Hoặc là kiếp trước đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, cho nên cô nương đó và Tống Mặc mới thân thiết như vậy?
Nhưng nàng ta là con riêng nuôi bên ngoài, phẩm hạnh mẹ đẻ lại không tốt, hơn nữa hoàn cảnh lúc đó của Tống Mạc rất khó khăn. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến quan hệ giữa hai người thay đổi?
Đậu Chiêu cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc.
Đợi Trần Khúc Thủy đến, nàng kể lại mọi chuyện cho ông nghe.
Trần Khúc Thủy hoảng sợ, sau đó trách cứ nàng:
- Sao phu nhân không bảo tôi sớm? Bất luận đứa trẻ kia có phải con của Anh Quốc Công hay không thì chúng ta vẫn có thể bày kế khiến Anh Quốc Công ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu như thừa cơ buộc Anh Quốc Công giao quyền quản lý phủ Anh Quốc Công phủ cho thế tử gia thì càng tốt.
Đúng là Đậu Chiêu chưa nghĩ đến vấn đề này.
Nàng dịu dàng giải thích:
- Uy hiếp Anh Quốc Công bằng một bé gái thì đúng là không thuyết phục! Không nhất thiết phải dùng đến cách này.
Trần Khúc Thủy gật đầu:
- Cho dù Anh Quốc Công định đón con mình về nhưng nàng ta đã xuất giá, Anh Quốc Công cũng chỉ có thể cho thêm ít đồ cưới. Chẳng lẽ còn muốn thế tử và phu nhân đối xử với nàng ta như em ruột? Huống chi Anh Quốc Công chịu nhận con không thì vẫn chưa chắc chắn, người cần gì phải lo lắng.
Đúng vậy!
Mình cần gì phải lo lắng?
Ngay cả thông phòng Tống Nghi Xuân cũng yêu cầu xuất thân thanh bạch, tuy đứa trẻ là con mình nhưng chưa chắc ông ta đã chịu thừa nhận. Hơn nữa, đứa trẻ này có phải con ông ta không thì vẫn chưa thể khẳng định. Vẫn là nên đợi tin tức phía Trần Gia thế nào rồi nói sau!
Nghĩ vậy Đậu Chiêu cũng bớt thấp thỏm, tạm thời tập trung toàn bộ tinh lực vào hôn sự của Tưởng Ly Châu.
Xế chiều mỗi ngày nàng đều đến chỗ Tưởng tứ phu nhân xem có thể giúp được gì không.
Dần dần Tưởng tứ phu nhân và Đậu Chiêu trở nên thân thiết. Thấy tính tình Đậu Chiêu phóng khoáng, thỉnh thoảng bà lại giới thiệu với Đậu Chiêu một số nữ quyến đến tặng quà cưới.
Những phu nhân này cũng kính cẩn trò chuyện cùng Đậu Chiêu, còn sôi nổi tán dương Tống Mặc cao thượng, nhân nghĩa; không ghét bỏ Tưởng gia suy tàn, vẫn luôn tôn trọng Tưởng gia như xưa.
Đậu Chiêu không biết đã phải nói bao nhiêu câu khiêm tốn kiểu như "Vốn dĩ nên vậy" hoặc là "Phu nhân quá khen". Nhưng đồng thời nàng cũng cảm thán trong lòng.
Khó trách kiếp trước Hoàng Thượng lại chém đầu toàn bộ Tưởng gia.
Tưởng gia được lòng tướng sĩ. Lúc Định Quốc Công bị oan, Tưởng phu nhân nhờ cậy người thân và bạn bè đứng ra kêu oan, kết quả thanh thế quá lớn. Làm sao không thể rơi vào cảnh tan cửa nát nhà đây!
Nàng nhủ thầm trong lòng.
Nếu như không phải nàng sống hai kiếp, e rằng nằm mơ cũng không nghĩ Hoàng Thượng sẽ gϊếŧ Định Quốc công.
Đúng là mỗi lần uống, mỗi miếng ăn đều đã định sẵn.
Đột nhiên, Đậu Chiêu nghĩ đến một vấn đề.
Chẳng lẽ, kiếp trước Liêu vương chứa chấp Tống Mặc cũng vì lý do này?
Hắn muốn xúi giục người của Thần Cơ doanh và Kim Ngô vệ thì sao có thể thiếu được tướng lĩnh nắm thực quyền. Mà lúc đó đã không còn Tưởng gia, Tống Mặc lớn lên bên cạnh Định Quốc công ở một mức độ nào đó cũng đại diện cho Tưởng gia, đại diện cho ý nguyện của Tưởng gia. Hoàng Thượng bệnh nặng, Liêu Vương giả vờ như một phiên vương tiến cung thăm bệnh nên tùy tùng mang theo rất bị hạn chế, nhưng mà hắn lại mạo hiểm dẫn theo Tống Mặc - đứa con bất hiếu bị xóa tên khỏi phủ Anh Quốc Công, kẻ bị người người chửi đánh, chắc chắn không thể chỉ vì Tống Mặc tài giỏi, mưu trí hơn người. Hơn nữa, thân phận của Tống Mặc quá nhạy cảm, từ nhỏ hắn đã thường xuyên ra vào cấm cung, người nhớ mặt chắc chắn rất nhiều, khả năng bị nhận ra rất lớn, nếu không cẩn thận còn có thể ảnh hưởng đến đại nghiệp của Liêu vương. Bây giờ đánh giá lại, nàng mới hiểu ra vai trò của Tống Mặc trong cung biến có lẽ là mồi nhử.
Nhận thức được điểm này, Đậu Chiêu càng quyết tâm giúp Tống Mặc cách xa Liêu vương.
Nàng bắt đầu lưu tâm thân phận của những phu nhân này.
Đến chúc mừng đều là nữ quyến. Nhưng càng là người có địa vị cao, trước khi rời đi đều tạ lỗi với Tưởng tử phu nhân, nói rằng ngày Tương Ly Châu xuất giá bận việc nên không thể uống rượu mừng, xin Tưởng tứ phu nhân tha thứ; mà người có địa vị càng thấp lại không kiêng kỵ gì, thậm chí còn dẫn con gái và con dâu theo cùng.
Tưởng tứ phu nhân không tránh khỏi thở dài.
Đậu Chiêu an ủi bà:
- Họ vẫn còn gia đình của mình, có thể đến tặng thập nhị biểu muội quà cưới đã là hết lòng quan tâm rồi. Đợi sau khi giải oan cho đại cữu, chúng ta tổ chức lại một buổi tiệc cho thập nhị biểu muội cũng được!
- Cháu nghĩ thật chu đáo.
Tưởng tứ phu nhân vui mừng vỗ vỗ bàn tay Đậu Chiêu.
- Thật ra ta không thở dài vì việc này. Với tình hình hiện tại, Tưởng gia muốn nhanh chóng trở lại như xưa là chuyện không thể. Lần này Ly Châu xuất giá, họ có thể đến coi như đã cho Tưởng gia một câu trả lời thỏa đáng. Sau này Tưởng gia gặp nạn, chuyện lớn thì họ bất lực, chuyện nhỏ thì không cần nhờ. Ta thấy người đến nhiều, nghĩ sau này e rằng không còn được náo nhiệt như vậy nữa nên trong lòng mới hơi xúc động.
Bà đang lo cho mấy vị tiểu thư còn chưa xuất giá ư?
Hôn sự của các nàng vẫn chưa thấy đâu, mà sau này xuất hiện cũng không thể tốt như Tưởng Ly Châu!
Đậu Chiêu đang suy nghĩ thì Tưởng Hiệt Tú và Tưởng Hiệt Anh bê một đôi bình mai trong của hồi môn của Tường Ly Châu vào.
Tưởng Hiệt Anh cười nói:
- Đây là phúc khí của thập nhị tỷ. Không phải người thường nói một ngọn cỏ một giọt sương à? Có lẽ phúc khí của chúng con không ở đây!
Tưởng tứ phu nhân nghe vậy thì gật đầu, vẻ mặt tươi tỉnh hơn nhiều.
Đậu Chiêu cũng âm thầm gật đầu.
Không ngờ Tưởng Hiệt Anh lại phóng khoáng như vậy!
Nàng liếc mắt nhìn Tưởng Hiệt Tú.
Tưởng Hiệt Tú đang cười chúm chím, nhưng giữa hai mày vẫn không giấu nổi sự ưu sầu.
Đậu Chiêu cúi đầu uống trà.
Bên ngoài vọng đến tiếng ồn ào.
Mọi người sững sờ.
Ngay sau khi nghe thấy một giọng nói hô vang "Tứ cữu mẫu" thì thấy một bóng người chạy vào nhà chính.
Đậu Chiêu nhìn kỹ, hóa ra là Tống Hàn.
Hắn mặc áo gấm bạc có trang trí hoa văn trúc đỏ, tóc đen nhánh dùng trâm ngọc búi gọn. Bởi vì chạy vội, khuôn mặt vốn trắng nõn có hơi ửng đỏ, còn đôi mắt thì sánh lấp lánh đầy vui mừng.
- Thiên Ân!
Tưởng tứ phu nhân vui mừng gọi, vừa đứng lên, Tống Hàn đã nhào vào lòng bà.
- Tứ cữu mẫu! Sao người không tới phủ thăm cháu!
Hắn làm nũng oán trách:
- Ca ca cũng không nói với cháu. Là cháu vô tình đi ngang qua phòng thu chi mới biết người và Ly Châu biểu tỷ, Hiệt Tú biểu tỷ, Hiệt Anh biểu muội đã đến kinh đô.
Hắn nói xong, tức giận nhìn sang Đậu Chiêu,
- Chị dâu cũng thế, giống hệt ca ca, tất cả đều giấu cháu.
Tuy Tống Hàn đã là thiếu niên nhưng dáng vẻ lại rất xinh đẹp. Hắn làm nũng như vậy không những không giả tạo mà còn cảm thấy khơ khạo trẻ con, khiến Tưởng tử phu nhân không thể không bật cười.
Bà nói đỡ giúp Đậu Chiêu:
- Đây là chuyện của đàn ông, sao lại kéo chị dâu cháu vào? Nếu cháu có vợ mà chị dâu cháu tới một mình thì không cần cháu nói, ta cũng sẽ trách mắng chị dâu cháu không hiểu chuyện. Nhưng cháu làm em chồng mà lại nói chị dâu mình như vậy thì không được! Mau tạ lỗi với chị dâu cháu đi!
Hiên tại Tống Hàn đang chịu sự quản thúc của Tống Nghi Xuân, hắn không thể đến vấn an nàng như trước nữa.
Lúc đi đón Tưởng tứ phu nhân, Tống Mặc đã đích thân báo một tiếng với Tống Nghi Xuân, sau khi đón xong còn đi một chuyến đến Tê Hương viện nhưng Tống Nghi Xuân vẫn luôn giả bộ như không biết. Nha hoàn phòng Tống Hàn ra vào Tê Hương viện thường xuyên, nàng không tin Tống Hàn không biết Tưởng tứ phu nhân đã vào kinh.
Bây giờ hắn mới xuất hiện, ai biết là sắp xếp của Tống Nghi Xuân hay là chủ ý của hắn?
Đậu Chiêu chỉ cười không nói.
Tống Hàn lè lưỡi với Tưởng tứ phu nhân rồi thẹn thùng bước lên xin lỗi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cười dịu dàng.
Lập tức Tống Hàn vui vẻ trở lại.
Sau khi hành lễ chào hỏi Tưởng Hiệt Tú và Tưởng Hiệt Anh, hắn kéo Tưởng tứ phu nhân đi xem quà hắn mang tới:
- Đây là quà cưới của thập nhị biểu tỷ. Đây là cháu tặng cữu mẫu. Còn đây là quà cho thập tam biểu tỷ và thập tứ biểu muội......
Khóe mắt đuôi mày Tống Hàn đầy ngập phấn khích khiến Tưởng Hiệt Tú và Tưởng Hiệt Anh đều bật cười.
Hắn thấy thế thì càng hăng hái, mở một hộp đưa cho Tưởng Hiệt Tú nhìn. Trong đó là đồng hồ Tây Dương.
- Thập tam biểu tỷ, thập nhị biểu tỷ có quà cưới là thứ này chắc chắn sẽ khiến Ngô gia bất ngờ, từ đó kính trọng thập nhị biểu tỷ nhiều hơn nhỉ?
Tưởng Hiệt Tú ấn ngón tay lên trán Tống Hàn, sẵng giọng:
- Tiểu tử thối! Đệ cho rằng Tưởng gia là nhà giàu mới nổi à? Bất ngờ cái gì? Kính trọng cái gì? Ngô gia người ta là nhà đứng đắn, nếu coi thường thập nhị biểu tỷ thì đã sớm từ hôn chứ đâu cần chờ tới hôm nay. Đệ mau bỏ mấy suy nghĩ vớ vẫn đó rồi chuẩn bị quà cưới hẳn hoi cho thập nhị biểu tỷ đi!
Lúc này đây nàng mới thể hiện ra phong thái ngạo nghệ của tiểu thư Tưởng gia.
Nhóm Tưởng tứ phu nhân bật cười, còn Tống Hàn cũng trơ mặt cười, khá là vui vẻ với câu đùa của Tưởng Hiệt Tú.
Chắc chắn Tưởng Hiệt Tú ở Định Quốc công phủ rất tự tại, nếu không mọi người đã không có phản ứng như này.
Đậu Chiêu lặng lẽ quan sát.
Khi Tống Mặc đến đón, nàng kể chuyện này cho Tống Mặc.
Tống Mặc cười nói:
- Muội ấy hơi nóng tính nhưng rất tốt với mọi người, tuy thông minh nhưng không hay tính kế. Lúc ta ở nhà cữu cữu, thích chơi cùng muội ấy nhất.
- Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không nghĩ đến chuyện gả muội ấy cho chàng?
Đậu Chiêu buột miệng rồi lập tức thấy lúng túng.
Dù sao Tưởng Hiệt Tú cũng là cô nương chưa xuất giá, nếu lời này của mình bị đồn ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi...... Đậu Chiêu thấy não ruột vô cùng.
Hai mắt Tống Mặc lại bừng sáng lên.
- Hình như trưởng bối trong nhà cảm thấy ta không xứng với thập tam biểu muội.
Hắn nhìn chằm chằm Đậu Chiêu, ý cười đáy mắt tầng tầng dâng trào, cuối cùng không thể kiềm chế mà nở rộ trên mặt.
- Cảm thấy vẫn nên tìm cho ta một người vợ tính tình hẹp hòi, lại thích chua ghen, cũng thật lợi hại để quản ta không thở nổi......
Mặt Đậu Chiêu nóng ran. Nàng ném cái gối dựa về phía Tống Mặc.
Tống Mặc "Ối!" một tiếng, đặt gối qua một bên nhưng vẫn giả bộ che đầu, cười sằng sặc:
- Nàng dám đánh chủ nhà. Nàng còn muốn ăn cơm không? Đêm nay ngủ dưới đất cho ta! Ta chưa gật đầu thì không được lên giường!
Đậu Chiêu thấy bộ dạng này của Tống Mặc cũng nhịn không được bật cười theo.