Ốm yếu là chỉ tướng mạo không có phúc.
Thái Hậu nói như vậy khiến Đậu Minh mất hết thể diện, thà rằng không gọi nàng vào còn hơn.
Đậu Minh có thể chửi mắng mọi người nhưng người nói là Thái Hậu. Cho dù Thái Hậu nói Hoàng Thượng như thế, Hoàng Thượng cũng chỉ cười tủm tỉm bỏ qua. Chẳng lẽ nàng lại dám tỏ bực tức ư? Nàng đành phải kính cẩn cúi đầu lắng nghe.
Mà Thái Hậu vốn đã tung hoàng trong cung nhiều năm, cái gì cũng dám nói, một mệnh phụ nho nhỏ được bà để mắt, được bà nói đến chính là coi trọng ngươi. Cho nên sau khi thấy Đậu Minh, bà bắt đầu bàn về tướng mạo:
- Vì sao mỹ nhân mọi thời đều có gương mặt trái xoan? Chính vì tiểu thư khuê các chân chính đều được nuôi dưỡng trong sương phòng, mấy văn nhân vớ vấn không thể nhìn thấy họ nên mới phải mượn dáng vẻ của loại nữ nhân ti tiện. Mặt trái xoan đẹp gì chứ?
Thái Hậu đưa tay sờ lên mặt một vị phu nhân:
- Trời tròn đất vuông, tướng mạo quyết định vận mệnh mỗi người. Khuôn mặt nhọn dần thì không có điểm tựa, vì vậy cũng không giữ được thịnh vượng. Nhưng nhìn tranh các đời Hoàng Hậu treo trong điện Phụng Tiên xem, có mấy khuôn mặt không tròn? Không có cái nào đúng không? Tất cả đều đầy đặn như trăng rằm, nhìn thôi đã biết có phúc. Cho nên nữ nhân càng phải được nuôi dưỡng đầy đủ hơn nữa.
Đây đều là mấy lý luận vớ vẩn!
Nhưng có ai trong đại điện dám nói Thái Hậu sai?
Không ai!
Không những thế, Trường Hưng Hầu phu nhân còn đưa mặt ra, cười rạng rỡ nói:
- Không ngờ Thái Hậu nương nương hiểu những điều này. Người thấy mặt thần thiếp có được tính là mặt trăng rằm không?
Người qua tuổi bốn mươi, cho dù khuôn mặt thời trẻ có là mặt trái xoan thì sau này cũng to tròn ra.
Thái Hậu ấn ngón tay lên trán Trường Hưng Hầu phu nhân, cười nói:
- Ngươi bớt khóc lóc om sòm cho ta. Khi ngươi đến thỉnh an ta lúc mới gả vào Trường Hưng hầu, ta và Thạch thái phi đều cảm thấy dung mạo ngươi rất đẹp, đặc biệt đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn rất lanh lợi. Ngươi đừng nghĩ ta già mà không nhớ rõ chuyện ngày trước.
Thạch thái phi không sinh được con cho nên có quan hệ rất tốt với Thái Hậu.
Hưng Quốc Công phu nhân thường ngồi im một chỗ, nay lại như biến thành người khác, cười khanh khách góp vui:
- Trong ngoài cung có ai không biết trí nhớ của Thái Hậu tốt! Lần trước thần thiếp vội tiến cung thỉnh an người, người còn hỏi thần thiếp vì sao không dẫn Đằng ca nhi theo, còn bảo nếu thần thiếp thấy Đằng ca nặng thì cho phép vú nuôi đi cùng. Sau khi trở về, thần thiếp nói lại với Quốc Công gia, Quốc Công gia cười thần thiếp, nói năm đó người quản lý lục cung, lúc hắn theo lão Anh Quốc Công xuất chinh, người hào phóng thưởng cho hắn hai hộp thuốc, hắn mở ra xem, không ngờ vẫn còn hai lọ kim đan. Hắn nói thần thiếp vào phủ muộn, không kịp thấy người có bao nhiêu tài đức.
Đằng ca là trưởng tử của Thế tử Hưng Quốc Công, năm nay mới ba tuổi, lúc sinh ra nặng hơn chín cân, là đứa bé mập mạp ăn được ngủ được.
Bệnh cũ của Hưng Quốc Công tái phát quanh năm, cần tử kim đan để hạ sốt.
Thái Hậu cười ha hả gọi Đậu Chiêu qua, bảo cung nữ bưng ghế con đặt trước sập của mình, nắm tay Đậu Chiêu, kể với mọi người:
- Các ngươi còn không biết chuyện này đâu! Tiên đế một lòng muốn học theo Hán Vũ Đế đề cao uy danh người Hán chúng ta, cho nên nhất quyết không nương tay với giặc Tây Bắc, mười hai năm tại vị thì chín năm đánh, đánh đến mức quốc khố trống rỗng, tiền riêng của mình cũng hết sạch, thậm chí không còn thứ gì để thưởng cho các đại thân. Ta đây cũng không có cách nào, chắp vá lung tung giải nạn giúp tiên đế, nếu không thì tiên đế và Hoàng Thượng đều không biết đến công lao của lão Anh Quốc Công rồi. Tiên đế vừa mới ban thưởng, lão Anh Quốc Công lập tức hiếu kính trở lại, mà đồ hiếu kình còn nhiều hơn đồ ban thưởng, cuối cùng kéo phủ Anh Quốc Công xuống nước theo.
Kể tới đây, vẻ mặt Thái Hậu trở nên nghiêm túc:
- Khi Hoàng Thượng đăng cơ, đồ vật được trả về phủ Anh Quốc Công. Nhưng mà vẫn có người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói Hoàng Thượng để quyền uy của lão Anh Quốc Công quá lớn. Sao hắn không nghĩ xem phủ Anh Quốc Công là nơi nào? Đấy chính là con nuôi của Thái tổ hoàng đế, là anh em của Hoàng Thượng!
Đột nhiên nhắc đến chuyện như vậy, không khí trong đại điện lập tức trở nên đông cứng.
Đậu Chiêu cảm thấy nếu còn nói tiếp, tết Đoạn Ngọ tốt đẹp này sẽ trở thành một buổi tỉnh sổ chuyện cũ. Phủ Anh Quốc Công vô cớ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người.
- Còn có chuyện như vậy ạ?
Đậu Chiêu cười nói:
- Đây là lần đầu tiên thần thiếp được nghe đó! Thế tử gia cũng chưa bao giờ kể mấy chuyện như này với thần thiếp. Thần thiếp chỉ được nghe ông ngoại ca tụng tuy vài năm nay triều đình gặp khó khăn, nhưng vua tôi một lòng, không biết có bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ. Nếu được ghi vào sử sách thì phải xưng được là "Trung Trị Chi Hưng". Ông ngoại còn hối hận vì đã từ quan sớm.
Hưng Quốc công phu nhân không thể không âm thầm khen ngợi.
Anh Quốc Công là một kẻ hồ đồ nhưng không ngờ có thể chọn được con dâu khéo léo như này.
Người thông minh thích quen với người thông minh, bà cũng không phải ngoại lệ. Thấy Đậu Chiêu nói vậy, bà cũng có ý giúp Đậu Chiêu:
- Đúng đó, cha chồng thần thiếp lúc còn sống cũng hay ca ngợi tiên đế văn thao võ lược. Nếu không con cháu chúng ta sao có thể tre già măng mọc, có thể đến đại doanh Tây Bắc!
Thế tử Hưng Quốc công đang ở đại doanh Tây Bắc, hiện tại đã làm doanh quan.
Hoàng Hậu nương nương cũng lấy lại tinh thần.
Trong điện này được mấy nhà trung quân bảo quốc có con cháu chết trận sa trường, mấy nhà ham sống sợ chết không cần binh quyền? Tuy chết trận nơi sa trường sẽ được hậu thưởng nhưng không phải tất cả những nhà sợ chết kia đều bị lưu đày xử phạt. Hoàng thái hậu nhớ tới nên muốn mượn dằn mặt mấy nhà đó một phen để trong lòng thống khoái, còn nói thiếp nữa, e rằng sẽ mất vui.
Bà cười bảo với Thái Hậu:
- Suy cho cùng vẫn là người sáng suốt. Nếu không phải người hạ chỉ cho Bình thị đi hầu bệnh, làm sao có Đằng ca!
Bởi vì Thế tử Hưng Quốc Công trấn giữ biên ải quanh năm mà thê tử lại ở kinh đô, cho nên sau khi thành thân mười năm vẫn chưa sinh được trưởng tử. Có lần Hưng Quốc Công phu nhân tiến cung thỉnh an Thái Hậu nhắc đến chuyện con trai bị nhiễm phong hàn, Thái Hậu lập tức hạ chỉ cho phép Bình thị đến Tây Bắc hầu bệnh, vì vậy phủ Hưng Quốc Công mới có cháu trai trưởng.
Hưng Quốc công phu nhân tiếp lời, xúc động nói:
- Thế mới bảo Thái Hậu nương nương tài đức hơn người! Cho dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng đều suy nghĩ rất chu đáo. Nếu không phải thần thiếp sợ quấy rầy Thái Hậu nương nương thanh tu, thì mỗi ngày đều tiến cung trò chuyện với Thái Hậu nương nương rồi.
Trường Hưng Hầu phu nhân sao có thể để Hưng Quốc Công phu nhân lấn át!
Bà cười nói:
- Mấy ngày trước, thái phi gửi thư cho thần thiếp, bảo thần thiếp đến chùa Đại Tướng Quốc xem cây bạch quả nghìn tuổi sau chùa ra sao, chờ đến lúc cây ra trái thì đừng quên xin một ít mang về.
Năm nào phủ Trường Hưng Hầu cũng phái người đến chùa Đại Tướng Quốc hái một ít trái bạch quả hiếu kính Thái Hậu.
Thái Hậu nghe Trường Hưng Hầu phu nhân nói đến chuyện này thì nhớ tới Thạch thái phi.
Vốn dĩ vào những dịp như này, một thái phi không nên xuất hiện nhưng Thái hậu đã lên tiếng, chuyện kiêng kỵ cũng biến thành ân sủng.
Bà dặn dò cung nữ:
- Bảo Thạch thái phi đến nói chuyện cho vui. Ngày thường đều là thái phi bầu bạn với ta, bây giờ lại không đoái hoài đến thái phi là không được
Trường Hưng Hầu phu nhân nghe xong vội dập đầu tạ ơn.
Thái Hậu bật cười:
- Ngươi dập đầu cái gì, mau đứng lên!
Trường Hưng Hầu phu nhân thải y ngu thân*, cưới nói:
- Không phải thần thiếp đang tạ ơn thay thái phi ư?
Cười cười nói nói một hồi, Ninh Đức trưởng công chúa và Tam công chúa đến.
Quan hệ giữa Thái Hậu và Ninh Đức trưởng công chúa cũng rất tốt, nhóm cung nữ vội vàng tiếp đón.
Chỉ chốc lát, Thạch thái phi theo cung nữ qua bên này.
Bà vốn là cao thủ gợi chuyện, không khí trong đại điện lập tức sôi nổi trở lại.
Sau đó, Thái Tử phi và mấy Hoàng Tử phi cũng đến.
Đại điện náo nhiệt hơn hẳn.
Đậu Chiêu khéo éo chuyển đề tài, vui vẻ trò chuyện cùng Thái Hậu và mấy vị trưởng bối.
Giống Đậu Chiêu còn có Hưng Quốc công phu nhân.
Hai người không hẹn mà nhìn nhau cười cười.
Đậu Minh đã sớm bị bỏ quên.
Ban đầu nàng còn đứng chính giữa đại điện; sau đó Trường Hưng hầu phu nhân đứng chắn trước mặt nàng; sau đó lại đến Ninh Đức trưởng công chúa và Tam công chúa, nàng vội lui qua một bên; cuối cùng Trường Hưng Hầu phu nhân, Đông Bình bá phu nhân nhao nhao tiến lên chào hỏi Ninh Đức trưởng công chúa, Tam công chúa, nàng đã bị đẩy tới chỗ màn che.
Nhưng nàng vẫn phải thẳng lưng cúi đầu, duy trì tư thế kính cẩn.
Thái Hậu và Hoàng Hậu không để mắt đến nhưng trong đại điện có biết bao cung nữ thái giám đang nhìn. Chỉ cần nàng sơ sẩy một cái, ai biết sẽ thành bộ dạng gì.
Nàng lại nhìn về phía Đậu Chiêu.
Ninh Đức trưởng công chúa đang ngăn Đâu Chiêu đứng dậy hành lễ, còn cười nói gì đó với Thái Hậu.
Thái Hậu lập tức nhìn xuống bụng Đậu Chiêu, vui mừng gật đầu, rồi gọi Thái Tử phi qua, ban ghế ngồi nói chuyện.
Những phu nhân mắt cao hơn đầu kia đang vây quanh Chiêu và Thái Tử phi, trên mặt bọn họ đều mang mấy phần kính cẩn nhìn hai người.
Thái Tử Phi đưa lưng về phía này nên nàng nhìn không rõ vẻ mặt của người.
Nhưng Đậu Chiêu lại đối diện nàng.
Khuôn mặt Đậu Chiêu hồng hào căng mịn, nụ cười rạng rỡ tươi tắn, trước mặt các phu nhân hiển hách, nàng ta phóng khoáng tự nhiên như cá gặp nước, như mặt trời giữa trưa hè.
Tại sao?
Mặt Đậu Minh lạnh như sương!
Tại sao nàng phải đứng trơ trọi một mình không ai để ngó đến, còn Đậu Chiêu hết lần này tới lần khác được mọi người chú ý, được mọi người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
Không phải Đậu Chiêu hay khoe khoang nàng ta là tỷ tỷ tốt ư?
Tỷ tỷ tốt lại đối xử với nàng như này sao?
Lúc bản thân được mọi người tung hô thì quên mất còn có một muội muội đang đứng trong góc không có chỗ dựa!
Đậu Minh trừng mắt nhìn Đậu Đậu.
Tiểu thái giám đứng bên cạnh Đậu Minh không khỏi rùng mình.
Bảo sao Uông gia gia hay nói hoa càng đẹp càng độc, nữ nhân càng xinh đẹp tâm địa càng hung ác.
Tề Ninh hầu phu nhân và Thế tử phu nhân Anh Quốc Công là hai tỷ muội đó!
Khó trách mọi người đều nói phẩm hạnh của Tề Ninh hầu phu nhân không tốt ...... Mình có cần bẩm chuyện này với Uông gia gia không nhỉ?
(*) 彩衣娱亲 Thải y nhu thân: Thời Xuân Thu có Lão Lai Tư rất hiếu thảo, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mắt cha mẹ.