Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 58: Loại Thịt Bí Ẩn



Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 50_Loại thịt bí ẩn_

Vì phải xuống dưới ăn nên Lâm An chạy qua gõ cửa phòng Lâm Song Hà. Từ sáng đến giờ cô cứ thắc mắc hai người Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân đang ở đâu, giờ có lẽ cô đã có đáp án rồi.

Nhìn Lâm Song Hà phờ phạc đứng trước cửa đỡ eo, Lâm An nén cười rồi tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Đúng là tổng tài một tiếng, làm chị Song Hà thành như thế này cũng giỏi thật.

"Em sang đây nhắc chị với anh Thành Luân chuẩn bị đi ăn tối, hai người đừng có quên đấy." Nói rồi Lâm An lập tức đóng cửa để lại không gian riêng dành cho hai người khiến Lâm Song Hà ngượng chín mặt.

...----------------...

Tối đến, cả năm người tập hợp lại rồi đi xuống ăn cơm.

Khi đi qua đường tới phòng bếp, Lâm An đột nhiên thấy điều bất thường.

"Này...sao lại có vết máu ở đây?" Nhìn từng giọt máu được trải dài trên đường tới cửa phòng bếp, Lâm An cảm thấy không ổn chút nào.

Nghe thấy lời nói của cô, mọi người cũng xem xét máu trên mặt đất, tuy nó chỉ là máu nhỏ giọt chứ không phải máu dính sau khi bị kéo lê nhưng Lâm An vẫn nghi ngờ, cô nghĩ mình đã nhạy cảm quá rồi.

"Đây chắc là máu từ nguyên liệu thịt rớt ra thôi, hoặc có khi có người bị thương cũng nên. Đừng nghĩ phức tạp chứ." Lâm Song Hà bật cười.

Lời nói của Lâm Song Hà khiến mọi người thả lỏng nhưng Lâm An lại thấy điều bất thường. Tất cả các nguyên liệu đều được bỏ vào kho đông lạnh thì tại sao lại có máu tươi đặc đến vậy ở đây cơ chứ? Có lẽ trường hợp thứ hai có khả năng cao hơn. Nhưng khi Lâm An nhìn thấy ánh mắt của Vũ Khôi Nguyên và Vũ Thành Luân đã thay đổi sau khi nhìn thấy vết máu, cô không còn dám chắc đây chỉ là máu do ai đó bị thương tạo ra hay không nữa.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, mọi người đã tiếp tục cười đùa và đương nhiên Lâm An cũng gác hết những nghi ngờ vô căn cứ của mình ra đằng sau đầu.

"Không biết hôm nay chúng ta sẽ được ăn gì đây. Tớ đói quá rồi!" Sau khi thân thiết hơn với Vũ Thành Luân và Lâm Song Hà, cô nàng Lam Ly buông lỏng bản thân hơn hẳn.

"Ồ, đồ ăn đến rồi kìa, trông có vẻ ngon ghê ha." Lâm Song Hà vui mừng khi đồ ăn sắp đến.

Món ăn được trình bày đẹp mắt vô cùng khiến Lâm An cũng hào hứng theo, ngược lại cô nàng đang đói bụng nhất bàn - Lam Ly lại ngồi đơ như xác chết.



Từng món từng món dần được đặt xuống, cuối cùng thì cô cũng có thể ăn. Sau khi mời mọi người ăn cơm, từng người gắp các món ăn trên bàn.

Vừa ăn miếng thịt đầu tiên, Lâm An đã kinh ngạc trước độ ngon của nó. Vị của thịt này hoàn toàn không giống vị của những loại thịt mà cô đã từng ăn trước đây. Nó có mùi ngậy hơn thịt lơn và thịt gà, vị của nó như thịt bò pha trộn thêm một ít thịt cừu. Hình như kiểu mô tả này quen quen, có lẽ cô từng đọc bài báo về loại thịt này một lần thì phải.

Lâm An quay sang hỏi mọi người nhưng chưa ai từng ăn loại thịt như này cả. Thấy rằng trong thời gian ngắn chắc chắn không tìm được đáp án, Lâm An tính vứt chuyện này ra sau đầu rồi ăn miếng thứ hai. Đột nhiên, nhóm Tô Thanh Hồng đi đến một bàn ăn gần đấy.

Thật lạ là cô ta không đi qua bàn này để gây chuyện mà nói chuyện với đám bạn bằng vẻ mặt lo lắng.

"Không biết chú Long đi đâu rồi nữa, tôi tìm chú ấy suốt từ chiều mà chẳng thấy đâu cả, kỳ lạ thật."

"Chắc chú ấy ở trong phòng?" Cô bạn đứng bên cạnh nói.

"Tôi và Cảnh Bách đi tìm thì sao có thể tìm sót được chứ. Đó là nơi đầu tiên tôi tìm chú ấy mà. Chết tiệt, tất cả là tại lão cha của tôi nhờ vả, nếu không tôi cũng chẳng phải khổ sở đi tìm thế này."

"Sự thật thì tôi có thấy một vài vết máu nhỏ giọt ở phía cửa, nhưng chúng tôi nhở tiếp tân mở cửa lại không thấy ai. Một đại ca giang hồ kì cựu như chú ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ." Tô Thanh Hồng cắn răng.

"Chúng ta có lo lắng thì cũng chẳng làm được gì, chẳng phải chúng ta đã nhờ mọi người trên tàu đi tìm chú ấy rồi sao. Mau ăn đi." Cô bạn vỗ vai Tô Thanh Hồng.

Lâm An đang ngồi ở bên kia nghe được những lời này thì lập tức tái mét mặt mày, cô ôm lấy dạ dày đang sôi trào của mình mà chạy vào phòng vệ sinh nôn oẹ. Vì lo lắng nên Vũ Khôi Nguyên cũng chạy vào theo.

Vũ Khôi Nguyên vừa bước vào đã thấy Lâm An thở không ra hơi, cô cố gắng móc họng cho mình nôn ra thứ thịt dơ bẩn ấy nhưng lại không nôn ra được bao nhiêu.

Lâm An thấy Vũ Khôi Nguyên thì khóc không thở nổi, cô đưa ánh mắt ngập nước và tràn đầy sự tuyệt vọng của mình nhìn thẳng vào anh.

"Em... không thể tin được...em đã ăn loại thịt đó rồi..."

Giờ đây Lâm An rốt cuộc cũng nhớ ra mình đọc được bài báo về loại thịt này ở đâu. Đó vậy mà lại là thịt người, loại thịt mà không con người nào có lí trí bình thường dám ăn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv