Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 83: ngày mai không cần đi làm nữa





A, đau quá.

Tiếng cửa sổ mở ra "cạch" một cái đã đánh thức người con gái đang chìm sâu vào trong giấc ngủ trên giường. Cô tỉnh dậy trong tình trạng cơ thể không một chút sức lực. Hai mắt Triệu Gia Hân nặng trĩu, cố gắng lắm cô mới mở to ra được. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà với bức tường màu xám xịt. Không cần phải đoán cô cũng biết đây là đâu.

Triệu Gia Hân lục lọi lại kí ức, cố gắng sắp xếp lại quá khứ, nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô nhớ lại, sau khi đi vệ sinh xong, cô gặp Cửu Châu ở nhà vệ sinh nữ. Sau đó hai người họ xảy ra mâu thuẫn, rồi Triệu Gia Hân ngất lịm đi từ khi nào không hay biết.

- Tỉnh rồi sao?

Bóng dáng mờ mờ, cao lớn từ từ hiện rõ lên trước mắt cô.

- Cửu Châu?

- Tại sao anh....

Triệu Gia Hân chưa kịp nói hết câu đã chợt nhận ra cánh tay mình bị trói chặt trong chiếc cà vạt của hắn.

- Cửu Châu, anh muốn làm gì?

Hắn lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt ấy lạnh lùng đến nỗi có thể che đi hết bao yêu thương trìu mền hắn dành cho Triệu Gia Hân lúc bấy giờ.

- Thả tôi ra, anh điên rồi! Đồ bệnh hoạn.

Cô sợ hãi trước đôi mắt ấy. Đôi mắt xa lạ đến rợn người. Mới hôm kia thôi họ còn nói chuyện với nhau vui vẻ, vậy mà giờ đây lại ở trong cảnh này rồi.

Hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, lạnh lùng nhả ra từng chữ.

- Triệu Gia Hân, từ bây giờ tôi sẽ trói chặt em bên người mới thôi.

Hắn cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương.

- Có lẽ tôi điên thật rồi, Hân Nhi của tôi ạ. Tôi điên đến mức chỉ cần tưởng tượng lại cái cảnh em và thằng nhãi đó nắm tay đi cùng nhau là khí huyết của tôi đã sôi trào rồi.

Cùng lúc đó, Cửu Châu đưa chiếc điện thoại của Triệu Gia Hân ra trước mặt cô. Triệu Gia Hân giật mình, nhìn màn hình hiện lên hai chữ: Hạo Nhiên.

- Thức đúng lúc lắm. Người tình tương lai của em cứ réo lên làm phiền nãy giờ nè. Chặc chặc... Hạo Nhiên cơ à? Hai người thân thiết đến mức em bỏ qua luôn họ của nó à?

Trong khi đó, tên của hắn lưu trong danh bạ của cô là ''Cửu Châu". Đúng. Hắn là người rất là nhỏ nhen. Chưa yêu thì sẽ thấy việc để ý những chi tiết nhỏ cũng có thể ghen tuông là dở hơi và làm quá. Nhưng khi yêu rồi mới biết được chỉ cần một hành động nhỏ của người ta dành cho người khác giới cũng đủ để khó chịu rồi. Huống chi hắn còn thấy cảnh người tình của mình tay trong tay, vui vẻ với người đàn ông khác. Hơn nữa, hai bọn họ còn cùng nhau đóng phim, đóng chung rất nhiều cảnh tình tứ. Hắn sợ lắm! Hắn biết cô thích kiểu con trai hòa đồng và vui tính. Dương Hạo Nhiên có đủ những đặc điểm của mẫu người lý tưởng của cô, gu ăn mặc của anh ta rất hợp với Triệu Gia Hân, không giống hắn, ngày ngày chỉ xuất hiện với tông màu tối om.

- Cửu Châu, anh trả điện thoại cho tôi!

- Được, em lấy đi!

Cửu Châu đưa chiếc điện thoại lượn lờ trước mặt Triệu Gia hân. Dù khoảng cách có gần, hắn có nới lỏng tay thì cô cũng chẳng cách nào có thể lấy được. Vì hai bàn tay duy nhất của cô đã bị buộc chặt vào thành giường bằng chiếc cà vạt màu xám xịt.

- Cửu Châu!

Triệu Gia Hân bất lực kêu lên. Rốt cuộc hắn muốn làm gì, tại sao lại nhốt cô chứ? Dù cô có là sủng vật của hắn thì hắn cũng không thể làm vậy với cô được. Cửu Châu cười lạnh, ngón tay hắn lướt nhẹ trên bờ môi nhỏ nhắn, giống như cánh hồng đỏ thắm, mềm mại và ướt át.

- Ồ, bảo bối nhỏ của tôi không lấy được sao? Vậy để tôi nghe giúp em nhé!

- Đừng, xin anh đấy!

Dù Dương Hạo Nhiên nói về chuyện gì thì cô cũng không muốn nghe máy, cô thừa biết Cửu Châu là ai, ngoại trừ cô ra, Triệu Gia Hân chưa từng thấy hắn khoan dung hay nhường nhịn với ai. Dương Hạo Nhiên dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một tên công tử bột trắng trẻo. Mặc dù anh ta có hơi quá đáng nhưng chung quy lại cũng là người tốt, cô không muốn vì cô mà Cửu Châu làm hại người nào khác, trong đó có Dương Hạo Nhiên.

- Hừ, sợ tôi làm hại hắn?

- Không phải đâu, tôi...

Triệu Gia Hân còn chưa kịp nói hết câu, Cửu Châu đã nhấn nút nhận cuộc gọi.

Hắn áp vào tai cô, nhếch mày một cái ra hiệu bảo cô nghe đi.

Triệu Gia Hân không còn cách nào khác ngoài việc làm theo lời hắn.

- Alo?

"Triệu Gia Hân, sao bây giờ cô mới bắt máy?"

Tôi...

Triệu Gia Hân liếc nhìn Cửu Châu.

"Cô có sao không?"

- Tôi không sao hết, tại đêm qua tôi buồn ngủ nên đã về nhà trước, xin lỗi vì đã không nói với anh.

"Ừ, cô không sao là tốt rồi, tôi cứ tưởng cô bị gì"

Sau đó, hình như nhận thức ra được sự quan tâm lo lắng của mình quá lộ liễu, giọng nói của Dương Hạo Nhiên liền thay đổi.

"Trời, cô có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc gọi không? Máy tôi sắp nổ vì gọi quá nhiều rồi đấy. Chỉ vì cô nhờ tôi cầm đồ hộ mà tôi mất ăn mất ngủ, không dám về sớm. Thật đúng là... Không ngờ cô vẫn ngủ ngon lành được".

- Tôi xin lỗi!

Triệu Gia Hân thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cửu Châu thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng chỉ cầu mong sao cho cuộc điện thoại này kết thúc thật nhanh.

"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, hôm sau gặp lại tôi sẽ đưa đồ cho cô."

- Ừm, cảm ơn anh, hôm sau gặp lại!

Cúp máy, Cửu Châu nhìn cô với vẻ mặt đầy thán phục:

- Thật tình cảm, hai người chỉ mới quen nhau trong vòng một ngày mà đã tiến triển tốt như vậy sao?

- Tôi không có tình cảm gì với anh ta hết.

- Tôi biết.

Cửu Châu không nhìn thẳng vào cô, vừa nói hắn vừa nghịch ngợm chiếc điện thoại của cô, bấm nút, hết tắt rồi lại mở. Ánh mắt hắn tối sầm và nặng nề, thật khó để đoán được người đàn ông ấy hiện tại đang vui hay buồn, tâm trạng ra sao.

- Đó là hiện tại, nhưng ai biết được tương lai sẽ ra sao?

Đều là đàn ông, hắn không thể không nhìn thấy tâm tư của Dương Hạo Nhiên. Hắn không muốn cho ai một tia hi vọng nào, dù chỉ là một chút.

- Không cần hẹn đến ngày mai, lát nữa tôi sẽ sai người đến lấy.

- Không cần, sáng mai đến công ti tôi tự lấy

cũng được.

- Ngày mai em không cần đến công ti nữa.

Một bầu không khí lạnh lẽo truyền thẳng vào căn phòng. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Triệu Gia Hân nuốt một ngụm khí lạnh, ngờ vực hỏi lại hắn:

- Ý… Ý anh là sao?

Tay chân cô bủn rủn, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

- Tại sao... Tại sao tôi không cần đến công ti nữa?

Hắn vuốt ve mái tóc cô, hành động dịu dàng ấy thời khắc này làm cô sợ hãi, nhiều hơn nữa là cảm thấy ghê tởm.

- Tôi xin lỗi!

Ngoài trừ xin lỗi, hắn biết mình không thể làm gì hơn. Ai bảo cô không yêu hắn chứ, nếu trái tim cô có một chút hình bóng của hắn thì hắn sẽ không làm tới bước này rồi. Cửu Châu là một kẻ điên cuồng bệnh hoạn, thứ hắn muốn, thì dù có là gì đi chăng nữa, là người hay vật, hắn nhất quyết phải giành lấy được. Cửu Châu từng rất yêu thương cô, nhưng Triệu Gia Hân là một sủng vật không biết nghe lời. Hắn hiện tại cũng rất yêu thương cô, nhưng hắn lại yêu theo một cách khác, tàn độc hơn, nhất lấy thân xác cô trước rồi giành giựt trái tim cô, mặc cho cô hận hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv