Đậu Chiêu sắp xếp Tống Thế Trạch ở trong tiểu viện của Trần Khúc Thủy, cũng dặn ông ta:
- Nếu ai đó hỏi đến thì ngươi cứ nói mình là bằng hữu của Trần tiên sinh, tới thăm Trần tiên sinh.
Tống Thế Trạch ngập ngừng hỏi lại:
- Nếu ai đó nhận ra tôi thì sao?
- Cũng đâu liên quan gì.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Ngươi là lão nhân trong phủ, lại từng làm đại chưởng quầy vào nam ra bắc, kiến thức chắc chắc sâu rộng. Ngươi xem đối phương đến vì mục đích gì rồi tùy cơ ứng biến. Ta tin Tống chưởng quầy có thể xử lý được.
Tống Thế Trạch liền nghĩ thầm trong lòng: "Hóa ra mình hấp tấp chạy tới phủ Anh Quốc Công còn để làm mồi nhử!"
Nhưng việc đã đến nước này, ông không thể do dự. Hiện tại, ông chỉ còn một cách là toàn tâm toàn ý đi theo Di Chí Đường. Nếu như gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Thế tử gia, cho dù làm mồi nhử, ông cũng phải chấp nhận.
Sau khi hạ quyết tâm, Tống Thế Trạch không còn một chút hối hận nào.
Ông cung kính hành lễ với Đậu Chiêu, rồi theo Trần Khúc Thủy lui xuống.
Đậu Chiêu lập tức ra cửa tìm Tống Mặc.
Nha môn Kim Ngô Vệ đặt tại phủ Đô đốc Ngũ quân, nhưng ở trong nội cung còn có một phòng trực. Hôm nay đến phiên Tống Mặc phải trực nên nàng ngồi đợi hắn ở trong một quán trà cạnh phủ Đô đốc Ngũ quân.
Có lẽ vì xung quanh đều là nha môn lục bộ nên quán trà này không lớn, lối vào cũng khá quanh co. Nếu không được Liêu Bích Phong dẫn đường, e rằng các nàng không thể tìm ra một nơi như này.
Sau khi thúc giục tiểu nhị dâng trà bánh cho Đậu Chiêu, Liêu Bích Phong cùng nhóm người Võ Di lui ra ngoài hiên canh.
Đậu Chiêu ngồi suy nghĩ trong nhã gian, bây giờ mới thấy mình quá liều lĩnh.
Trước khi cha con họ trở mặt, Tống Mặc chưa từng nghi ngờ phụ thân mình, đương nhiên chỉ biết những chuyện mặt nổi của Tống Nghi Xuân. Nhưng sau đó, Tống Mặc không ít lần điều tra Tống Nghi Xuân, Tống Nghi Xuân cũng không ít lần điều tra Tống Mặc. Nếu Tống Nghi Xuân vẫn còn qua lại với Điệu Nương kia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Rõ ràng đúng như lời Tống Thế Trạch nói, từ đó về sau Tống Nghi Xuân không còn phạm phải sai lầm nào nữa.
Chuyện đã kết thúc cách đây mười mấy năm, trước cả khi Tống Mặc được sinh ra, vậy mình hấp tấp cái gì?
Đậu Chiêu bật cười.
Nhưng cũng không thể chối bỏ, nàng rất tò mò, không biết Điệu Nương kia là nữ nhân như thế nào mà có thể khiến Tống Nghi Xuân làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy.
Nàng bảo Nhược Chu tiếp tục rót trà cho mình thì thấy Tống Mặc hớt hải chạy tới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Mặc biết rõ Tống Thế Trạch bí mật vào phủ, mà Đậu Chiêu lại đột nhiên tìm đến, cho nên hắn rất lo lắng. Thậm chí ngay cả Đổng Kỳ đang trực cùng mình cũng bị hắn bỏ qua một bên rồi vội vàng xuất cung.
- Có chuyện gì nàng cứ phái người mang thư cho ta. Sao lại tự mình đến đây? Nàng thế này không thể ngồi xe ngựa được.
Đậu Chiêu sờ lên bụng, cười đáp:
- Chàng đừng lo lắng! Ta ngồi kiệu tới đây.
Rồi thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, biết hắn vội vàng chạy tới, nàng liền bảo Nhược Đồng mang nước lên để Tống Mặc rửa mặt.
- Tống Thế Trạch nhắc lại chuyện xưa, ta thấy vô cùng bồi hồi nên tới gặp chàng.
Nàng ngồi xuống cạnh Tống Mặc, kể cho hắn nghe toàn bộ lời Tống Thế Trạch nói.
Tống Mặc trợn trừng hai mắt, rất lâu sau khi Đậu Chiêu kể xong mới đáp lại:
- Nàng nói thật chứ?
Vẻ mặt hắn vẫn đầy nghi ngờ.
Đậu Chiêu hiểu, cho dù ai biết phụ thân mình năm xưa từng làm những chuyện như vậy, thì đều không thể chấp nhận được.
Nàng thở dài một hơi, khẽ gật đầu:
- Vốn dĩ, chuyện này đã kết thúc cách đây nhiều năm, cô nương kia cũng đã chết, không còn quan hệ gì với chúng ta. Nhưng mà lúc đó mẹ chồng đang mang thai chàng, chắc chắn tâm trạng rất rối ren. Cho nên ta vẫn muốn kể với chàng, ít nhất cũng để chàng biết mẹ chồng đã từng khó xử thế nào......
Có lẽ trong suy nghĩ của nàng, lúc phụ tử họ tranh đấu, Tống Mặc càng lạnh nhạt với Tống Nghi Xuân, thì hắn sẽ càng an toàn. Cho nên nàng mới kể chuyện này với hắn?
Tống Mặc nghe xong, quả nhiên tâm trạng kém đi đôi chút. Hắn bỏ qua chuyện nữ nhân kia, hỏi thẳng đến mấy vị quản sự:
- Nói cách khác, phụ thân đã trừ khử tất cả những người tổ phụ để lại cho ta?
- Ừm!
Chuyện cần kể đều đã kể, nói tiếp nữa thì chẳng khác gì xát muối vào vết thương của Tống Mặc.
Đậu Chiêu đáp:
- Theo lời Tống Thế Trạch, chính vì vậy cho nên lúc Tống Nghi Xuân ám hại chàng mới không có ai chịu đứng ra giúp.
Tống Mặc im lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta sẽ tra rõ ràng chuyện này.
Đậu Chiêu vừa yên tâm vừa đau lòng, cười bảo:
- Ai mở quán trà này vậy? Suy nghĩ thật chu đáo! Tất cả đều xây giống những đình viện nhỏ; ngoại trừ trà bánh còn có đồ ăn. Hiếm khi ta ra ngoài một chuyến, hôm nay chúng ta dùng bữa tối ở đây đi?
Lúc vào cửa nàng đã thấy trên tường treo các bảng gỗ ghi tên món ăn, chắc chắn quán trà này có làm cơm.
Thi thoảng Tống Mặc cũng chọn nơi này để bàn chuyện cùng bằng hữu và thuộc hạ, cho nên biết nước trà của quán này còn tạm được, chứ đồ ăn thì không có gì đặc sắc. Nhưng thấy Đậu Chiêu đang vui vẻ, hắn liền bảo Liêu Bích Phong gọi tiểu nhị mang thực đơn lên, chọn mấy món quán có thể làm tương đối ngon.
Trong lúc uống trà, Đậu Chiêu kể cho Tống Mặc nghe chuyện nàng và Đậu Khải Tuấn từng đến chùa Pháp Nguyên ăn chay.
Tống Mặc thích thú lắng nghe.
Đậu Chiêu đột nhiên nhớ tới Ô Thiện.
Đã lâu chưa nghe thấy tin tức của hắn, không biết bây giờ hắn thế nào rồi?
Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tống Mặc, nàng lập tức gạt Ô Thiện ra khỏi suy nghĩ.
Dưới tán cây thạch lựu kia, Ô Thiên ngây ngốc nhìn một nam tử tuấn tú cẩn thận đỡ bóng hình quen thuộc lên xe ngựa.
Đậu Khải Tuấn khẽ lắc đầu.
Ô Thiện khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương, ngượng cười:
- Chúng ta mau vào trong đi, không may đụng mặt người quen thì lại mất ca buổi nói chuyện!
Nghe nói Đậu Khải Tuấn đỗ tiến sĩ,nên Ô Thiện có lòng mời cơm Đậu Khải Tuấn, chọn tới chọn lui quyết định chọn quán trà này, nhưng thật không ngờ lại gặp được người hắn tưởng sẽ không bao giờ gặp nữa.
Thúc cháu Đậu gia cũng không ngờ sẽ gặp Đậu Chiêu ở đây.
Mọi người nhìn nhau cười cười rồi cũng bỏ qua chuyện này.
Đậu Đức Xương nhắc tới hôn sự của Ô Thiện:
- Ngươi và biểu muội mình đã đính ước được ba năm rồi đấy. Bao giờ chúng ta mới được uống rượu mừng đây?
Ô Thiện ngượng ngùng đáp:
- Đợi tháng chín thi hương xong sẽ tổ chức.
- Hay lắm!
Đậu Chính Xương liền nói:
- Đến lúc đó chúng ta sẽ tới nhà ngươi uống rượu mừng!
Ô Thiện cười đáp "Được".
Hắn đọc sách không chú tâm, lần trước thi hương bị trượt. Lần này chăm chỉ học tập, nếu có thể thi đỗ cử nhân và nghe lời mẫu thân cưới biểu muội, có lẽ mẫu thân sẽ không cấm hắn qua lại với người Đậu gia nữa?
Hắn mời thúc cháu Đậu gia vào nhã gian. Nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn thấy bi thương khó nói.
※※※※※
Sau khi trở về Di Chí Đường, Đậu Chiêu bồn chồn không yên. Nàng gọi Nhược Chu đến dặn dò:
- Ngươi tìm hiểu xem vì sao bọn nha hoàn của Tê Hương viện lại cắn xé nhau như vậy?
Lúc trước, nàng tưởng chỉ là mấy chuyện ghen tuông đố kỵ vớ vẩn nên không quan tâm, nhưng bây giờ lại khá tò mò nguyên nhân trong đó.
Nhược Chu cung kính đáp "vâng". Bấy giờ, Đậu Chiêu mới an tâm đi ngủ.
Qua hai ngày, Nhược Chu vội tới báo cho nàng biết.
- Phu nhân, Quốc Công gia là người không có chính kiến. Ai làm tốt sẽ được coi trọng, nhưng mới được vài ngày đã làm sai một việc bé xíu thì cũng bị trách phạt.
Nói tới đây, vẻ mặt Nhược Chu có hơi kỳ quái.
- Vì muốn có chỗ đứng nên nha hoàn của Tê Hương viện tìm trăm phương ngàn kế nịnh nọt Quốc Công gia, hơn nữa còn dùng bất cứ thủ đoạn nào để vu cáo hãm hại, lâu dần, ngươi giẫm ta một cái, ta đâm ngươi một đao. Bây giờ, bọn họ như là kẻ thù không đội trời chung với nhau vậy. Nghe nói lúc trước Bạch Chỉ đạp lên đầu Xuyến Nhi, nhưng không ngờ Xuyến Nhi được đẩy sang phòng Nhị gia. Cuối cùng, trước khi đi, Xuyến Nhi vẫn cố báo thù Bạch Chỉ, khiến Bạch Chỉ bị Quốc Công gia đuổi đến điền trang. Bạch Chỉ không phục nên mới cho Xuyến Nhi một bài học......
Đậu Chiêu nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi:
- Bạch Chỉ và Xuyến Nhi đều là người hầu thân cận của Quốc Công gia. Hai người đó đã được Quốc Công gia thu phòng chưa?
Nhược Chu đỏ bừng mặt, khẽ đáp:
- Chưa ạ! Người của Tê Hương viện đều biết Quốc Công gia chưa từng gần gũi với nha hoàn. Bạch Chỉ và Xuyến Nhi cũng chỉ xinh đẹp một chút, ngọt giọng một chút nên mới được Quốc Công gia để mắt đến. Còn chuyện thu phòng thì từ sau khi Tưởng phu nhân qua đời, cũng chỉ có một người tên Đỗ Nhược được thu phòng mà thôi.
Nói đến đây, Nhược Chu càng nhỏ giọng:
- Nô tỳ nghe Lạc Nhạn kể, Đỗ Nhược kia không đơn giản, ngoại trừ hầu hạ Quốc Công gia thì nàng ta không đi đâu, chỉ ngồi thêu thùa một mình trong phòng, cả ngày không thấy ngẩng mặt lên, bọn nha hoàn châm trọc cũng không đoái hoài gì đến......
Đậu Chiêu phái người bảo Đỗ Duy tra lai lịch Đỗ Nhược.
Thì ra Đỗ Nhược là con nhà phạm quan, bị biếm thành nô tịch.
Nàng lại bảo Đỗ Duy đi tìm hiểu những nha hoàn thông phòng từ trước đến giờ của Tống Nghi Xuân.
Kết quả, không phải con gái nhà trong sạch vào phủ làm nha hoàn, thì cũng là người có phụ thân, huynh đệ làm quản sự...... không có ai xuất thân ti tiện. Mà hắn đối xử với họ cũng không tệ, lúc còn trong phủ thì dịu dàng chăm sóc, đến lúc ra phủ thì cũng cho gương lược đầy đủ, không hề phàn nàn tiếng nào.
Thật thú
vị!
Đậu Chiêu bưng chung trà nhìn cây tử đằng tươi tốt ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi uống một ngụm.
Theo lời Tống Thế Trạch, Điệu Nương kia họ Lê, tổ tiên từng làm ở Hàn Lâm viện. Mặc dù, đến đời phụ thân nàng ta thì đã suy tàn, nhưng mỗi năm trong nhà vẫn thu được ba trăm lượng bạc, đủ cho huynh trưởng đọc sách và tích góp của hồi môn để gả nàng ta.
Xem ra, Tống Nghi Xuân rất coi trọng xuất thân, không phải loại vừa nhìn thấy nữ sắc là đã quay cuồng. Ông ta vẫn còn yêu cầu cơ bản đối với người hầu hạ mình.
Như vậy vừa có chỗ tốt, lại vừa có chỗ không tốt.
Chỗ tốt là những cô nương này đều đã được dạy dỗ qua, cũng đều là kiểu dễ dàng nâng lên di nương.
Nhưng đã nhiều năm, Tống Nghi Xuân vẫn không có thiếp thất.
Là ông ta cảm thấy những người này không đạt tiêu chuẩn của mình, hay là Tưởng phu nhân không đồng ý?
Đậu Chiêu suy nghĩ một lát, quyết định trực tiếp đi hỏi Tống Mặc.
Dạo này Tống Mặc hơi bận, không thể chăm sóc Đậu Chiêu, cũng không biết mấy ngày nay nàng làm gì. Bây giờ nghe nàng hỏi, hắn liền bật cười, véo mũi nàng, nói:
- Nghĩ cái gì vậy? Sau khi sinh Thiên Ân, thân thể mẫu thân không được tốt. Người cũng định nạp thiếp cho phụ thân, nhưng phụ thân chọn tới chọn lui vẫn chưa được, không phải bất mãn xuất thân của người ta, thì cũng là người ta không muốn làm thiếp. Chuyện này cứ trì hoãn như vậy mãi.