Tuy đáng ra hắn mới là người phải đi giáo huấn bọn họ, nhưng có thể nhìn Tiểu Phong Phong như vậy, hắn quyết định sẽ không so đo.
Mộ Dung Phong ôm Đậu Đậu đi đến cạnh bàn, ngồi xuống. Mộ Dung Vi kinh ngạc quét mắt tới lui trên người Mộ Dung Phong và Đậu Đậu. Lúc này trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều ghi vấn.
“Nương, nói tới việc này thì rất dài.” Mộ Dung Phong buông Đậu Đậu ra, vân đạm phong khinh nói rồi đem toàn bộ sự việc của bản thân nói cho Mộ Dung Vi biết. Tất nhiên nàng sẽ không nói đến chuyện Mộ Dung Phong chân chính đã chết.
Về sau trên thế gian chỉ có một Mộ Dung Phong, nàng chính là nữ nhi của Mộ Dung Vi.
Kiếp trước cha mẹ qua đời khi nàng còn rất nhỏ, là gia gia đem về nuôi lớn, cho nên nàng rất khát vọng sự yêu thương của cha mẹ.
Mộ Dung Vi trợn mắt há mồm, mất hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức vừa nghe, trong hốc mắt dần dần hiện lên hơi nước. Những năm gần đây, nàng luôn tìm cách để giúp nữ nhi có thể tu luyện, nhưng đã dùng qua các loại biện pháp mà vẫn không có tác dụng.
Nàng đã cho rằng Phong Nhi suốt đời chỉ có thể như vậy, nhưng không ngờ bây giờ nữ nhi nàng đã là võ giai cấp bốn. Nếu lúc trước nữ nhi của nàng không giả vờ là phế vật ngu ngốc, nếu như hiện ra thiên phú rõ ràng như vầy, người Mộ Dung gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phong Nhi.
“Nương, ngươi đừng nên khổ sở, ta chắc chấn sẽ trị tốt kinh mạch ở tay chân cho ngươi.” Mộ Dung Phong nắm tay Mộ Dung Vi nói chắc chắn như đinh đóng cột, chẳng qua bệnh của nàng kéo dài đã lâu, như vậy sẽ có chút nan giải.
Mấy năm nay, Mộ Dung Vi thật sự đã buông tha cho suy nghĩ chữa lành thương tích của mình, vì những kinh mạch tay chân của nàng bị bọn họ đánh đứt một cách triệt để, căn bản không có khả năng chữa trị. Nhưng nghĩ đến nữ nhi phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, giờ khắc đó trong lòng nàng liền hạ xuống quyết định.
Nàng nhất định phải phấn chấn lên, nàng phải bảo vệ nữ nhi của mình, tuyệt đối sẽ không để cho người của Mộ Dung gia lại khi dễ Phong Nhi một chút nào nữa.
“Phong Nhi, mấy năm nay mẫu thân xin lỗi ngươi.” Mộ Dung Vi nắm chặt tay Mộ Dung Phong, nếu nàng không xảy ra chuyện gì, Phong Nhi sao phải sống ẩn nhẫn như vậy.
“Nương, là Mộ Dung gia phải xin lỗi chúng ta, nếu không phải do bị bọn chúng chặt đứt kinh mạch tay chân, dựa vào thiên phú của ngươi, bây giờ đã sớm trở thành võ giả cao cấp của cảnh giới Thiên Tiên rồi. Hắn thiếu chúng ta những gì, ta sẽ đòi lại toàn bộ.” Ánh mắt Mộ Dung Phong kiên định, khí phách nói.
“Khí phách rất tốt, ta ủng hộ ngươi nha!” Đậu Đậu vỗ vỗ bàn, kích động nói, hắn rất thích Mộ Dung Phong như vậy.
Mộ Dung Vi nhìn về phía Đậu Đậu, nở nụ cười ôn nhu, không ngờ nữ nhi nhặt được một củ khoai tây thần kì như vậy, cũng may mắn vài năm nay luôn có Đậu Đậu ở bên Phong Nhi.
Bây giờ, trong lòng nàng càng cảm thấy tự trách cùng áy náy vô cùng, thân làm một mẫu thân, nhưng lại không làm được gì cho nữ nhi.
“Mẫu thân, ta muốn từ hôn với Thái tử.” Mộ Dung Phong nói ra ý muốn của chính mình, lúc trước nếu không phải bà ngoại làm chủ, nàng sẽ không có hôn ước với Thái tử.
Mộ Dung Vi không một chút do dự cười nói: “Phong Nhi, ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, Thái tử không phải là lương duyên của ngươi, hắn căn bản không phù hợp với ngươi.”
Mấy năm nay, mẫu tử các nàng nghèo túng, Mặc Trạch Minh chưa từng vươn tay ra giúp đỡ, đem nữ nhi gả cho người như vậy, chẳng phải là hủy đi cả đời của Phong Nhi sao.
Vào ban đêm, Mộ Dung Phong tự tay viết thư từ hôn. Buổi sáng hôm sau cũng không thương lượng qua với gia chủ, trực tiếp bảo hạ nhân đưa đi.
Hạ nhân vốn không nghe lời nàng làm việc, nhưng thấy ánh mắt thị huyết lạnh lẽo cùng khí thế cường đại của nàng lướt qua, bị dọa sững người, vội vã chạy đến phủ Thái tử.
--- ----
“Hỗn đản!” Mặc Trạch Minh giận dữ nhìn thư từ hôn Mộ Dung Phong vừa sai người đưa tới, hắn vốn cho rằng hôm qua nàng chỉ nói đùa, không ngờ nàng thật sự đưa tới thư từ hôn.