Ngày mai là ngày Tương Ly Châu xuất giá. Hôm nay Ngô gia đến thúc gả. Tưởng tứ phu nhân bận rộn cả ngày không ở nhà nghỉ ngơi, nói vài chuyện riêng với Tưởng Ly Châu mà lại chạy đến tìm mình làm gì?
Đậu Chiêu đè nén ngạc nhiên trong lòng, đến sảnh chính gặp Tưởng tứ phu nhân.
Vẻ mặt Tưởng tứ phu nhân hơi xấu hổ, bà bừng chung trà rất lâu mới đường đột lên tiếng:
- Phu nhân chưa gặp người Mai gia nhỉ?
Sau đó không đợi Đậu Chiêu trả lời, bà lại nói tiếp:
- Ông nội của mẹ chồng ta từng giữ chức tổng binh Vân Nam. Bởi vì bại trận mà cả nhà bị liên lụy theo. Khi đó mẹ chồng ta đã gả đến phủ Định Quốc Công nên mới thoát được một kiếp nạn, nhưng những nữ quyến còn lại thì rất thê thảm. Bà đã phải chứng kiến tất cả.
- Cho nên lúc đại bá bị kết án, mẹ chồng ta lập tức phái người chuẩn bị thạch tín, cũng nói với chúng ta rằng: "Sống chịu nhục thì chi bằng chết trong thanh bạch, ít nhất vẫn giữ được tiếng thơm trên đời!".
- Hôm nay, mẹ chồng ta đã mất, nhưng những người làm vợ như chúng ta vẫn rất kính nể bà.
- Nếu như không phải phủ Định Quốc công có tiếng trung quân ái quốc, không phải nề nếp gia đình dạy trung trinh cương liệt, làm sao Tưởng gia có thể được người khác che chở! Làm sao có thể được người khác bảo vệ nơi dừng chân cuối cùng!
Nói đến đây, bà lập tức lấy từ trong ống tay áo một hộp gỗ tử đàn đưa cho Đậu Chiêu.
- Kính xin phu nhân trả lại vật này cho nhị gia, cũng chuyển lời đến nhị gia: "Con gái Tưởng gia không làm được việc gì nhưng nhất định không chịu làm thiếp của người ta!".
Sau đó, bà đứng dậy, hơi cúi người với Đậu Chiêu rồi đi ra ngoài.
Tấm lưng kia thẳng tắp.
Đậu Chiêu cứng họng, rất lâu sau mới ý thức được Tưởng tứ phu nhân vừa nói gì.
- Tứ cữu mẫu! Người chờ đã.
Nàng cầm lấy hộp gỗ tử đàn đuổi theo:
- Cháu cũng không biết nên nói điều gì nhưng người nhìn Thế Tử lớn lên, nhân phẩm Thế Tử thế nào, tình cảm với Tưởng gia ra sao, người chắc chắn biết rõ. Bất kể Thế Tử hay cháu cũng quyết không bôi nhọ hai vị biểu muội Tưởng gia. Xin tứ cữu mẫu bớt giận, chờ cháu và Thế Tử điều tra xong sẽ đến tạ lỗi.
- Ta không trách các cháu.
Tưởng tứ phu nhân thở dài:
- Nếu ta giận các cháu thì đã không đi chuyến này. Có lẽ đây là ý tốt của nhị gia nhưng Tưởng gia có tôn nghiêm của Tưởng gia, có cách sống của Tưởng gia, có chuyện nên làm và cũng có chuyện không nên làm. Vẫn là kính xin phu nhân chuyển lời cho nhị gia, bảo nhị gia sau này đừng đến làm phiền nữa. Dù sao chúng ta cũng sắp trở về Hào Châu, không kẻo lại ảnh hưởng đến học tập của nhị gia rồi khiến Quốc Công gia không vui!
Đậu Chiêu còn có thể nói gì đây?
Nàng chỉ đành gật đầu đồng ý, cung kính tiễn Tưởng tứ phu nhân ra cửa.
Nhưng đợi Tưởng tứ phu nhân vừa ra khỏi cửa, hai mày của nàng lập tức nhướn lên. Nàng hỏi bà tử canh cửa:
- Nhị gia trở về rồi sao?
Bà tử tươi cười thỉnh an Đậu Chiêu, kính cẩn đáp:
- Nhị gia đã trở về từ nửa canh giờ trước rồi ạ. Có lẽ lúc này ngài ấy mới bắt đầu dùng bữa tối.
Đậu Chiêu cười lạnh, đi thư phòng của Tống Mặc.
Ngày mai Tưởng Ly Châu xuất giá nên hắn xin nghỉ một ngày, hiện đang bàn chuyện với Trần Khúc Thủy và Tống Thế Trạch trong thư phòng.
Thấy Đậu Chiêu mặt lạnh xông vào, Trần Khúc Thủy và Tống Thế Trạch rất tinh ý lui xuống.
Đậu Chiêu nhắc lại những lời vừa rồi của Tưởng tứ phu nhân cho Tống Mặc nghe.
Tống Mặc nghe xong ức giận đến mức gân xanh trên thái dương cũng phải nổi lên.
Hắn mở hộp gỗ tử đàn ra, bên trong đựng một đôi khuyên tai đính nam châu to bằng hạt sen.
Sắc mặt Tống Mặc càng khó coi hơn. Hắn đắn đo một lúc rồi quyết định cầm hộp gỗ tử đàn đến chỗ Tống Hàn.
Đậu Chiêu suy nghĩ, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Nhược Chu rồi trở về phòng.
Tống Hàn đang nằm trên sập để nha hoàn Thái Vân bón cơm.
Sắc mặt hắn hồng hào vui tươi, nhìn qua cũng biết tâm trạng tốt cỡ nào.
Tống Mặc bước vào, hắn vô cùng phấn khởi gọi "Ca ca":
- Đệ đã chuyển bị xong y phục để ngày mai đi uống rượu mừng rồi đó. Huynh mau giúp đệ nhìn xem đẹp không!
Rồi cao giọng bảo Tê Hà mang y phục tới.
Tống Mặc nghẹn một lúc mới nói ra tiếng:
- Không cần! Huynh tìm đệ có việc. Đệ bảo người hầu trong phòng lui xuống hết đi!
Tống Hàn vui vẻ bảo nha hoàn lui xuống rồi cười hì hì hỏi:
- Ca ca tìm đệ có chuyện gì gấp gáp vậy?
Tống Mặc lấy hộp gỗ tử đàn ra.
Nụ cười trên mặt Tống Hàn dần tắt lịm, hắn bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Là Hiệt Tú biểu tỷ nhờ huynh trả lại cho đệ ư?
Hắn đáng thương nói:
- Huynh cũng biết từ nhỏ đệ đã thích Hiệt Tú biểu tỷ. Lúc trước có huynh nên đệ không dám nói, nhưng bây giờ huynh đã có chị dâu, vì sao Hiệt Tú biểu tỷ vẫn nhờ huynh giúp?
Hắn ngẩng đầu lên, đỏ mắt trừng trừng nhìn Tống Mặc.
- Đệ muốn giữ Hiệt Tú biểu tỷ bên cạnh! Đừng người nào ngăn cản!
- Đệ còn dám nói linh tinh!
Tống Mặc giận dữ mắng:
- Các biểu tỷ muội có ai không chơi thân với huynh? Vậy mà đệ lại có suy nghĩ xấu xa như vậy! Huynh thấy đệ càng đọc sách càng lú lẫn, không phân được đúng sai nữa rồi! Những lời này đệ học từ ai?
Hắn lớn tiếng gọi.
- Tê Hà! Mau kêu tất cả nha hoàn bà tử và gia đinh của thượng viện đến đây. Hôm nay ta phải tra ra là ai đã xúi dục nhị gia?
Tống Hàn lập tức bật khóc.
Hắn vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đừng tưởng đệ không biết. Lúc mẫu thân còn sống chuẩn bị gả Hiệt Tú biểu tỷ cho huynh. Nhưng đại cữu xảy ra chuyện nên mới đổi thành Hàm Châu biểu tỷ, cuối cùng Hàm Châu biểu tỷ thắt cổ tự tử vì Doãn ca ca...... Hiệt Tú biểu tỷ thật đáng thương! Nếu không tại huynh, tỷ ấy đã tìm được người, sẽ không phải ra nông nỗi như bây giờ. Đệ thật lòng thích Hiệt Tú biểu tỷ, huynh dựa vào cái gì ngăn cản đệ? Huynh thấy ngứa mắt thì sau khi thành thân, đệ và biểu tỷ sẽ dọn ra ngoài. Đệ có của hồi môn mẫu thân để lại, Hiệt Tú biểu tỷ quản gia, bọn đệ tiết kiệm, chắc chắn sẽ sống tốt!
Tống Mặc tức giận vung tay đánh Tống Hàn.
Tống Hàn hờn dỗi nhắm chặt mắt, vênh mặt lên.
Tống Mặc nhìn khuôn mặt vẫn còn ngây thơ của Tống Hàn, nghĩ đến lúc mẫu thân mẫu thân yêu chiều Tống Hàn, một cái tát kia không nỡ giáng xuống.
Tống Hàn thừa cơ náo loạn:
- Đệ muốn cưới Hiệt Tú biểu tỷ làm vợ. Vì sao huynh không đồng ý!
Nước mắt hắn trào ra như mưa rơi.
Tống Mặc lạnh lùng thốt:
- Bởi vì phụ thân sẽ không đồng ý!
- Vậy huynh nói với phụ thân đi.
Tống Hàn nắm lấy tay Tống Mặc.
- Nhất định phụ thân sẽ nghe lời huynh.
Tống Mặc cố nhịn mới không giật tay ra.
- Đệ có biết mình đang làm gì không?
Giọng hắn như không khí bị đè nén trước cơn bão táp.
- Phụ thân đặt rất nhiều kỳ vọng ở đệ. Làm sao người cho phép đệ cưới con gái Tưởng gia? Đệ làm loạn như vậy chỉ khiến mọi người hiểu lầm Hiệt Tú biểu muội và tứ cữu mẫu. Đây không phải là thích mà là đang hại họ. Đệ hiểu không?
Có lẽ do giọng Tống Mặc quá trầm nên tiếng kêu la của Tống Hàn chỉ dám dừng trong cổ họng.
Hắn ngơ ngác nhìn Tống Mặc, dường như không biết vì sao Tống Mặc lại nói như vậy.
Đột nhiên Tống Mặc cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hắn phải làm gì với đệ đệ của mình đây?
Tống Mặc nghĩ tới Đậu Chiêu.
Lúc đối diện với Đậu Minh, có phải nàng cũng cảm thấy bất lực như này?
Đậu Chiêu có thể phớt lờ Đậu Minh. Nhưng hắn làm sao có thể bỏ mặc Tống Hàn đây?
Ở Di Chí Đường, Đậu Chiêu đã nghe Nhược Chu kể lại. Nàng khó nén kinh ngạc trong lòng.
Thì ra Tưởng mẫu đã định gả Tưởng Hiệt Tú cho Tống Mặc. Điều này có thể giải thích vì sao Tưởng Hiệt Tú thường nhìn Tống Mặc bằng ánh mắt phức tạp.
Nhưng nàng cũng không đa nghi.
Nàng không chỉ tin tưởng Tống Mặc mà còn tin tưởng gia giáo Tưởng gia.
Kiếp trước, Tương Ly Châu dịu dàng, Tưởng Hiệt Tú kiêu hãnh, Tưởng Hiệt Anh chu đáo đều mất mạng.
Trong lòng Tống Mặc đã phải chịu biết bao đau đớn!
Đậu Chiêu suy nghĩ một lát rồi quyết định đến thượng viện.
Nhược Chu có thể nghe thấy Tống Hàn nói gì đó, đương nhiên người khác cũng có thể nghe thấy.
Nhưng cho dù nghe thấy hay không nghe thấy thì khi nàng bước vào, người hầu trong thượng viện đều khoanh tay cung kính đứng trong sân, tất cả đều im lặng như tờ cho nên có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Tống Hàn.
Tê Hà vén rèm cho Đậu Chiêu rồi lập tức lui vào trong đám đông.
Tống Mặc thấy Đậu Chiêu thì thở dài một hơi.
Có lẽ vì ký ức kiếp trước, Đậu Chiêu mãi không thể thích Tống Hàn.
Nàng nhìn Tống Hàn khóc đỏ hai mắt liền nghiêm giọng:
- Hộp gỗ đàn hương này do tứ cữu mẫu trả lại, không phải ca ca đệ và ta không chịu giúp. Chuyện gì cần người tình ta nguyện. Đâu thể chỉ vì đệ thích mà cưỡng ép tứ cữu mẫu tác thành cho đệ.
Tống Hàn không phục:
- Nếu tứ cữu mấu biết đệ muốn cưới Hiệt Tú biểu tỷ là vợ thì sao lại không đồng ý? Lúc mẫu thân còn sống, tứ cữu mẫu thích đệ nhất......
Đậu Chiêu nghĩ đến lời Tưởng tứ phu nhân. Nàng cố ý hiểu lầm hắn:
- Nói như vậy, tứ cữu mẫu tưởng đệ muốn nạp Hiệt Tú biểu muội làm thiếp đúng không? Tuy rằng Tưởng gia hào sảng phóng khoáng, nhưng đệ đã làm gì, nói gì khiến tứ cữu mẫu hiểu lầm như vậy?
Lập tức, ánh mắt Tống Mặc nhìn Tống Hàn sắc lạnh như băng.
Tống Hàn rùng mình một cái, kêu lên:
- Đệ chẳng hề làm gì. Đệ chỉ hỏi Hiệt Tú biểu tỷ có thích ở lại kinh thành không. Hiệt Tú biểu tỷ nói kinh đô tuy tốt nhưng không phải nhà của tỷ ấy. Bấy giờ, đệ mới hiểu được tâm ý của mình.
Hắn chân thành nhìn Đậu Chiêu:
- Chị dâu! Đệ thật lòng thích Hiệt Tú biểu tỷ, van cầu người nói với tứ cứu mẫu vậy thôi!
- Ta sẽ không nói với tứ cữu mẫu đâu.
Đậu Chiêu thẳng thắn từ chối Tống Hàn:
- Hôn sự của đệ đã có Quốc Công gia lo liệu. Đệ không nên suy nghĩ lung tung.
Tống Hàn nghe vậy thì nhảy dựng lên.
Hắn chất vấn Tống Mặc:
- Ca ca cũng cùng nghĩ giống chị dâu?
Tống Mặc do dự giây lát rồi khẽ gật đầu:
- Không được phụ thân đồng ý, Hiệt Tú gả vào cũng sẽ không có những ngày sống tốt. Đệ hãy bỏ ý định đấy đi!
Viền mắt Tống Hàn lại đỏ lên. Hắn xoay người chạy ra ngoài:
- Mặc kệ, đệ phải nói với phụ thân. Cùng lắm là bị ông ấy đánh chết. Đệ cũng không muốn sống nữa. Hai người, một người bỏ mặc đệ, một người bắt ép đệ. Đệ không muốn bị kẹp giữa hai người nữa. Đệ phải đi tìm mẫu thân, chỉ có mẫu thân thương đệ. Nếu mẫu thân còn sống chắc chắn sẽ đồng ý!
Đậu Chiêu cao giọng:
- Nhược Chu! Các ngươi còn không ngăn nhị gia lại. Nhị gia đang nóng giận nên hồ đồ rồi. Các ngươi mau mời đại phu đến khám cho nhị gia!
Nhược Chu không nói hai lời, lập tức bảo Kim Quế và Ngân Quế ấn Tống Hàn xuống đất, còn lấy khăn bịt miệng Tống Hàn lại.
Kim Quế và Ngân Quế sợ trắng mặt, không thể không vụиɠ ŧяộʍ dò xét Tống Mặc, lại phát hiện Tống Mặc trầm mặt không nói lời nào. Lúc này, hai tỷ muội mới yên lòng khiêng Tống Hàn lên giường.