Xe thể thao nhanh chóng lao về phía trước, gió lạnh táp vào mặt, thực thoải mái. Thanh niên ngâm nga nhạc, tâm trạng vô cùng tốt.
“Tổ trưởng, xe này không tệ nha, không ngờ anh tới T thị hôm qua, hôm nay đã có xe.” Tần Bạch vừa nói vừa lục lọi CD, “Tổ trưởng, xe này thực quý. Anh là nhà giàu mới nổi phải không?”
Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, “Cậu có thể ngậm miệng không?”
“Đương nhiên có thể!” Tần Bạch rầm rì hai tiếng, “Nhưng tôi không đáp ứng!”
Nhiếp Cửu đảo mắt xem thường, đột nhiên rẽ sang, đem xe vào bãi.
Tần Bạch kịp bình tĩnh lại, nhu nhu cánh tay đau nhức, “Tổ trưởng, cảnh sát không thể lái xe như vậy!”
Nhiếp Cửu mở dây an toàn: “Lần sau mong cậu nhớ cài dây an toàn.”
Tần Bạch hừ nhẹ một tiếng, lấy một đống giấy chứng nhận trong túi, đưa cho Nhiếp Cửu.
“Đây là cái gì?”
Tần Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Thẻ công tác a! Công khai tra xét không bằng ngầm điều tra.”
“Đây là? Chứng nhận giả?” Nhiếp Cửu nheo mắt nhìn cậu.
Tần Bạch bị hắn nhìn, có chút sợ hãi rụt cổ: “Sao nào…… Tôi đâu có so đo chuyện hôm qua anh ném tôi xuống lầu.”
Nhiếp Cửu lấy giấy chứng nhận, xuống xe.
Tần Bạch nhăn mặt nhăn mũi, nhìn chằm chằm Nhiếp Cửu, cẩn thận đánh giá, tâm nói, quá thích hợp chụp hình, có khí thế lại đẹp trai!
Nhiếp Cửu không thể không bội phục tinh thần chuyên nghiệp Tần Bạch, lúc nào cũng mang theo vô số trang bị, một đống chứng nhận giả, bút ghi âm nhiều không đếm xuể. Xem ra điều tra xong án tử nên tóm luôn Tần Bạch, để cậu ăn cơm chính phủ vài ngày.
Tần Bạch thuần thục mang Nhiếp Cửu vào trường quay, mới đi hai bước lại bị người ngăn cản.
Cụ già mặc quần áo lao động đánh giá hai người hồi lâu, mới hỏi: “Các cậu đang làm gì?”
Tần Bạch không sợ hãi nói: “Hỗ trợ đạo cụ.”
Cụ già chỉ chỉ một phía, “Đầu kia, nhanh đi, đừng chậm trễ.”
Tần Bạch cười cười, dẫn Nhiếp Cửu rời đi.
Nhiếp Cửu nghi hoặc: “Cậu không sợ lộ?”
Tần Bạch kiêu ngạo nâng cằm: “Cụ già kia chỉ trông cửa, tôi biết.”
Nhiếp Cửu vốn không tin tin tức Tần Bạch nói, nhưng lúc này lại có chút tin, nhân vật trang bìa kì tiếp theo của Bạo tuần san — Thạch Hạo.
Thạch Hạo vào nghề không lâu đã chiếm một góc bầu trời, không riêng vì khuôn mặt xuất sắc mà còn vì giọng ca tốt.
Hôm nay Thạch Hạo ở đây quay MV, Nhiếp Cửu và Tần Bạch ôm mục khác nhau đi vào. Lúc đến, Thạch Hạo đã đứng giữa sân khấu, chuyên gia trang điểm đang chỉnh sửa lần cuối cùng.
Tần Bạch cài camera nhỏ trước ngực, giấu dưới lớp áo, cho dù muốn tìm kiếm cũng phải nhìn một lúc lâu. Mà trong túi quần, Tần Bạch chỉ cần đút tay vào, nhẹ nhàng nhấn một cái, máy ảnh sẽ tự động chụp lại.
Tần Bạch và Nhiếp Cửu đứng bên ngoài, không lâu có một người đi tới, nhíu mày nhìn hai người, “Các anh đang làm gì?”
Tần Bạch mỉm cười, “Mới tới, lắp đèn.”
Người nọ có chút nghi ngờ, nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy gì, sau đó rời đi.
Nhiếp Cửu thấy Tần Bạch đảo mắt khắp nơi, nhịn không được hỏi: “Cậu…… Thường xuyên làm chuyện này?”
Tần Bạch nâng mi mắt nhìn hắn, mỉm cười, “Anh thường xuyên nhíu mày?”
Nhiếp Cửu giãn mày, mất tự nhiên xoay đầu sang bên kia.
Sắp xếp xong xuôi, đạo diễn hô bắt đầu, Thạch Hạo đứng giữa sân khấu hát, lông chim trăng bay lượn khắp không trung, Thạch Hạo một thân quần áo trắng, tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian, thêm giọng hát giàu từ tính, khiến mọi người rung động.
Tần Bạch vỗ vỗ vai Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, nếu anh thất nghiệp, anh cũng có thể gia nhập giới giải trí, tôi cam đoan anh sẽ nổi tiếng hơn hắn.”
Nhiếp Cửu đảo mắt nhìn cậu, chỉ thấy Tần Bạch cười khẽ, lông mi loan loan, trông rất đẹp mắt, nhịn không được mà chăm chú nhìn.
Mắt Tần Bạch vẫn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, ngoài miệng lại cười nói: “Tổ trưởng, nhìn phải trả thù lao!”
Nhiếp Cửu hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sân khấu.
Hát một lúc, Thạch Hạo nhắm mắt lại, tựa hồ thực hưởng thụ giờ khắc tuyệt vời này. Đạo cụ di chuyển, theo thanh âm nâng cao, Thạch Hạo được kéo lên giữa không trung, lông chim tuyết trắng lại đổ xuống, Tần Bạch cười tủm tỉm: “Thạch Hạo hát không tệ.”
Ba – tiếng vang thanh thúy, trường quay im lặng một giây, sau đó giống như nổ tung, rối loạn.
Dây thép bỗng nhiên đứt, Thạch Hạo té xuống, hai chân nện trên mặt đất.
Nhiếp Cửu cả kinh, chạy tới trước mặt Thạch Hạo, khẽ nhíu mày: “Không sao chứ?”
Mặt Thạch Hạo trắng bệch, sau ót tích đầy mồ hôi, cắn chặt môi, giọng nói như từ kẽ răng thoát ra: “Chân…… Gãy……”
Nhiếp Cửu lấy chứng nhận cảnh sát ra, đạo diễn hoảng sợ, vội vàng gọi người đưa Thạch Hạo đến bệnh viện, sau đó hỏi Nhiếp Cửu: “Tôi là người phụ trách, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, chúng tôi……”
Nhiếp Cửu ý bảo hắn im lặng, rồi nói: “Tôi muốn danh sách những người có mặt ở đây hôm nay, còn nữa, lập tức gọi chuyên gia đạo cụ lại đây.”
Đạo diễn vội vàng đi làm, được hai bước bỗng nhiên dừng lại, nhìn Tần Bạch, nói với Nhiếp Cửu: “Người này…… Không phải người của chúng tôi……”
Đột nhiên, tất cả mọi người nhìn về phía Tần Bạch.
Tần Bạch oan ức, trông mong nhìn Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu khụ hai tiếng, “Tôi cũng không biết.”
Tần Bạch trừng lớn mắt, thiếu chút nữa xông lên: “Tổ trưởng, anh không phải người!”
Rốt cục Nhiếp Cửu nhịn không được nữa, mỉm cười. Thừa dịp đạo diễn đi lấy danh sách, Nhiếp Cửu kiểm tra dây thép đứt, mày nhíu lại.
Tần Bạch đến bên cạnh hắn, liếc hắn một cái: “Đã nói đừng nhíu mày a! Thực xấu!”
Nhiếp Cửu nhìn cậu: “Có liên quan gì tới cậu?”
“Đúng vậy, tôi không thích nhìn người khác nhíu mày, nhất là anh đẹp trai!”
Nhiếp Cửu: “……”
Tần Bạch nhăn mặt nhăn mũi: “Có phát hiện gì không?”
Nhiếp Cửu giương mi, bỗng nhiên hiểu ra, chậm rãi giãn mày, hỏi: “Sao cậu biết nhân vật trang bìa tiếp theo là Thạch Hạo?”
Tần Bạch nhìn một vòng, nhẹ nhàng nói: “Bí Mật Giới Giải Trí của chúng tôi có cài người ở Bạo tuần san, không thể nói ra!”
Nhiếp Cửu sờ sờ cằm, cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Ở trong nước, chuyện này xem như lừa đảo kinh doanh phải không?”
Tần Bạch giả ngu, cười nói: “Anh không rõ, sao tôi biết.”
Nhiếp Cửu trừng cậu một cái, quay đầu tiếp tục xem đoạn dây thép kia, trong lòng rất nghi hoặc.
Tần Bạch đi qua xem, đặt cằm lên vai hắn, cũng thấy có chút kì lạ, “Tổ trưởng có phải anh thấy rất lạ không?”
Nhiếp Cửu giương mi: “Nói xem.”
“Nếu thật sự liên quan tới Bạo tuần san, vậy đáng ra Thạch Hạo nên gặp chuyện không may trước khi tạp chí xuất bản a! Nhưng ngày mai cuốn tạp chí này mới xuất bản……”
Nhiếp Cửu cũng suy xét đến điểm này, nhưng lúc suy tư, bỗng nhiên có người gọi hắn, ngoảnh đầu liền thấy một người đàn ông đứng phía sau.
“Cảnh quan, chào anh, tôi là chuyên gia đạo cụ……”
Dây thép bị người cắt trước đó nên không chịu nổi sức nặng, cuối cùng đứt rời ra. Nhiếp Cửu đánh giá hắn một lần, người đàn ông này nhìn hiền lành, bàn tay thô ráp do thường xuyên làm việc.
“Chuyên gia đạo cụ thường làm gì?” Nhiếp Cửu thờ ơ hỏi.
Người đàn ông cười cười: “Cái gì cũng làm! Đạo diễn bảo làm gì thì làm cái đó! Đôi khi phải đi mua cơm, tóm lại không có thời gian rảnh.”
Nhiếp Cửu cười cười: “Thực vất vả, đúng rồi, đạo cụ hôm nay đã kiểm tra trước?”
Người đàn ông sờ sờ đầu: “Tôi nhớ đã kiểm tra kĩ lưỡng, mấy thứ này không thể lơ là, dễ gặp chuyện không may.”
Tần Bạch bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, nhịn không được nói thầm: “Nếu bị đứt, hôm qua mạng ta đã không còn!”
Nhiếp Cửu trừng cậu: “Tôi có chừng mực!” Cao ốc đó mỗi tầng đều có một sân thượng nhỏ, hơn nữa Nhiếp Cửu cũng đã kiểm tra dây thép, xác định không nguy hiểm mới ném cậu xuống.
Tần Bạch lẩm bẩm: “Tôi đâu phải anh, gió thổi mạnh đều đau.”
Nhiếp Cửu mím môi không đáp lời cậu, nhìn cậu cúi đầu vẻ mặt đáng thương, trong lòng có chút tự trách, ngày hôm qua quả thật hơi quá đáng.
Nhiếp Cửu nhìn cậu một lát, thấy cậu còn đùa nghịch camera nhỏ trong ngực, không thèm quan tâm mình, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói chuyện với chuyên gia đạo cụ.
Chuyên gia đạo cụ suy nghĩ, nói: “Sau đó tôi phải đi làm chuyện khác, không thấy người động đến đạo cụ.”
Nhiếp Cửu chuẩn bị mang danh sách về, bảo Tô Diệp điều tra những người này có khả nghi hay không. Sau đó gọi điện thoại cho Triệu Kì, bảo cậu tới bệnh viện lấy khẩu cung của Thạch Hạo.
Tần Bạch theo Nhiếp Cửu lên xe, lần này ngoan ngoãn cài dây an toàn, cười hì hì hỏi Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, anh có muốn đặt hàng tạp chí của chúng tôi không? Có ưu đãi nha!”
Nhiếp Cửu mở cửa sổ xe để gió thổi vào, thuận miệng nói: “Kỳ thật trừ Bạo tuần san còn có một khả năng.”
Tần Bạch nháy mắt mấy cái: “Hở?”
“Các cậu mượn chuyện này đả kích Bạo tuần san.”
“Nhàm chán!” Tần Bạch đảo mắt xem thường, tựa vào ghế, nhắm mắt ngủ.
Nhiếp Cửu mỉm cười, hai mắt đều tràn ngập tiếu ý. Đóng lại cửa sổ, tắt nhạc đi, xe thể thao chậm rãi hướng tới bệnh viện.
Nửa giờ sau, bệnh viện xuất hiện trước mắt, Nhiếp Cửu tiến vào bãi đỗ xe, người ngồi bên phó lại còn ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều, lông mi thật dài giống quạt nhỏ, khẽ lay động.
Nhiếp Cửu suy xét, nên gọi cậu xuống xe, hay để cậu ngồi trong xe ngủ một hồi?
Nếu cậu tỉnh lại, phát hiện không ra được, nhất định sẽ nổi giận? Cho nên, Nhiếp Cửu cong khóe môi, đẩy cửa ra ngoài, thuận tay khóa lại.
Triệu Kì và Tần Niệm đã chờ trên lầu, bác sĩ đã bó bột cho Thạch Hạo, sắp xếp xong giường nghỉ, Nhiếp Cửu vừa đến.
Đau đớn giảm bớt, tâm trạng Thạch Hạo tốt hơn nhiều, nhưng trên mặt còn chút hoảng sợ.
Nhiếp Cửu đi vào phòng bệnh, hỏi: “Duy trì được chứ?”
Thạch Hạo gật đầu: “Có cái gì anh cứ hỏi đi.”
Nhiếp Cửu bảo trợ lý của hắn ra ngoài, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Có lẽ anh biết chuyện các ngôi sao bị tấn công trong tháng này?”
Thạch Hạo gật đầu: “Mọi người đều biết.” Sau đó khẽ nhíu mày, dùng hai tay di chuyển chân bị thương, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
Nhiếp Cửu lại hỏi: “Gần đây có đắc tội với ai không?”
Thạch Hạo buông tay: “Có lẽ, anh nên xem cái này.” Thạch Hạo nhìn túi giấy trên bàn, nói: “Đều ở bên trong.”
Triệu Kì đi qua, mở túi ra, bên trong có một ít tiền bảo dưỡng và một quyển tạp chí.
Nhiếp Cửu cầm lấy, chỉ liếc mắt một cái, lập tức nhíu mày, đưa cho Tần Niệm: “Nhìn xem.”
Tần Niệm tò mò lấy qua, nhất thời mở to mắt, kêu một tiếng, “A!”
Triệu Kì hiếu kì nhìn thoáng qua, sợ tới mức mở to mắt.
Thạch Hạo nhún nhún vai: “Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng nó trở thành sự thật.”
Trang đầu tạp chí là ảnh Thạch Hạo, mà tiêu đề là Thạch Hạo quay MV, đạo cụ đứt, gãy chân.
Thời gian phát hành là ngày mai.
Bạo tuần san.
Thạch Hạo thở dài: “Nói cách khác Bạo tuần san sớm biết hôm nay tôi xảy ra chuyện, cho nên đã in ấn tạp chí, nhưng vì sao nó xuất hiện trên bàn của tôi trước một ngày?”
Triệu Kì lật trang hai, nói: “Miêu tả giống như đúc, hình như có thể đoán trước được.”
Nhiếp Cửu thở dài: “Xem ra lúc này nên tới Bạo tuần san.” Hôm nay Tần Bạch nói qua, ở Bạo tuần san có người. Nhiếp Cửu nghĩ đến Tần Bạch, giao việc còn lại cho Triệu Kì liền vội vàng xuống lầu.
Đi đến bãi đỗ xe, xa xa liền mỉm cười.
Người ngồi bên phó lái đã tỉnh, đang trừng mắt nhìn Nhiếp Cửu, bĩu môi, vẻ mặt tức giận.