Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 42: Biết Chân Tướng



“Minh, rốt cuộc cô ta đã nói gì với anh? Em ở bên anh lâu như vậy, anh thà tin cô ấy còn hơn tin em?”

Em biết, anh thấy cô ấy xinh đẹp hơn em, lại là con gái nhà họ Tô, mà em chẳng là cái gì cả, anh bắt đầu ghét bỏ em.”

Bạch Tiểu Vũ hét lên đến khàn giọng kiệt sức, như thể Đường Minh là kẻ phụ bạc.

“Bạch Tiểu Vũ, dù là chuyện cà phê, hay là hôm nay cô làm gì đối với cô ấy, cô ấy cũng không nói lời nào trước mặt tôi.”

“Vậy anh…”

“Vậy làm sao tôi lại biết đúng không? Hôm đó tôi vô tình thấy cả người cô ấy đọng lại vết cà phê, cô ấy gặp tôi không nói gì mà vội vàng bỏ đi.”

Tôi liên hệ với chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện và xem máy giám sát, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy chứng cứ, lại bị cô đảo lộn đúng sai lừa gạt.

Ở mọi nơi cô ấy đều giữ khoảng cách với tôi, chưa từng quá phận, cô lại năm lần bảy lượt đối xử với cô ấy như vậy, Bạch Tiểu Vũ, cô sao lại trở nên như vậy.”

Nhận thấy sự việc bị bại lộ, Bạch Tiểu Vũ lúc này mới biết mình đã sai, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Minh, em không phải cố ý, em chỉ là quá yêu anh, em sợ anh bị cô ấy cướp mắt, nhất thời ma xui mới làm như vậy.”

“Nếu như lần này cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Chương 42: Biết chântướng _- “Minh…” Bạch Tiểu Vũ nước mắt rơi lã chã, “anh tại sao có thể như vậy được.”

Đường Minh vô cùng lo lắng chạy về bệnh viện, nhìn thấy cái video kia hắn lại càng thấy áy náy với Tô Cẩm Khê.

Rõ ràng cô bị ủy khuất nhưng một chữ cũng không nói với mình.

Khi trở lại bệnh viện, vết thương của cô đã được khâu lại, cô nằm trên giường xem tỉ vi, không biết nhìn thấy gì mà trông cười rất sung sướng.

“Câm Khê.” Đường Minh cầm theo hộp cơm đứng ở của nét mặt vẻ xin lỗi, cô vẫn có thể cười được.

“Đường Tổng.”

“Trên người còn đau không?”

“Không đau.” Làm sao có thể không đau, liên tiếp hai ngày đều bị thương, cô chỉ không muốn nói ra.

“Tôi mua cháo cho cô, cô chắc là đói bụng rồi.”

Nhìn vào ánh mắt xin lỗi của Đường Minh, Tô Cầm Khê chủ động nói chuyện: “Anh Đường, anh không cần phải nhìn tôi như vậy, anh không làm gì sai cả, Bạch tiểu thư chẳng qua là quá yêu anh nên mới làm như vậy, anh nhìn tôi bây giờ không phải vẫn tốt sao?”

“Cô không ghét cô ấy?”

“Đáng ghét? Tại sao lại phải ghét? Cô ấy chỉ là quá yêu anh, nhưng mà tôi hy vọng anh cùng cô ấy có thể nói chuyện một chút, giữa tôi và anh không có gì cả, cô ấy không cần phải hiểu làm.”



Ban đầu mặc dù Tô Cảm Khê có chút tức giận, nhưng nếu đặt cô vào hoàn cảnh của Bạch Tiểu Vũ thì cô cũng có thể hiểu được, phụ nữ đều không có cảm giác an toàn.

Đường Minh nghĩ tới việc Bạch Tiểu Vũ chửi bới Tô Cầm Khê, cô lại khắp nơi nói tốt cho cô ấy, đối với Bạch Tiểu Vũ lại càng thêm chán ghét.

Anh không muốn Tô Cẩm khê ở trước mặt anh nói tốt cho người kia, mở hộp cơm ra, “Ăn cơm trước đã, tôi đã lo thủ tục xuất viện cho cô rồi.”

“Tôi có thể xuất viện sao?”

“Ừm, mấy hôm nữa, bác sĩ cắt chỉ là được rồi, mấy ngày nay cô hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tô Cảm Khê cũng không thích ở bệnh viện, đối với quyết định này cũng không phản đối.

“Vậy phiền anh Đường đưa tôi về nhà sao?”

*Tôi nói không phải quay về căn phòng trọ của cô mà quay về nhà cưới của chúng ta.”

Vẻ mặt Cẩm Khê thay đổi: “Cái này..”

“Mẹ lo lắng cho cô, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm cô, tôi làm sao có thể giải thích sao cô không ở đó?”

“Đường Minh không nói, thật ra hắn cũng có một chút tâm tư riêng, sợ Tô Cẩm Khê đang bị thương, nên muốn tự mình chăm sóc cô.”

Tòa nhà Đề Ngự.

Tối đến, đường phố bừng sáng với những ánh đèn nhiều màu sắc, như những vì sao.

Có một người lặng lẽ đứng trước cửa số trong suốt kiểu Pháp, tấm kính phản chiếu gương mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông.

Lâm Vận gõ cửa tiến vào, “Cậu chủ, cậu đêm nay không về nhà sao?”

Lúc trước, Tư Lệ Đình là cái tên cuồng công việc, lúc đó vì công việc anh thường xuyên tăng ca ở công ty.

Với sự nỗ lực điên cuồng của mình, anh ấy mới có thể đạt tới đỉnh cao trong thời gian ngắn như vậy.

Mặc dù bây giờ không phải bận rộn như vậy, nhưng khi thiết kế tòa nhà, anh đặc biệt thiết kế một căm phòng sang trọng ở tầng cao nhất.

Công ty thì vẫn chỉ là công ty, Lâm Vận đi theo Tư Lệ Đình thì cũng sẽ lo lăng cho anh.

Bây giờ sự nghiệp của anh ấy đã đạt tới đỉnh cao, có thể làm cho anh ấy bận tâm cũng chỉ còn một chuyện.

“Tư liệu đã tra được chưa?”

Rốt cuộc anh vẫn vì cô.



“Tôi đã tra ra.” Lâm Vận đem tư liệu trong tay đưa cho Tư Lệ Đình.

Lần trước tra được bối cảnh, gia đình của Tô Cẩm Khê, bây giờ tra được chỉ tiết hơn một chút.

Bao gồm Tô Cẩm Khê từ lúc mới vào tiểu học, tư liệu cho thấy Tô Cảm Khê từ nhỏ đã là học sinh ưu tú.

Thành tích học tập của cô rất tốt, về các mối quan hệ khác giới, vì gia cảnh và ngoại hình nên cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Từ tiểu học lên cấp hai không nhìn thấy có vấn đề gì, từ lúc lên cấp ba Tô Cẩm Khê luôn đứng thứ nhất thành xếp thứ hai.

Đứng đầu là nam sinh tên Giản Quân, hắn đứng đầu toàn trường trung học.

Bên cạnh có dán một tấm hình của Giản Quân, khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo.

Trên tư liệu không đề cập tới hai người ở cấp ba có mối quan hệ gì, nhưng hai người không hẹn lại thi vào cùng khoa của cùng một trường đại học.

Dù không học cùng lớp nhưng cả hai đều là cán bộ hội sinh viên, Giản Quân là hội trưởng, Tô Cẩm Khê là hội phó, mối liên hệ giữa hai người lại nhiều hơn một điểm.

“Cậu chủ, Tô tiểu thư hình như đã yêu thầm người tên Giản Quân này, năm ngoái sinh nhật anh ta, cô Tô đã tự tay gấp 999 con hạc giấy để tỏ tình.

Sau đó không biết chuyện gì xảy ra, Tô Tiểu thư đốt hạc giấy đi, không có tỏ tình.”

“Chín trăm chín mươi chín? Cô ấy thật nhàn rỗi.” Tư Lệ Đình nghĩ tới người con gái ấy ngồi gấp hạc giấy cho một người đàn ông khác tâm tình liền giận dữ.

Lâm Vận biết Tư Lệ Đình không vui, lúng túng ho khan.

“Khụ khụ, Thiếu gia, tôi cũng đã tra qua tư liệu của tên Giản Quân này, anh xem qua đi.”

Tư Lệ Đình nhận lấy tư liệu, ở ngoài bìa chính là hình của hắn.

“Hừ, loại tiểu bạch kiểm(*) này đẹp mắt hơn tôi sao? Tư Lệ Đình chán ghét than.

(*) ý nói những người khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

“Điều đó tất nhiên là không thể nào, bất kể phương diện nào anh ta cũng không thể sao sánh được với anh dù chỉ một đầu ngón tay.”

Những lời nói của Lâm Vận không làm vừa lòng Tư Lệ Đình, anh quay lại tiếp tục lật giấy.

“Hắn là người của nhà họ Giản.”

Trên tư liệu viết rõ ràng, Giản Quân lúc còn nhỏ vì là con ngoài giá thú nên không được nhà họ Giản công nhận.”

Nói cách khác Giản quân là con riêng, Lâm Vận thận trọng nhìn Tư Lệ Đình một chút, mỗi lần nhắc tới con riêng hắn đều sợ kích thích vị đại gia này. Giản Quân cùng Tư Lệ Đình giống nhau, đều là con riêng, khác biệt là Đường lão gia mười phần yêu chiều Tư Lệ Đình, ước gì có thể đem hết mọi thứ cho Tư Lệ Đình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv