Đêm hôm đó, Cửu Châu làm rất thô bạo. Thô bạo đến nỗi, Triệu Gia Hân có cảm giác như cơ thể cô bị xé toạc ra hàng trăm mảnh. Vật lộn trên giường đủ tư thế, nhưng đến một tiếng Triệu Gia Hân cũng không chịu phát ra. Cô cắn chặt môi mà chịu đựng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, cắt không còn một giọt máu.
Kêu lên, hét to lên! Tôi bảo em mở miệng ra!
Hắn nhận ra cô đang cố tình chống đối, hắn vỗ mạnh vào mông cô, bóp chặt eo cô, động tác ở thắt lưng ngày một mãnh liệt hơn, chỉ mong sao cô gái của hắn phát ra một âm thanh gì đó. Là gì cũng được, cô nói gì hắn cũng có thể nghe. Thà rằng cô mắng hắn, chửi hắn, kêu hắn là tên khốn còn hơn là cứ im lặng mãi như thế, giống như một khúc gỗ vô tri vô giác, không có cảm nhận. Nỗi đau là có giới hạn, nhưng lòng thù hận là vô hạn. Sự im lặng ấy, làm cho Cửu Châu cảm thấy bất lực, cảm giác như hắn đang đón nhận sự thất bại ê chề nhất trong cuộc đời mình.
Sau hai tiếng, hắn dừng lại và không có ý định tiếp tục làm nữa. Khác với những lần trước đó, Triệu Gia Hân không ngất đi, cũng không ngủ luôn mà nằm thơ thẩn. Lúc bấy giờ cô mới cất giọng hỏi hắn:
- Cửu Châu, tại sao anh cứ cố chấp giam cầm tôi như vậy? Tại sao cứ phải làm khổ nhau?
Triệu Gia Hân cuộn trong mình trong chăn, che đi những vết bầm tím chi chít trên cơ thể mình. Đôi mắt ngăn ngắn nước ngược lên nhìn vào bóng lưng trần đẹp đẽ kia. Cô ghét hắn nhưng biết hắn cũng rất đau khổ trước mối quan hệ của hai người. Một người bỏ chạy một người chạy theo một người buông tay và một người níu kéo. Sẽ chẳng có ai hạnh phúc nếu như phải sống trong một mối quan hệ ràng buộc, cố chấp, chèn ép lẫn nhau.
Rốt cuộc hắn yêu cô ở điểm nào? Nói cho cô biết, cô sẽ sửa.
Vậy tại sao em không thử chấp nhận tôi?
Hai hàng mi cong dài cụp xuống, Cửu Châu không giận mà chất vấn lại cô. Hắn thích cô ở mọi điểm, từ khuôn mặt, đến tích cách, đến ngoại hình, chỉ cần là của cô thì hắn đều thích. Hắn cũng đâu có vui vẻ hơn gì. Cô không chấp nhận được hắn cũng như hắn không thể rời khỏi cô vậy. Nỗi đau mà ai cũng phải chịu mà lại không có cách nào có thể dứt ra được.
Những lần chạm vào cô, tuy rằng cô không phản kháng, nhưng dáng vẻ đau thương ấy lại không thoát khỏi tầm mắt hắn.
Cứ ngỡ... chỉ cần chìm đắm vào dục vọng, hẳn sẽ quên hết đau thương... Đời không như là mơ, hắn không thể không quan tâm biểu hiện của cô. Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Triệu Gia Hân dành cho hắn, Cửu Châu lại không kìm chế nổi mà chà đạp thân thể cô.
Cô đau, hắn cũng biết đau... Cả hai đều im lặng. Một luồng không khí trầm mặc rơi xuống căn phòng.
- Không biết... Tôi không thể yêu được.
Triệu Gia Hân cắn chặt môi, khuôn mặt cô từ bao giờ đã giàn dụa nước mắt. Kì lạ thay, ban nãy bị hành hạ, thân xác như chết đi sống lại mà một giọt nước mắt cô cũng không chịu chảy ra. Thế mà giờ đây, khi ngồi vấn đáp, cảm xúc của cô liền vỡ òa, dù cảm thấy mất mặt cũng không thể ngăn cản nước mắt ngừng rơi được.
Đã từng rất nhiều lần hé mở cánh cửa trái tim để chào đón hắn. Mỗi lần như vậy, trong người lại tự sinh ra một loại cảm xúc chán ghét, cô càng muốn cách xa hắn nhiều hơn.
- Giống như em, tôi cũng không thể buông tay.
Bất đắc dĩ thở ra một hơi thật dài, Cửu Châu hất tung chăn trên người cô ra, rồi chầm chậm vuốt ve những dấu tích mà hắn lưu lại.
- Đừng ngu ngốc mà nghĩ đến chuyện rời xa tôi nữa. Nhìn xem, mọi thứ của em đều thuộc về tôi rồi.
Cô là của hắn. Mọi thứ của cô đều là của hắn. Cửu Châu là người đàn ông có tính sở hữu cao, chỉ cần hắn chọn, bất kể là thứ gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay này.
Gân xanh trên trán Cửu Châu đột nhiên nổi lên, hai mắt hắn cũng chợt trở nên hung ác. Hắn quay người, tay nắm vào chăn, dùng một lực mạnh giật toàn bộ thứ đang che đậy thân thể cô.
Triệu Gia Hân bị phơi bày cơ thể, vẫn chưa quen với việc này, còn ngượng ngùng lấy tay che đi phần nhạy cảm. Vì ngại nên toàn thân bất giác ửng hồng. Ánh mắt hắn nói cho cô biết hiện tại Cửu Châu đang muốn làm gì, cô muốn chồm dậy, theo bản năng tìm cách chạy trốn. Nhưng người cô vừa cong lại, liền bị lật ngửa ra, hai cánh tay cô bị hắn giữ chặt, nằm ngửa đối diện với hắn. Cửu Châu ngồi lên người Triệu Gia Hân, cô có thể cảm nhận hết thảy nhiệt độ ẩm nóng của da thịt người đàn ông này truyền vào cơ thể mình. Những thứ đẹp đẽ nhất trong cô phơi bày ra trước mắt hắn, từng tấc thịt hiện lên không sót một chỗ nào. Cảnh xuân tuyệt đẹp làm khơi dậy những khao khát trần tục, muốn khám phá, hưởng thụ và chiếm đoạt làm của riêng.
- Triệu Gia Hân, điều kiện là do em đặt ra, tôi không ép em. Đã thành giao rồi thì tôi không cần biết là vì nguyên nhân gì mà chúng ta không thể có con. Từ giờ đến lúc có con, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm chuyện này, nếu không có thì tiếp tục, kể cả hết hạn hợp đồng tôi vẫn sẽ làm như thế, làm cho đến bao giờ có thì thôi.
Cửu Châu, anh không thể làm vậy với tôi được. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân vì sao không có. Cửu Châu , xin anh đấy!
Đôi môi mỏng dãn ra, tạo nên một đường cong huyền bí. Hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn tăn trên khóe mắt cô.
- Em muốn nhanh có con? Chi bằng chúng ta tăng cường độ: Mỗi ngày chín tiếng, mỗi tiếng 12 tư thế, mỗi tư thế làm 5 phút. Đừng nói là một mà cả một đội bóng tôi cũng có thể cho em.
Nếu có thể, hắn thực sự muốn bọn họ không thể có con. Như vậy... Hắn sẽ có một cái cớ để níu kéo cô.
- Anh... Anh đừng dọa tôi!
Trong đầu Triệu Gia Hân nhanh chóng vang lên một hồi chuông cảnh báo. Cô sợ hãi, sắc mặt còn trắng hơn cả ban nãy. Tại cô ù ù, không thể tin nổi vào những gì mình nghe thấy. Nếu mỗi ngày làm chín tiếng, cô sợ đến khi có con thì cô đã trở thành một cái xác không hồn rồi.
- Tôi không có đùa, tôi cũng không thích đùa. Em muốn nhanh có con mà, nếu thời gian làm tăng lên thì cơ hội con được tạo ra cũng nhiều hơn. À, hay là chúng ta quyết định vậy nhé!
Cửu Châu không nói khoác, chỉ sợ cô không chịu nổi chứ hắn thì có hề gì. Đừng nói là chín tiếng, ngay cả làm hết một ngày trời hắn cũng có đủ năng lực và sức khỏe để tiếp tục.
Cửu Châu cúi xuống, cắn liên tiếp vào cổ cô, rồi dần dần theo hàng dọc, trượt xuống hai quả bông mềm mại, rồi đến eo, mỗi vết cắn đều rất mạnh, dấu răng và màu hồng hiện ra trên làn da trắng nõn, thay cho một lời tuyên bố chủ quyền. Khi đó, Triệu Gia Hân biết mình đã sai thật rồi. Người đàn ông này cô căn bản không thể đụng vào, càng không thể ra điều kiện với hắn. Và đến khi môi Cửu Châu chạm vào vùng tam giác, Triệu Gia Hân mới kịp nắm lấy vai Cửu Châu cầu xin:
- Không... Không... Tôi không dám nữa. Xin anh, xin anh đấy, buông tha cho tôi đi mà! Cửu Châu, cầu xin anh! Đừng làm nữa, tôi đau lắm! Cửu Châu, tôi không chịu được... A!