Cứu Rỗi Của Thời Gian

Chương 20



Sáng sớm, Tống Nhan liền mang theo Lâm Hi đến bệnh viện tốt nhất toàn thành phố tới làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, bao gồm kiểm tra ung thư máu.

"Ngươi bây giờ đang giai đoạn thân thể phát dục, đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ có thể để cho bác sĩ cung cấp kiến nghị tốt hơn cho ngươi, nhìn thân thể còn thiếu loại dinh dưỡng nào." Tống Nhan giải thích cho Lâm Hi như vậy.

Lâm Hi tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không có phản đối.

Người bệnh viện luôn là đặc biệt nhiều, lại là rút máu lại là chụp hình, chạy tới chạy lui một buổi sáng lặng lẽ trôi qua.

Lâm Hi ngồi ở trên ghế kim loại bệnh viện chờ Tống Nhan đi lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ.

Rất nhanh liền nhìn thấy Tống Nhan một mặt vui sướng cầm trong tay một tờ giấy đi ra.

Lâm Hi đứng dậy nghênh đón.

"Không có vấn đề gì, bác sĩ nói đúng là cân nặng của ngươi hơi nhẹ, còn phải ăn nhiều một chút." Tống Nhan dương dương tự đắc lông mày, tâm tình rất tốt.

Trọng điểm là kiểm tra ung thư máu không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng Tống Nhan cũng để lại lòng cảnh giác, hiện tại không thành vấn đề không có nghĩa là sau này không có vấn đề, bởi vì kiếp trước cũng không rõ ràng đứa trẻ là thời điểm gì phát bệnh, cho nên Tống Nhan quyết định mỗi tháng đều mang con gái tới kiểm tra một lần.

Lâm Hi nghe lời của mẹ, trong lòng cũng là ung dung một hồi.

"Đi thôi chúng ta về nhà nấu cơm."

"Ừm."

Bởi vì căn dặn của bác sĩ, bữa trưa Lâm Hi suýt chút nữa bị mẹ ruột cho ăn đến căng, Lâm Hi cảm thấy mẹ của nàng hình như đang đút heo con.

* * *

Đảo mắt liền đến ngày khai giảng, bởi vì yêu cầu Tống Nhan, trường học đem cô an bài đến lớp 10 làm chủ nhiệm.

Học sinh muốn tới báo danh, lão sư tự nhiên là đến trường học sớm chuẩn bị.

Tống Nhan đi phòng học chuẩn bị tiếp đón phụ huynh học sinh, Lâm Hi thì ở văn phòng thổi máy điều hòa không khí.

Từ trong sách ngẩng đầu lên, bên ngoài đã người đến người đi.

Lâm Hi đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, đi ra văn phòng.

Phòng học của lớp 10 A1 ngay ở chếch đối diện văn phòng, Lâm Hi đi hai bước đã đến, từ cửa sổ nhìn sang, Tống Nhan đang bị một đống phụ huynh học sinh vây nhốt. Truyện Đông Phương

Lúc này, từ trong phòng học đi ra một nữ sinh.

Lâm Hi nhìn thấy trong lòng nàng lập tức sinh ra một tia cảm giác quái dị, nàng chăm chú nhìn bóng lưng của nữ sinh kia.

Nữ sinh tựa hồ có cảm ứng, xoay người thấy Lâm Hi nhìn mình chằm chằm cũng không có luống cuống, ngược lại là phất tay một cái với nàng: "Xin chào bạn học!"

"Xin chào." Lâm Hi đáp lại, mang theo do dự hỏi, "Chúng ta trước đây từng gặp sao?"

Nữ sinh nghiêng đầu nhìn nàng, lại lắc đầu: "Ha ha, chưa từng gặp ngươi, có lẽ là chúng ta từng ở trên đường cái gặp thoáng qua ngươi thì nhớ kỹ ta."



Lâm Hi cũng cảm thấy chính mình không hiểu ra sao, có chút ngượng ngùng quay đầu.

Nữ sinh lại đi qua cười với nàng: "Ngươi cũng là cùng lớp sao?"

Lâm Hi gật đầu.

"Vậy chúng ta chính là bạn học cùng lớp rồi, ta tên Lý Tâm Duyệt, ngươi thì sao?"

"Ta tên Lâm Hi."

Ba mẹ của Lý Tâm Duyệt hoàn thành báo danh đem người đón đi.

"Lâm Hi ngày mai gặp!"

"Ngày mai gặp." Tuy không nhận thức bao lâu, Lâm Hi lại đối với bạn học tương lai này có một tia cảm giác thân thiết.

Rất kỳ quái, giọng nói của nàng rõ ràng không phải người am hiểu xã giao, trung học cơ sở cũng không có bạn bè thật sự có thể chen mồm vào được.

Lâm Hi cũng không nghĩ sâu xa, bên ngoài quá nóng, nàng tiếp tục về văn phòng thổi máy điều hòa không khí.

Trong phòng học cũng có máy điều hòa không khí, nàng không cần lo lắng Tống Nhan sẽ bị nóng.

Bận rộn ròng rã một buổi sáng, Tống Nhan cuối cùng hoàn thành hết thảy nhiệm vụ đăng ký báo danh học sinh, bởi vì không kịp về nhà làm cơm, hai mẹ con liền đi nhà ăn.

"Tiểu Hi, ngày mai sẽ là quân huấn rồi." Ngữ khí Tống Nhan chần chờ.

"Làm sao vậy, mẹ?" Lâm Hi nuốt xuống lời trong miệng hỏi.

"Nếu không ngươi cũng đừng đi đi?" Kiếp trước Lâm Hi cũng bởi vì quân huấn ngất xỉu, mặc dù là say nắng, nhưng cô cũng không thể bảo đảm đây là một trong nguyên nhân không phải ung thư máu.

Tống Nhan hiện tại có chút trông gà hóa cuốc.

Lâm Hi cười ra tiếng: "Mẹ, ở trong mắt ngươi ta yếu đuối như vậy sao?"

"Không phải vấn đề này, nhiệt độ sau đó chỉ có thể càng ngày càng cao, nhiệt độ chừng mấy ngày đều sẽ vượt qua bốn mươi, mẹ chỉ là lo lắng ngươi."

"Không có chuyện gì mẹ, người khác có thể kiên trì ta cũng có thể."

Tống Nhan cũng không tiện tiếp tục khuyên, cô cũng không thể nói thẳng ngươi kiếp trước chính là quân huấn té xỉu, vậy phỏng chừng sẽ bị đứa trẻ nhà mình xem là bệnh tâm thần.

Lâm Hi vẫn là đi quân huấn, thế nhưng Tống Nhan lại ngồi không yên, bởi vì không cần lên tiết, cô vẫn là rất nhàn rỗi, cho nên ngoại trừ mỗi ngày chuẩn bị cho con gái trà lạnh hạ nóng, cô thỉnh thoảng liền đi bộ trên sân trường một vòng.

Cả văn phòng những đồng nghiệp khác đều thiện ý cười cô quá chìu đứa trẻ.

Lâm Hi mỗi lần nhìn thấy mẹ cũng vẫn là rất vui vẻ, nhưng những học sinh lớp 10 A1 khác khổ rồi.

Dù sao thời điểm không ai quân huấn sẽ hi vọng giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng xuất hiện, vậy thì thời điểm lên lớp trên cửa sổ xuất hiện mặt của giáo viên chủ nhiệm khủng bố như thế được không!

"Lâm Hi a, ngươi nhanh chóng nói chuyện cùng Tống lão sư, để nàng đừng tiếp tục đến sân luyện tập được không?" Lý Tâm Duyệt khuôn mặt khổ nói với Lâm Hi, nàng từ khi đi học thì rất sợ lão sư, hơn nữa đây là kết quả những bạn học khác cùng nhau thương lượng.

Tống Nhan ở trường học cũng không có cố ý che giấu quan hệ của cô và Lâm Hi, cho nên bạn cùng lớp đều biết Lâm Hi và giáo viên chủ nhiệm là mẹ con.



"Được." Lâm Hi dở khóc dở cười.

Lý Tâm Duyệt đưa cho một ánh mắt "Tỷ muội nhờ vào ngươi rồi."

Quân huấn kết thúc ngày thứ nhất, Tống Nhan hỏi han ân cần với Lâm Hi, xác nhận nàng không nơi nào không thoải mái mới yên tâm.

"Mẹ, ngươi sau này nếu không đừng luôn là đến sân luyện tập đi?" Lâm Hi mở miệng, "Các bạn học đều sợ ngươi."

"Cái này có cái gì sợ, ta cũng không phải ma quỷ." Tống Nhan không phản đối.

"Làm ơn đi mẹ, đây chính là nhiệm vụ bạn học giao cho ta, ngươi là lão sư, ngươi cũng không hiểu học sinh là sợ lão sư thế nào đâu." Lâm Hi đột nhiên mềm nhũn ngữ khí, ôm cánh tay của cô lắc lắc.

Tống Nhan ngây ngẩn cả người, tiếp đó trong lòng hồi hộp.

Cô nghe thấy được cái gì? Khuê nữ làm nũng nịu với cô?

Khuê nữ hướng về phía cô! Làm! Nũng! Rồi!

"Được, vậy mẹ không đi." Tống Nhan khóe miệng điên cuồng cong lên, bước đi đều nhẹ nhàng.

Ôi, đây mới là cảm giác làm mẹ a!

Lâm Hi kỳ quái nhìn mẹ đột nhiên cao hứng, vừa rồi là nói cái gì để cô cao hứng như thế.

Ngoài miệng là đáp ứng không đi sân luyện tập nhìn nàng quân huấn, Tống Nhan cũng xác thực không đi.

Đúng, cô không có quang minh chánh đại đi, mà là lặng lẽ trốn đi xem, không có bị phát hiện cũng không tính xem.

Thế là tiếp theo có thể nhìn thấy, nữ nhân lén la lén lút ngồi xổm trong bụi cỏ xanh hóa phụ cận sân luyện tập cầm cái ống nhòm. Cô còn thiếu chút nữa bị bảo vệ coi là kẻ trộm.

Tống Nhan cô đời này còn không có trải qua chuyện lúng túng như thế, nhưng vì đứa trẻ cô nhịn.

Mãi đến tận ngày thứ ba thân thể Lâm Hi cũng không xuất hiện dị thường, càng không có té xỉu, Tống Nhan rất cao hứng, cảm thấy cô làm ra thay đổi vẫn là đưa tới biến hóa.

Ngày thứ tư cũng không thành vấn đề.

Đến ngày thứ năm, thân thể Lâm Hi có chút không thoải mái cùng huấn luyện viên báo cáo ngồi ở trên bậc thang sân luyện tập nghỉ ngơi.

Sau đó bị Tống Nhan nhìn thấy vô cùng lo lắng đem người xách tới phòng y tế.

Lâm Hi: "..."

Nàng hình như bị mẹ ruột coi thành búp bê sứ.

Tiếp đó Lâm Hi cũng không xuất hiện ở sân luyện tập quân huấn nữa.

Một tốp bạn học: Ôi, đột nhiên cũng rất muốn có một giáo viên chủ nhiệm là mẹ.

Hết chương 20

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv