Cửu Trọng Tử

Chương 362: Vướng Bận



Phủ Anh Quốc Công là huân quý trăm năm, về lâu dài, quan hệ cùng các hào môn thế gia đã sớm không thể cắt đứt, gỡ càng thêm rối. Xuân yến là thời điểm gia tăng tình cảm, tu bổ vết nứt; là cơ hội tốt để xây dựng lại quan hệ với mọi người. Nếu ngươi cảm thấy xuân yến phủ Anh Quốc Công vô cùng khó, thì cũng không đúng —— tiêu chuẩn yến hội và cấp bậc lễ nghĩa đều đã có quy tắc, người chủ trì nội trợ chỉ cần dựa theo đó mà làm. Nhưng nếu vì vậy mà ngươi nghĩ dễ dàng, thì cũng sai rồi —— năm trước người tới làm khách có thể yêu cầu nhất đẳng yến hội, nhưng năm nay, phủ Anh Quốc Công lại chỉ chuẩn bị tam đẳng yến hội.

Tống Nghi Xuân cảm thấy bản thân còn chưa chắc đã xử lí được, chứ đừng nói con dâu mới vào cửa như Đậu Chiêu.

Hắn mừng rỡ giao việc chuẩn bị xuân yến phủ Anh Quốc Công cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu quả thật không biết, nhưng nàng có thể tùy cơ ứng biến, lại có thể tùy ý sử dụng người của Tống Mặc, huống chi, nàng còn có Tống Mặc.

"Xuân yến năm nay để ta chủ trì." Hắn vỗ vỗ tay Đậu Chiêu, trấn an nàng, "Ta đã nói qua với Hoàng Thượng, phủ Anh Quốc Công chúng ta con nối dõi đơn bạc, nàng lại đang có mang, không thể vất vả. Hoàng Thượng rất tán đồng, vậy nên mới cho phép ta nghỉ năm ngày."

Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn chưa có trên tay danh sách chuẩn bị xuân yến.

Đậu Chiêu cười khanh khách.

Nàng càng cảm thấy Tống Nghi Xuân thật giống nữ nhân nhỏ mọn.

Tống Mặc không hiểu Tống Nghi Xuân đang suy nghĩ gì, nhưng nàng đứng từ góc độ của nữ nhân lại rất dễ dàng đoán ra.

Nàng phải làm Tống Nghi Xuân rớt hai con mắt.

Đậu Chiêu phân phó nha hoàn của mình không được phép tiết lộ một chút tiếng gió nào, dù bận nhưng vẫn ung dung dùng bữa.

Cho nên khi Tằng Ngũ phụng lệnh Tống Nghi Xuân mang danh sách khách mời tới, Đậu Chiêu đặt canh tổ yến đã uống được một nửa xuống bàn, thanh thúy gọi: "Nghiên Đường", "Quốc công gia mang danh sách tiệc chiêu đãi yêu cầu ngày hôm nay lại đây, người mau đi thượng viện đi, các quản sự ma ma đều đang chờ ngài ở nơi đó rồi!" Nói tiếp. "Sắp đến giờ dùng cơm trưa, những khách mời chắc đã đến đầy đủ, vạn nhất không có đồ ăn thì thật không ổn."

Giọng điệu kia giống như đang sai bảo quản sự.

Tằng Ngũ hoảng sợ.

Phu nhân có thể sai bảo Thế tử gia như vậy?

Mà Tống Mặc lại thản nhiên đáp: "Biết. Ta lập tức đi đây. Bên ngoài rất lạnh, nàng ở nhà đừng có chạy loạn, cẩn thận bị lạnh."

Tằng Ngũ chỉ cảm thấy cái trán lấm tấm mồ hôi, ngực lạnh buốt.

Mình sao lại tin lời Quốc Công gia, mù quáng đi theo Quốc Công gia cơ chứ.

Quốc công gia đắc tội với Thế tử gia, Thế tử có thể làm gì phụ thân của mình?

Nhưng nếu hắn đắc tội với Thế tử gia, Lữ Chính kia chính là tấm gương của hắn.

Tằng Ngũ rón rén theo Tống Mặc ra khỏi Di Chí Đường, vòng một vòng, lại quay trở về. "Bùm" một tiếng liền quỳ gối trước mặt Đậu Chiêu: "Phu nhân, không phải tôi không muốn đưa danh sách đến sớm, nhưng tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thôi. Một khắc tôi cũng không dám chậm trễ! Nếu ngài không tin có thể hỏi gã sai vặt của tôi! Tôi lừa ai cũng không dám lừa ngài! Lòng tôi vẫn luôn hướng về phu nhân. Lần trước, than củi sưởi ấm trong phòng Quốc Công gia sắp dùng hết, theo ý Quốc Công gia, muốn tôi trực tiếp ra ngoài mua, là tôi sợ làm hỏng thanh danh của phu nhân, nên mới lập tức bảo tiểu nha hoàn báo tin cho Nhược Chu tỷ tỷ bên người ngài mà."

Không phải vì người sợ liên lụy đến bản thân mình à?

Đậu Chiêu không để bụng phất phất tay.

Nàng chưa đến mức cùng người như Tằng Ngũ lý luận.

Nhưng mà nàng không khỏi cảm thán.

Da hổ Tống Mặc này dùng đúng là tốt!

Bằng không, cho dù Tằng Ngũ sợ liên lụy tiến, cũng sẽ không khom lưng uốn gối đến vậy.



Nàng nhìn Tằng Ngũ cúi đầu ủ rũ đi ra cửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, gọi hắn trở lại: "Trong phòng nhị gia có ba nha hoàn năm sau phải thả ra, Quốc Công gia đã có tính toán gì chưa?"

Tằng Ngũ nghe vậy thì mừng rỡ, vội nói: "Phu nhân yên tâm. Chuyện này tôi lập tức giúp ngài tìm hiểu."

Đậu Chiêu cười lạnh: "Không cần. Nếu muốn tìm hiểu, ta phái Nhược Chu đi hỏi còn nhanh hơn ngươi."

Tằng Ngũ héo như cà gặp sương, ngượng ngùng đáp: "Quốc Công gia muốn đưa một nha hoàn của mình tên Xuyến Nhi đến phòng nhị gia, còn chuyện tam đẳng nha hoàn thì không nói gì ạ."

Chỉ sợ là không để trong mắt đi!

Đậu Chiêu cười như không cười hỏi hắn: "Vậy còn ngươi? Không ai cầu người chuyện này sao? Đến phòng nhị gia làm việc, ngay cả tam đẳng nha hoàn cũng có thể đeo vàng đeo bạc, sai bảo bà tử. Đúng là một cửa làm ăn tốt."

Mặt Tằng Ngũ đỏ bừng, vội vàng nói: "Đây đều là chuyện của các chủ nhân, đâu có chỗ cho tôi múa tay?"

"Ngươi biết vậy thì tốt!" Đậu Chiêu không chờ hắn nói xong liền đánh gãy hắn, "Ngươi lui xuống đi. Có việc ta sẽ tự phân phó ngươi."

Tằng Ngũ lo sợ bất an lui xuống.

Tố Lan lẩm bẩm: "Phu nhân, ngài nói chuyện này với hắn để làm gì? Nô tỳ thấy, nếu Quốc Công gia đã định sắp xếp nhị đẳng nha hoàn kia, chúng ta cũng không cần tranh với hắn, dừng trong mắt nhị gia, ngược lại là chúng ta không đúng. Chi bằng mời nhị gia lại đây, thăng người nhị gia vừa ý lên nhị đẳng hoặc nhất đẳng, chúng ta thì thêm người vào làm thô sử nha hoàn. Thông thường những người không bị chủ nhân đề phòng nhất chính là thô sử nha hoàn và bà tử."

Đương nhiên, còn có thể tạo thêm khoảng cách giữa Quốc công gia và nhị gia, khiến hai người trở nên mâu thuẫn.

Nhưng mà những lời này không nên nói với phu nhân, dù gì quốc công gia cũng là cha chồng của phu nhân, lời này nói ra, sẽ chỉ làm phu nhân khó xử.

Đậu Chiêu "À" một tiếng, "Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi. Từ sau khi Tố Lan của chúng ta đính hôn với Trần Hạch, hình như biết rất nhiều thứ, ngay cả việc này cũng biết. Ngươi thành thật khai ra, có phải là Trần Hạch nói cho ngươi?"

Tố Lan đỏ bừng mặt.

Cũng may nàng xưa nay hào phóng, tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn là tự nhiên đáp "Vâng ạ", "Là hắn thấy nô tỳ không vui, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lời vừa này đúng là hắn nói nô tỳ."

Chuyện Tống Nghi Xuân muốn đưa nhị đẳng nha hoàn trong phòng mình cho Tống Hàn, Đậu Chiêu sớm đã nghe được, nhưng mà thấy Tằng Ngũ sợ Tống Mặc như vậy, đơn giản là muốn đánh Tằng Ngũ một gậy để hắn nhớ rõ, nói không chừng về sau có chỗ hữu dụng.

Đậu Chiêu đột nhiên cảm thấy buồn bã, tựa như người luyến tiếc nhưng vẫn phải gả con gái lớn đi.

Tống Mặc hy vọng nàng thoải mái khi ở Di Chí Đường, nên muốn nàng chọn một đại nha hoàn gả cho Trần Hạch. Trần Hạch trung nghĩa, nàng rất thích. Nhưng người thành thân là Tố Lan, Tố Lan thấy ưng mới được. Nàng sợ Tố Lan vì ân tình mà đồng ý hôn sự này, vì vậy vẫn luôn do dự. Không ngờ sau khi Tố Lan biết, lại chạy ra ngoại viện, chỉ tên hỏi họ muốn gặp Trần Hạch, cùng Trần Hạch nói linh tinh cái gì nếu ngươi trung tâm với Thế tử và phu nhân, ta sẽ gả cho ngươi, nếu không, cho dù chúng ta có thành phu thê cũng không lâu dài được.

Đậu Chiêu gấp đến độ hoa mắt chóng mặt, chỉ trách nàng quá yêu chiều Tố Lan, sau khi gặp Tống Mặc, nàng liền cùng hắn thương lượng việc đổi người. Ai ngờ Trần Hạch và Trần mẫu lại thuận theo, hơn nữa nghe được vì sao hai tỷ muội Biệt thị vào phủ hầu hạ Đậu Chiêu, cảm thấy Tố Tâm và Tố Lan đều là người trung liệt, nên lập tức đồng ý hôn sự này.

Hiện tại xem ra, Trần Hạch đối với Tố Lan không tệ, còn biết dạy Tố Lan xử sự làm người thế nào.

Chỉ có như vậy, Tố Lan mới có thể trưởng thành.

Đây cũng là thiếu sót của Đậu Chiêu và Tố Tâm.

Người trước coi Tố Lam như con gái, người sau thì luôn hổ thẹn vì gia biến.

Nếu gả cho Trần Hạch, có thể đền bù đắp những thiếu sót của Tố Lan. Thật đúng là một mối nhân duyên tốt!

Đậu Chiêu chắp tay trước ngực, âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ hai tỷ muội Biệt thị đều có cuộc sống tốt đẹp, phu thê đầu bạc răng long.

Bái xong Bồ Tát, nàng nghĩ tới Cam Lộ và Tố Quyên.

Càng đau đầu hơn.



Kiếp này và kiếp trước có rất nhiều thay đổi, phải làm sao bây giờ?

Đậu Chiêu viết tên những người có độ tuổi phù hợp của Di Chí Đường lên giấy rồi bắt đầu suy nghĩ.

Tống Mặc vào cửa thì thấy thê tử đang chống cằm trầm tư dưới đèn, khuôn mặt tuyết trắng ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đen láy sáng ngời lấp lánh, mi dày cong cong khép hờ mang vài phần anh khí, hơn nữa còn có loại vẻ đẹp đoan trang trầm tĩnh.

Hắn ra hiệu nha hoàn trong phòng không cần lên tiếng, rồi cứ đứng ở đó thưởng thức một lúc lâu mới lặng lẽ đi qua.

La liệt trên bàn là giấy viết kín tên người.

Tống Mặc không nhịn được bật cười: "Nàng đang luyện thư pháp à?"

Ngược lại dọa Đậu Chiêu giật mình.

Nàng hờn dỗi mắng: "Chàng về sao không lên tiếng?"

Tống Mặc không ngờ lại vậy, vội ôm nàng nhận lỗi: "Đều là ta không tốt, lần sau không bao giờ như thế nữa."

Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi: "Hôm nay chàng đã uống rất nhiều rượu?"

Tống Mặc ngửi ngửi mùi trên người, hỏi: "Mùi rượu còn nồng sao? Ta rửa mặt rồi tiến vào. Để ta đi xúc miệng tiếp."

Đậu Chiêu cũng uống được hai ly, hơn nữa trên người Tống Mặc ngoại trừ mùi rượu còn kèm theo một chút hương thảo mộc, không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Nàng ôm eo Tống Mặc, cười bảo: "Không cần, chỉ nồng hơn ngày thường một chút thôi. Hôm nay xuân yến thế nào? Ta nghe nói giữa trưa đồ ăn bày lên cũng khá ổn, may là rượu không tồi, lại mời gánh hát nổi tiếng đến, cuối cùng không bị phê bình điều gì!"

Tống Mặc cắn nàng lỗ tai ái muội nói: "Đúng như nàng dự tính —— hai mắt những người đó chỉ nhìn chăm chăm con hát, nào biết mình đã ăn cái gì đâu?"

Đậu Chiêu cười ha hả.

Nàng đây cũng là đề phòng tai họa trước!

Tóm lại, khiến Tống Nghi Xuân ngã ngửa, nàng rất vui.

Tống Mặc lại chân thành nói cảm tạ: "Vất vả nàng rồi! Nghĩ ra cách hay này."

Đậu Chiêu cười hỏi "Hôm nay chàng làm trò khiến Tằng Ngũ cất nhắc ta thì thế nào?"

Tống Mặc không lên tiếng, đôi mắt như sao sớm lấp lánh rực rỡ, lẳng lặng nhìn

nàng.

Tim Đậu Chiêu nhảy loạn, cảm thấy mình tựa như rơi vào một mảnh tinh quang, theo nó chìm nổi.

Tống Mặc khẽ cười, dịu dàng hôn lên môi nàng: "Thọ Cô đúng là đồ ngốc!"

Đậu Chiêu phục hồi tinh thần, hai má nóng ran, hung hăng trừng mắt với hắn.

Lại không biết đáy mắt ẩn chứa nhu tình, liếc một cái càng thêm kiều mỵ.

Ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Bóng đêm vang lên thanh âm trầm thấp cùng tiếng Đậu Chiêu nho nhỏ kinh hô......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv