Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Mặc đi thượng triều, Đậu Chiêu lúc này mới nghe kể đêm qua Tê Hương Viện đã có một trận ầm ĩ không nhỏ. Xuyến Nhi bị Bạch Chỉ rạch mặt, tuy cả đêm mời đại phu tới nhưng vết thương quá sâu, cho dù chữa khỏi thì vẫn để lại sẹo, mà thượng viện chắc chắn không dùng tỳ nữ đã bị hủy nhan. Còn Bạch Chỉ bị Tống Nghi Xuân trói lại, bây giờ đang chờ người đến để bán ra ngoài.
Đậu Chiêu không khỏi nhíu mày, hỏi Nhược Chu: "Chuyện này có liên quan đến Tê Hà không?"
"Nô tỳ không biết có liên quan đến nàng ta không." Sắc mặt Nhược Chu tái nhợt, đáp, "Nhưng mà, sau khi Xuyến Nhi biết mình bị hủy nhan, từng mắng chửi Tê Hà tâm địa rắn rết, còn nguyền rủa nàng ta chết không tử tế...... Nô tỳ nghĩ, cho dù chuyện này không phải do nàng ta làm thì chắc chắn cũng có quan hệ."
Nàng không ngờ sự tình lại biến thành như vậy.
Xuyến Nhi bị hủy nhan không nói, đến cả Bạch Chỉ cũng bị đuổi khỏi phủ.
Trong lòng nàng thực sự bất an
Đậu Chiêu lại hơi tức giận.
Đều là tiểu cô nương 15, 16 tuổi, vậy mà tranh đấu đến mức muốn đòi mạng người khác. Hơn nữa đây còn là những nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tống Nghi Xuân, có thể nhìn ra Tống Nghi Xuân làm người như thế nào.
Nàng nhắc nhở Nhược Chu: "Tuy rằng chúng ta cho nàng ta thanh đao, nhưng cho dù nàng ta cầm đao uy hiếp người khác hay trong lúc tự vệ mới đâm người khác, thì đều do nàng ta quyết định. Còn Tê Hà người này, lúc đi lại với nàng ta, ngươi phải hết sức cẩn thận."
"Tạ ơn phu nhân dạy bảo, nô tỳ nhớ kỹ." Nhược Chu cảm kích hành lễ với Đậu Chiêu rồi lui xuống, nhưng trong đầu vẫn suy tư điều gì đó.
Tống Hàn tới bái kiến Đậu Chiêu.
"Hẳn là tẩu tẩu đã biết chuyện Tê Hương viện." Hắn xấu hổ nói, "Bây giờ phụ thân chẳng còn tâm trạng quản việc trong phòng đệ nữa, nhưng trong phòng đệ có ba nha hoàn đã sớm đính ước, không thể đợi thêm được. Xin tẩu tẩu giúp đệ nói vài câu tốt trước mặt phụ thân, trước mắt mấy nha hoàn này thả ra ngoài."
Rất thú vị.
Đậu Chiêu khẽ cười.
Tê Hà bên người hắn thủ đoạn ngoan độc. Hắn lại biết săn sóc người hầu hạ mình.
Nàng cười đáp: "Những việc này, trong phủ đều có luật lệ, nhưng vì chưa tuyển được người bổ xung vào phòng đệ nên mới trì hoãn. Đây là lỗi của tẩu tẩu, tẩu tẩu lập tức phải người đi lo chuyện này."
Có lẽ không nghĩ tới Đậu Chiêu sẽ xin lỗi mình, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: "Tẩu tẩu nặng lời rồi, là đệ quá nóng vội. Cũng may trong phòng đệ ít việc, tạm thời thiếu nha hoàn cũng không quan trọng, cho nên mới đến nhờ tẩu tẩu chút ân tình."
Hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi Tống Hàn mới đứng dậy cáo từ.
Đậu Chiêu phân phó Nhược Chu: "Ngươi đi hỏi thăm vì sao nhị gia lại vội vã muốn thả những người này ra phủ?"
Nhược Chu đáp "vâng", nhưng không lập tức đi, mà do dự hỏi: "Phu nhân, cứ thả họ ra phủ như vậy, liệu có thích hợp không?"
Đậu Chiêu cười nói: "Bọn họ đã nhờ người nói hộ một tiếng, chẳng lẽ ta còn không chịu thả người? Ta chỉ cần dựa theo luật lệ tổ tông thì sẽ không có gì sai cả."
Đừng nói thả nha hoàn đủ tuổi ra phủ, cho dù không thông qua ý kiến của Tống Nghi Xuân, mà đã sắp xếp người hầu cho Tống Hàn thì đó cũng là chức trách của nàng. Nàng chỉ muốn nhìn xem Tống Nghi Xuân và Tống hàn sẽ có phản ứng gì, nên mới lợi dụng chuyện này mà thôi.
Cũng thật không ngờ nàng mới trổ tài một chút, người trong phòng Tống Nghi Xuân đã không chịu nổi, náo loạn thành như vậy rồi.
Buổi chiều Đậu Chiêu liền thả người ra phủ.
Đợi đến khi Tống Nghi Xuân biết thì đã là một ngày sau.
Hắn giận tím mặt, phái Đường ma ma đi truyền lời cho Đậu Chiêu, hỏi vì sao không có sự đồng ý của hắn đã tự tiện thả ba nha hoàn kia ra phủ.
Đậu Chiêu lãnh đạm trả lời: "Không phải Quốc công gia để ta chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công à? Tại sao ngay cả chuyện nha hoàn xuất nhập phủ cũng phải bẩm với Quốc Công gia? Hay là luật lệ phủ Anh quốc công không giống người thường? Tại sao bên Tê Hương viện làm ầm ĩ lên, đại tổng quản lại phải chạy đến xin ta đứng ra giải quyết? Có thể thấy người trong phủ này cần dạy dỗ nghiêm khắc hơn mới được!"
Đường ma ma nào dám nói y nguyên, chọn tam nhặt bốn trở về thưa lại Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân tức đến nỗi không nói được gì.
Mà Đậu Chiêu hạ quyết tâm không cho hắn thoải mái, Đường ma ma chân trước vừa đi, nàng sau lưng liền phái Cao Hưng gia đi truyền lời cho Tống Nghi Xuân: "Tuổi Nhị gia còn trẻ, đang là thời điểm khí huyết phương cương. Lúc Thế tử gia lớn bằng Nhị gia, trong phòng chỉ có mấy thô sử nha hoàn, sinh hoạt hàng ngày cũng do gia đinh hầu hạ. Theo ý phu nhân, nếu mấy nha hoàn trong phòng Nhị gia đủ tuổi ra phủ, thì không cần thêm nha hoàn mới nữa, thêm mấy gia đinh là được. Về sau Nhị gia đi lại bên ngoài, cạnh người cũng chân chạy vặt, như vậy sẽ không khiến vài vị cô nương của Tê Hương viện lo sợ bất an. Phu nhân hỏi Quốc Công gia nghĩ thế nào?"
Khóe miệng Tống Nghi Xuân giật giật, hắn không nuốt nổi cơn giận này.
Cao Hưng gia vội vàng hành lễ, xoay người chạy nhanh.
Tống Nghi Xuân ở trong phòng mắng chửi Đậu Chiêu bất hiếu.
Sau khi Tống Mặc biết, sắc mặt hắn xanh mét, buông lại một câu "Già còn không đứng đắn", rồi đi Túy Tiên Lâu.
Hắn hẹn Mã Hữu Minh uống rượu.
Thấy một gian nhã thất nho nhỏ, chỉ bày hai bộ chén đũa, Mã Hữu Minh liền biết có lẽ Tống Mặc muốn hỏi hắn chuyện hôm say rượu. Trong lòng hắn có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi. Tận đến khi rượu quá ba tuần, hai người mới bắt đầu vào chuyện. Hắn lấy hết dũng khí hỏi Tống Mặc: "Ngài thấy Liêu vương và Thái Tử thế nào?"
Tống Mặc không trả lời.
Trong phòng liền rơi vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí cũng thêm vài phân ngột ngạt.
Tống Mặc chậm rãi rót rượu vào ly của mình, từ tốn nói: "Vậy vì sao ngươi lại đưa vợ con về quê?"
Ngụy trang trên mặt Mã Hữu Minh đều bị lột tẩy, ly rượu trên tay cũng run run.
Tống Mặc lại trầm giọng, nói: "Lập đích hay lập hiền, tự cổ chí kim vẫn luôn là đề tài tranh luận. Liêu vương tính tình hào sảng, rất hợp với ta. Nhưng quân chính là quân, thần chính là thần. Đâu cần chúng ta bàn tán."
Mã Hữu Minh chấn động.
Tống Mặc đang nói rõ lập trường cho hắn nghe!
Hắn vội đáp: "Không dối gạt Thế tử, mấy năm nay Liêu vương thường hay giao hảo với chúng thần, đối Thần Cơ Doanh lại càng đặc biệt ưu ái. Mấy ngày trước, cũng từng có người hỏi ta câu vừa rồi, tuy nghĩ giống Thế tử, nhưng bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nên ta không dám trả lời, vốn định ập ờ cho qua, không ngờ đối phương lại ép ta phải nói rõ. Ngài cũng biết, Thần Cơ Doanh từ trước đến nay luôn coi Vương đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ta muốn thăm dò ý tứ của đối phương, năm lần bảy lượt chuyển đề tài nhưng đều bị Vương đại nhân bốn lượng rút ngàn cân vòng trở về. Lòng ta nóng như lửa đốt, đành phải ra hạ sách đưa vợ con trong nhà về quê......" Hắn nói xong, liền bỏ qua ly rượu sứ Thanh Hoa tinh xảo mà thuận tay nâng cả vò rượu lên uống ừng ực một hớp lớn, rồi nói "Thế tử gia, ta không nhìn lầm ngài, ngài là người thẳng thắn. Không cần bàn gì hết, ta đi theo ngài."
Ít nhất, sẽ không bị đồng hữu tính kế.
Vì đã thoát khỏi ưu phiền của mấy ngày này, giữa mày hắn liền có vài phần tươi sáng.
Tống Mặc cười hỏi: "Ngươi đi theo ta? Nếu ta đi nhầm thì sao?"
Mã Hữu Minh hào sảng đáp: "Là ta tự mình chọn. Thắng làm vua thua làm giặc, chút hiểu biết này lão Mã ta vẫn biết."
Đêm qua nói chuyện với Đậu Chiêu đã giúp hắn đả thông bế tắc.
Hắn không nên một mình vật lộn tìm cách thoát khỏi vũng bùn, mà phải chủ động tấn công mới đúng. Cần đứng trên lập trường của Liêu vương tự hỏi Liêu vương sẽ có chuẩn bị gì, từ đó tránh cho người thân cũng bị cuốn vào dòng tranh đấu.
Nếu Thần Cơ doanh đã là nơi Liêu vương nhất định phải bước qua, thì tại sao không bắt đầu từ Thần Cơ doanh?
Tống Mặc mỉm cười nâng ly rượu trên tay, cười đáp: "Ta uống hết, ngươi tùy ý!" Một hơi cạn sạch.
Mã Hữu Minh sửng sốt, sau đó cười vang, cầm vò rượu lên, đổ trực tiếp vào miệng.
Tống Mặc nhìn hắn uống hết vò rượu rồi nói tiếp: "Một vài ngày nữa, hãy đưa vợ con về đi. Ngươi hành động lộ liễu như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ."
Vì mọi người đều không có chứng cứ chứng minh dã tâm của Liêu vương, nên trước mắt chỉ có thể bày mưu.
Động thái của Mã Hữu Minh sẽ khiến đối phương đề cao cảnh giác, nói không chừng còn vì chức tham tướng Thần Cơ doanh này mà bị khép vào tội bất nghĩa.
Mã Hữu Minh sảng khoái đồng ý, xấu hổ cười: "Ta cũng biết
như vậy không ổn —— nếu đối phương muốn xử lý ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua người thân của ta. Nhưng ta vẫn không thể không hy vọng ôm được một chút may mắn."
"Đây vốn là chuyện thường tình." Tống Mặc cười ôn hòa, cảm thán cùng Mã Hữu Minh vài câu, sau đó nói tới khương Nghi. "Ngươi không cảm thấy hắn rời khỏi Thần Cơ Doanh có chút bất thường sao?"
Mã Hữu Minh nhíu mày.
Tống Mặc thấp giọng: "Theo như ta biết, hắn từng theo Vương Húc làm văn thư, Vương Húc lại tận tình giúp hắn thăng chức Tổng kỳ, về lý thuyết, quan hệ của hai người họ chắc chắn rất tốt, có lẽ Khương Nghi cũng thường xuyên đến nhà Vương Húc hỏi thăm. Ngươi nói xem, liệu có phải Khương Nghi đã biết được gì đó, vì để tránh hiểm nghi, nên đã tình nguyện từ bỏ tiền đồ, cũng nhờ ngươi ra mặt tìm ta, điều hắn đến Binh Mã Tư Ngũ thành?"
Mã Hữu Minh nghe vậy liền vỗ đùi, vừa tức vừa hối hận: "Cái thằng nhãi ranh này, uổng cho ta đối tốt với hắn. Hắn nghe được tin tức quan trọng như vậy thế mà không rên lên một tiếng, còn nhanh chóng tìm cách thoát thân!"
Tống Mặc cười đáp: "Có mấy người có thể thẳng thắn nói ra lời giống như ngươi và ta?"
"Đúng vậy!" Mã Hữu Minh nghĩ nghĩ rồi thở dài, "Cũng may ta gan lớn, không thì còn đang lăn lộn một mình rồi!"
Tống Mặc lại nói: "Ta cảm thấy chúng ta nên tìm Khương Nghi nói chuyện."
Mã Hữu Minh do dự: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Chúng ta không còn cách nào trốn tránh, nhưng người khác chức quan đã thấp bé. Ta nghĩ đừng lôi hắn vào nữa."
Tống Mặc không khỏi âm thầm gật đầu: "Chỉ sợ không phải chúng ta muốn mà được —— dù sao chúng ta cũng phải biết Vương Húc rốt cuộc có thái độ như thế nào?"
Mã Hữu Minh ngượng ngùng, đáp: "Ta lập tức đi tìm Khương Nghi."
Tống Mặc gật đầu.
Chẳng mấy chốc Khương Nghi đã tới.
Tống Mặc phát hiện trên người hắn còn mang theo hơi lạnh, thì mặt không chút biến sắc, hỏi: "Không phải đêm này ngươi trực à? Cứ trốn đi như này có vấn đề gì không?"
Tống Mặc còn đang đốc quản Binh mã tư Ngũ thành nên Khương Nghi không dám qua loa.
Hắn cười, rót rượu cho Tống Mặc và Mã Hữu Minh, rồi kính cẩn đáp: "Ngũ Thành Binh Mã Tư chúng ta năm ngày hết một vòng, hôm nay vừa hay đến phiên ta nghỉ ngơi."
Tống Mặc liền nhẹ nhàng hỏi: "Vậy vì sao lúc vào nhã gian tóc ngươi lại ướt?"
Tuy đã là giữa xuân, nhưng chênh lệch nhiệt độ trong ngày còn rất lớn. Tửu lâu xa hoa như Túy Tiên Lâu chắc chắn vẫn đốt địa long, nếu đã ở bên ngoài một thời gian dài thì lúc bước vào, hàn khí trên người sẽ ngưng thành vệt nước.
Sắc mặt Khương Nghi có chút hoảng loạn, nhưng hắn không giảo biện, chỉ mím môi không nói một lời.