Trần Niệm Lâm đứng trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm dưới đất, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn Tô Ý Hoan:
"Muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao? Đến mức bất chấp lấy một kẻ như này?"
Tô Ý Hoan bắt gặp khí thế áp bức của Trần Niệm Lâm, cô bối rối lùi về sau hai bước, lắc đầu lia lịa: "Không phải, tôi không tình nguyện..."
Thấy động tác co rụt như con rùa của Tô Ý Hoan, Trần Niệm Lâm bực mình quát lên: "Lại đây!"
Nhưng trái ngược với binh lính trong quân đội, nghe thấy giọng nói đanh thép kia càng khiến Tô Ý Hoan muốn tháo chạy, thế là đầu bảo chân tay hành động, cô lập tức xoay người định chạy.
Trần Niệm Lâm chỉ hai, ba bước đã đuổi kịp, túm tay cô giật ngược lại, ép cả người cô vào lòng mình: "Nói đi, cô vì muốn trốn thoát tôi nên mới lấy hắn đúng không? Nói!"
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy, nếu anh đến chậm một bước nữa thôi, cô sẽ thực sự kết hôn với tên khốn kia.
Chỉ nghĩ đến đó là trong lòng Trần Niệm Lâm đã ngứa ngáy như có con sâu làm tổ bên trong.
Tô Ý Hoan nép trong vòng tay Trần Niệm Lâm, mệt mỏi lắc đầu: "Không hề, đây là âm mưu của nhà họ Tô, muốn tôi lấy anh ta để không bám lấy anh nữa, để không làm mất mặt gia tộc! Không phải tôi tình nguyện, anh còn muốn nghe giải thích thế nào nữa?"
Nói xong một hơi, Tô Ý Hoan mệt mỏi ngả ngưởi ra sau. Không biết tại sao mấy hôm nay cả người cô rất mệt mỏi, thường xuyên hoa mắt chóng mặt, bụng lại đau âm ỉ như đến tháng đã mấy hôm.
Bị đày đoạ thể xác từ chiều qua cho đến tận giờ, cô cũng đã thấm mệt.
"Làm gì hả? Thế cô chứng minh cho tôi thấy, cô không có tình ý gì với hắn ta cả, chứng minh đi!" Trần Niệm Lâm bẻ ngoặt cả người Tô Ý Hoan lại, lại chỉ vào Lưu Đức Hoa. Tô Ý Hoan đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, ánh mắt còn hằn học lườm mình.
Cô hít một hơi, tên Lưu Đức Hoa này không phải người tốt đẹp gì, tiện chặt đứt hậu hoạn về sau, tránh cho anh ta làm hại người con gái khác cũng là chuyện tốt.
"Được!" Cô hít một hơi, trong đầu đã có chủ đích, "Anh muốn tôi chứng minh phải không? Vậy thì tôi sẽ cho anh thấy tôi không hề muốn gả cho tên này."
Dứt lời Tô Ý Hoan đi tới trước mặt Lưu Đức Hoa, ánh mắt đầy chán ghét: "Anh nói đi, hôn sự này là một tay nhà họ Toi sắp đặt, tôi từ đầu đến cuối đều không tình nguyện, phải không?"
Lưu Đức Hoa nghĩ một hồi, cảm thấy nếu bây giờ mình thừa nhận, vừa kết oán với nhà họ Tô, vừa đắc tội với tên đàn ông trước mặt này. Chi bằng đổ hết lên đầu ả đàn bà hư hỏng kia, khiến anh ta nhận ra bộ mặt thật của ả, như vậy anh ta vừa được tha mạng lại vừa có cách trừng trị ả đàn bà hư hỏng này.
"Là cô ta! Cô ta chủ động muốn gả cho tôi! Tô phu nhân nói cô ta từng có một đời chồng, gã đàn ông đó không ra gì, chơi chán rồi bỏ, nếu tôi chịu lấy cô ta, sau này không phải lo cơm áo gạo tiền! Tôi nhất thời hồ đồ mới đồng ý, xin anh tha cho tôi!"
Tô Ý Hoan nhíu mày, loại người ngu dốt gì đây!
Phía bên kia ánh mắt Trần Niệm Lâm dần trở nên rét buốt, anh nhếch môi cười.
Chỉ gà mắng chó?
Anh là gã đàn ông không ra gì?
"Trần Niệm Lâm, có phải tôi làm gì anh cũng có thể đứng ra bảo đảm cho tôi, đúng không?"
Bỗng dưng Tô Ý Hoan lên tiếng.
"Phải." Chỉ cần không giết người, mọi thứ khác đều dễ xử lý, mà anh không tin sau khi gặp lại con gái, người phụ nữ này vẫn ngu xuẩn hành động để bị tống vào tù lần nữa.
Tô Ý Hoan mỉm cười, đi tới đứng trước mặt Lưu Đức Hoa:
"Tôi đã cho anh cơ hội để cứu tôi và anh rồi, là anh ngu xuẩn không biết nắm bắt, vậy thì tôi chỉ có thể chứng minh theo cách khác thôi."
Trước đây vì quá hiền lành nên cô mới hết lần này tới lần khác bị người ta bắt nạt, chà đạp. Kể từ khi ra tù cô đã thề sẽ chỉ sống vì mình, ăn miếng trả miệng.
"Cô định làm gì? Cô định làm gì? Tránh xa tôi ra!"
Tô Ý Hoan mỉm cười, một chân cô giơ lên cao, giây tiếp theo dồn hết sức lực sút một cái.
"Á!!!" Tiếng hét thất thanh của Lưu Đức Hoa vang lên, vọng cả một khoảng dài.
Xong việc, Tô Ý Hoan hất luôn đôi giày dưới chân đi, chân trần giẫm trên sỏi đá, đi thẳng về phía chiếc xe ô tô sau lưng Trần Niệm Lâm, leo lên rồi nói: "Tôi giải thích xong rồi, thoả đáng chưa?"
Không biết ai đó đã hài lòng chưa, chứ Uy Vũ và Trịnh Sâm đứng cạnh xe đang toát mồ hôi hột, cả không không biết tại sao bên dưới lại thấy hơi nhức, cứ như thể ban nãy cú sút kia có tính cộng hưởng, họ cũng bị vạ lây...
Ở phía trước, một cú đá đó như đập thẳng vào tim Trần Niệm Lâm, biểu hiện trên mặt anh có chút cứng đờ, trong lòng không hiểu sao lại nhen nhóm một tia cảm xúc hân hoan, vui mừng.
Tô Ý Hoan đã huỷ hoại cơ quan sinh dục của tên kia, đồng nghĩa với việc cắt đứt ý định thành chim liền cành với hắn. Trần Niệm Lâm nhìn Lưu Đức Hoa đau đến nỗi ngất lịm đi, hắng giọng: "Hai tiếng nữa báo cho người nhà họ Toi đến đón hắn ta về." Nói xong anh cũng chỉnh trang lại quần áo, bước lên xe ngồi cạnh Tô Ý Hoan.
"Cách chứng minh của cô cũng đủ độc lạ đấy!"
Tô Ý Hoan hừ lạnh: "Cho tôi đến cửa dinh thự nhà họ Trần trước, tôi muốn gặp Đậu Đậu!"
Con bé cả ngày không nhìn thấy cô chắc hoang mang lắm.
"Không được, cô định đến gặp nó với bộ dạng hôi hám, nhếch nhác như này sao?"
Tô Ý Hoan lúc này mới nhìn bộ quần áo trên người mình, nhìn xuống cả bàn chân trần không đi giày đang lộ ra, cuối cùng thở dài:
"Thôi, về khu biệt thự."