Ngụy Đình Trân nhận được tin trong một ngày Trần Khúc Thủy và Hồng Cô đều đã đến bái phỏng ngõ Tĩnh An Tự, ngõ Miêu Nhi và ngõ Hòe Thụ, lòng lạnh toát.
“Theo như lời bà nói, Trần Khúc Thủy và Hồng Cô kia vẫn còn ở cửa hàng?” Nàng hỏi Kim ma ma, “Hơn nữa lúc đến ngõ Tĩnh An Tự bái phỏng, Đậu đại nhân thậm chí còn không giữ bọn họ ở lại dùng cơm trưa?”
“Vâng!” Kim ma ma gật đầu, “Không chỉ như vậy, ngay cả mặt mũi thất phu nhân bọn họ cũng không thấy.”
“Tại sao có thể như vậy?” Ngụy Đình Trân nhíu chặt đôi mày.
Kim ma ma từng bị Đậu Chiêu khiển trách chẳng chút lưu tình giờ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, đương nhiên là mong Đậu Chiêu càng không hay ho càng tốt. Bà ta đảo mắt, khẽ nói với Ngụy Đình Trân: “ Nhưng lúc bọn họ ra khỏi nhà Đậu các lão, tay cầm mấy hộp điểm tâm, trông như lũ ăn mày.”
Sắc mặt Ngụy Đình Trân càng khó coi. Nàng nghĩ nghĩ rồi đi đến phủ Tế Ninh hầu.
Điền thị nghe tin này thì trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ Đậu Chiêu ở Đậu gia lại vất vả như vậy, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: “Thế thì có cách gì? Chẳng qua là thêm đôi đũa thôi mà, coi như ta nuôi thêm một đứa con gái.”
Ngụy Đình Trân không phục, nói: “Mẫu thân, người có nghĩ đến không, Vương thị là kế mẫu, chán ghét con gái của vợ trước đó cũng là chuyện bình thường, có thể nói thông. Nhưng người xem xem, vì đồ cưới của Đậu Chiêu, tiên sinh phòng thu chi kia cầu hết nhà này đến nhà khác nhưng ai cũng chỉ qua loa cho xong việc, chứng tỏ không đơn giản chỉ là kế mẫu không thích, chưa biết chừng Đậu Chiêu kia nhân phẩm có vấn đề. Đình Du nhà chúng ta tướng mạo đường đường, phẩm hạnh lương thiện, từ nhỏ đã có tiên sinh đến nhà dạy dỗ đạo lý làm người, lớn lên lại sợ nó giao du với những kẻ ăn chơi trác tác, mời sư phụ dạy nó bắn tên, chẳng biết tốn bao nhiêu tâm huyết. Nhà quyền quý khắp kinh thành, có được mấy người như Đình Du nhà ta? Có danh môn thục nữ nhà nào mà không xứng? Dựa vào cái gì mà phải chịu khổ sở như vậy? Nó là được nhà ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên đó!”
Điền thị nghe xong khóc òa: “Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Còn có thể hủy hôn được sao? Muốn trách thì cứ trách ta đi! Nếu ta không nhiều chuyện chạy tới thăm Triệu thị thì cũng sẽ chẳng có mối hôn sự này… Ta vốn tưởng Tây Đậu ít người. Đậu Chiêu là trưởng nữ, dù thế nào, Đậu Vạn Nguyên kia cũng sẽ không lơ là nàng. Ai biết lại thành ra thế này?”
Ngụy Đình Trân nghe xong lòng lại nhảy dựng lên. Nàng ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, lấy khăn tay đưa cho mẫu thân, thấp giọng nói: “Mẫu thân, hay là chúng ta hủy hôn đi?”
Điền thị như nghe thấy sét đánh, xua tay lia lịa: “Không được, không được! Đình Du chịu tang, Đậu Chiêu phải đợi nó 3 năm. Huống hồ hôn sự này lúc trước là giành giật từ tay Hà gia về, cứ thế hủy… Nói gì cũng không nói nổi? Huống chi Đậu Chiêu lại chẳng làm gì sai…”
“Mẫu thân, người hãy nghe con nói.” Ngụy Đình Trân kiên định, nắm tay mẫu thân để Điền thị ổn định lại, lắng nghe con gái nói chuyện: “Chuyện trong thiên hạ chẳng phải là nghe người ta nói – người xem thế tử gia Tống Mặc của phủ Anh Quốc công đó, hắn giết nhiều người như vậy. Ai chẳng biết nhà bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng hai cha con ra khỏi cửa còn thân thiết yêu thương, có người hỏi đến chuyện Tống Mặc giết người, người của Tống gia còn khẳng định đám hộ vệ đó là đạo tặc. Dù là Hoàng thượng hỏi đến cũng không lộ nửa lời, cứng rắn cho qua việc này. Còn hai ba tháng nữa là Đình Du trừ phục rồi, chẳng phải nó và Cố Ngọc, Tống Mặc đang bận buôn bán sao? Đến lúc đó trước mặt người nhà Đậu gia chỉ cần nói là bận rộn vì việc này, kéo dài hôn kì. Đậu Chiêu ở nhà không được đối xử tử tế như vậy, chắc chắn có người không thích nàng gả cao. Người khác thì khó nói như Vương thị kia…” Nàng nói xong, nhíu mày. “Chúng ta chỉ cần nghĩ cách để gặp Vương thị, ta làm bằng hữu đi lại với Vương thị, Vương thị là tiểu thiếp được phù chính, sao lại không động lòng chứ. Đến lúc đó qua Vương thị tìm ra sai sót của Đậu Chiêu chẳng phải là chuyện dễ dàng sao. Mẫu thân, chuyện này chỉ cần có lòng thì nhất định sẽ làm được!”
“Nhưng như vậy chẳng phải là hại Đậu Chiêu.” Điền thị bất an: “Nàng ở nhà đã không sung sướng gì, nếu hủy hôn thì còn gì là đường sống nữa…”
“Mẫu thân, người nghĩ thế là sai rồi.” Ngụy Đình Trân nhẹ nhàng nói: “Ngũ bá phụ của Đậu Chiêu là các lão, không biết bao nhiêu người đọc sách muốn kết thân với Đậu gia. Đệ tử thế tộc không được thì chẳng lẽ đám đệ tử hàn môn cũng không được sao? Chưa biết chừng hủy hôn với nhà ta, nàng tìm được người môn đăng hộ đối, sống hạnh phúc thì sao!”
Điền thị vẫn còn có chút không đành lòng.
Ngụy Đình Trân tức giận: “Mẫu thân, vì sao lúc trước con lại gả đến Trương gia? Nếu người để đệ đệ lấy Đậu Chiêu kia về, con sẽ thế nào đây?” Nàng nói xong, nghĩ đến mấy năm qua ở Trương gia phải chịu bao tủi nhục, không khỏi nức nở. “Nhà chúng ta vốn không có gia sản gì, đệ đệ được Tống Mặc tiến cử, mắt thấy sẽ đến ngày kiếm được tiền về, muốn lấy danh môn thục nữ nhà ai mà chẳng được? Con đã thế này rồi, đệ đệ còn không có mối duyên lành nữa thì con sống còn ý nghĩa gì nữa? Cuộc đời còn hi vọng gì?” Nói xong ôm mặt khóc òa.
Điền thị bị nói trúng chỗ đau lòng, cũng ôm Ngụy Đình Trân khóc òa.
Nhất thời, phòng Điền thị thành vùng sông vũng nước.
※※※※※
Lúc Vương Ánh Tuyết nhận được danh thiếp của Ngụy Đình Trân, vô cùng kinh ngạc, nói với Hồ ma ma: “Chẳng lẽ nàng không biết việc nội trợ của Đậu gia là do vợ của Cao Thăng quản lý sao?” Lúc nói lời này, vẻ mặt không nhịn được mà có chút trào phúng.
Hồ ma ma cầm rổ mận đã rửa sạch đưa cho Vương Ánh Tuyết, cười nói: “Tứ tiểu thư sắp xuất giá, trước mặt thân gia cũng không thể nói giờ phu nhân không cai quản chuyện nhà chứ?”
Vương Ánh Tuyết cười lạnh, để bái thiếp trên giường, nói: “Giờ mới biết phải cho ta thể diện, lúc trước còn làm thế làm gì?” Xoay người nói với nha hoàn đến bẩm báo, cứng rắn nói: “Không tiếp!”
Hồ ma ma lại nhìn nha hoàn kia ra dấu, sau đó khuyên Vương Ánh Tuyết: “Tứ tiểu thư chắc chắn sẽ xuất giá từ Tĩnh An tự, đến lúc đó ngũ phu nhân, lục phu nhân đều sẽ đến giúp, chính là cơ hội của phu nhân đó. Phu nhân cần gì phải so đo chút chuyện này với tứ tiểu thư? Năm nay ngũ tiểu thư cũng 13 rồi, đến tuổi làm mai mối…”
Nếu người Đậu gia có lòng đè ép nàng, việc quản gia bị truyền ra ngoài thì những nhà giàu có môn phong trong sạch còn ai chịu lấy Đậu Minh?
Mắt Vương Ánh Tuyết đỏ hoe, lại rơi nước mắt: “Lòng Đậu Thế Anh cũng quá độc ác! Đậu Chiêu là khuê nữ của hắn thì chẳng lẽ Minh thư nhi không phải là con hắn sao? Nắm đó nếu không vì hắn thì ta đâu đến nỗi rơi vào kết cục này.” Sau đó lại oán trách đại tẩu Cao thị. “Lúc trước phụ thân gặp chuyện rủi ro, ta đối xử với nàng quá tốt, Nam ca nhi bệnh nặng, nếu không có ta sớm đã chết non rồi. Nay nàng sống thoải mái, có ca ca làm đại quan biên giới, quay đầu lại chẳng nhận người thân nữa. Ta chẳng qua là muốn nàng giúp Minh thư nhi tìm mối lương duyên trong đám con cháu nhà họ Cao mà nàng lại ra sức từ chối, như sợ ta lại bám lấy Nam ca nhi vậy, vội vàng giúp Nam ca nhi đính ước với cháu gái Cao Minh Châu…”
Hồ ma ma im lặng.
Từ sau khi Vương Ánh Tuyết bị tước quyền của phu nhân, Vương gia và Vương Ánh Tuyết dần dần xa cách, những lời này cách mấy ngày nàng lại nói một lần.
Không phải oán trách Cao thị thì cũng là mắng mỏ Bàng thị, không thì lại nói chuyện lúc trước bị Đậu Thế Anh lừa gạt làm thiếp như thế nào…
Đâu còn vẻ phóng khoáng như năm đó đi buôn bông… Là oán phụ hào môn điển hình.
Nghĩ đến đây, chính Hồ ma ma cũng hoảng hốt. Bà không khỏi cẩn thận nhìn lại Vương Ánh Tuyết. Khuôn mặt khô vàng, thần sắc ủ rũ, lải nhải oán hận… Mặc kệ có người nghe hay không, Vương Ánh Tuyết cũng tự nói tự nghe.
Hồ ma ma sắp khóc, không nhịn được cắt lời Vương Ánh Tuyết: “Thất phu nhân, phu nhân là người thông minh, cảnh khó khăn lúc trước mà phu nhân còn có thể mở ra cục diện mới, lần này nhất định cũng sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.”
Vương Ánh Tuyết ngẩn ra, ánh mắt vô thần dần trở nên sáng ngời, khóe miệng mấp máy, định nói gì thì lại có tiểu nha hoàn xông vào: “Thất phu nhân, thất lão gia đến.”
“A!” Nàng không khỏi nhìn Hồ ma ma một cái.
Đậu Thế Anh nhanh chóng đi đến.
“Nghe nói cô nãi nãi phủ Tế Ninh hầu muốn đến bái phỏng ngươi.” Hắn mặc triều phục, thần sắc vội vàng, hiển nhiên là vừa nhận được tin trong nhà đã vội trở về. “Nàng là chị chồng của Thọ Cô. Ta đã dặn dò Cao Thăng chiêu đãi cẩn thận, đến lúc đó ngươi cũng phải lấy tinh thần mới được, phải làm cho nàng cảm thấy như đang ở nhà!”
Vương Ánh Tuyết nhìn Đậu Thế Anh hôm nay, đối đãi với nàng vẫn là thần sắc ôn hòa, khiêm cung như ngọc, trong lòng pha tạp đủ mọi cảm xúc.
Vốn nàng tưởng đây là Đậu Thế Anh đối xử dịu dàng với mình, giờ mới hiểu, đây chẳng qua là cách làm việc của hắn. Hắn đối xử với ai cũng đều là như vậy.
Thủ đoạn mềm dẻo áp lên người nàng, nàng nghĩ sẽ không đau nhưng nào biết nó có thể tra tấn ngươi đến chết.
Vương Ánh Tuyết rất muốn bưng chung trà đầy nước trong tay hắt vào mặt Đậu Thế Anh, nhưng nghĩ đến Đậu Minh và hôn sự của Đậu Minh, vội nắm chặt tay thành quyền rồi lại buông lỏng ra.
“Ta biết rồi.” Nàng nghe thấy mình dùng ngữ khí hiền lành đáp lời Đậu Thế Anh: “Tất nhiên sẽ không làm mất mặt tứ tiểu thư.”
Đậu Thế Anh vừa lòng gật gật đầu, rời đi không lâu rồi lại bảo vợ Cao Thăng bưng một cái tráp đến.
Vương Ánh Tuyết mở ra.
Quần áo đẹp đẽ, chiếu rọi khắp căn phòng.
“Thất lão gia nói, phu nhân phải tiếp khách nên để Khẩu Tử nhà tôi đến Ngọc Bảo Hiên mua trang sức quần áo này.” Vợ Cao Thăng mặt như trăng rằm, cười tươi vui mừng, mẹ con Khẩu Tử là người thông minh, tuy cai quản chuyện trong Tĩnh An Tự nhưng vẫn đối xử cung kính với Vương Ánh Tuyết, làm cho Vương Ánh Tuyết không thể bới lông tìm vết.
Nàng cười, nhún chân hành lễ rồi lui ra ngoài.
Vương Ánh Tuyết đóng sầm nắp hộp lại.
“Thế này là sao? Ta giúp Đậu Chiêu nâng cao thể diện?”
Mặt nàng xanh mét.
Hồ ma ma thầm thở dài.
Trong thư phòng Di Chí đường phủ Anh Quốc công, Nghiêm Triêu Khanh, Liêu Bích Phong hỏi chuyện Trần Hạch, vẻ mặt hơi ngây ra: “Trần Khúc Thủy đến kinh đô từ bao giờ? Hắn định làm cái gì?”
Trần Hạch cung kính đáp: “Nghe nói là vì hôn sự của tứ tiểu thư mà đến – cửa hàng của tứ tiểu thư phải kiểm kê, đến lúc đó phải thương lượng với thất lão gia nên xuất giá từ đâu, chỗ ngũ lão gia, lục lão gia cũng phải đi thông báo một tiếng… Xem ra còn rất nhiều việc.”
Có Liêu Bích Phong ở đây, theo bản năng hắn tỉnh lược đi dòng họ nhà Đậu Chiêu.