thấy hôm nào Vi Bách Thụy cũng ăn mặc chỉnh tề, ngay cả áo khoác còn được may bằng lụa tơ tằm, nhưng hắn chỉ bỏ mười lượng bạc mua đồ nịnh bợ bà ấy. Muội biết ngay hắn là loại thùng rỗng kêu to. Chỉ là muội vẫn cảm thấy nhẹ nhõm rồi vui mừng gả đi......

Bỗng nhiên Đậu Chiêu nhớ lại kiếp trước. Kiếp trước, nàng cũng vui mừng khi được gả cho Ngụy Đình Du.

Nhưng số phận Di Quý còn lận đận hơn nàng nhiều.

Hai mắt nàng lập tức ngấn lệ.

- Không sao! Không sao!

Đậu Chiêu không kìm lòng được ôm lấy Di Quý, khẽ an ủi:

- Nghiên Đường là ca ca ruột của muội. Sau này, hắn sẽ bảo vệ muội. Còn ta là tẩu tẩu của muội. Nếu muội không tiện nói với hắn thì hãy nói với ta. Chúng ta nhất định sẽ chăm sóc muội.

Di Quý do dự hỏi:

- Muội...... Muội thật sự là con gái Tống gia ư?

- Đương nhiên!

Đậu Chiêu nói như đinh chém sắt:

- Chẳng lẽ muội không thấy muội và Thế Tử gia rất giống nhau?

Di Quý lắc đầu:

- Thế Tử gia đẹp hơn muội nhiều!

Sau đó, nàng lại lẩm bẩm:

- Thi thoảng, muội lại trốn trong chăn hy vọng muội là con của người khác, bị lừa bán rồi được bà ấy nhặt về. Muội mong khi mở mắt sẽ nhìn thấy cha mẹ ruột của mình......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv