Xin lỗi, thực sự tôi vốn không muốn để ý nhiều đâu. Nhưng tôi muốn hỏi chuyện này, hai vị hình như chưa từng đóng cùng nhau thì phải? Tôi nghe nói bộ phim lần trước cũng mời hai người làm nhân vật chính nhưng giữa chừng thì cô Triệu đây hủy hợp đồng. Có đúng không ạ?
- Cái này...
Triệu Gia Hân ngập ngừng. Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến cô có chút chột da, liếc mắt nhìn Dương Hạo Nhiên. Triệu Gia Hân chưa biết nên trả lời thế nào nên muốn cầu cứu Dương Hạo Nhiên. Ngay lập tức, anh ta liền hiểu ý cô, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười. Anh ta đặt hai ngón tay lên mặt bàn, vừa nhìn chúng nhảy múa nói:
- Đạo diễn Lâm không cần lo lắng vậy đâu. Tuy có đúng là cô Triệu đây đã hủy bỏ hợp đồng, làm mất uy tín của bản thân mình. Nhưng cũng chỉ là một lần thôi mà, ban nãy trò chuyện, tôi thấy cô ấy có vẻ rất yêu vai diễn này. Có lẽ là cô ấy có lý do gì đột ngột nên mới hủy hợp đồng. Vậy thì tại sao cô ấy phải bỏ lần thứ hai? Ông là người chủ động liên hệ với cô ấy mà, ông phải tin tưởng cô ấy chứ?
Bị Dương Hạo Nhiên hỏi vặn lại, Trần Khang không biết làm gì ngoài chỉ biết cười trừ. Đúng là ông là người chủ động liên hệ với Triệu Gia Hân và muốn kí hợp đồng với cô dù vẫn có những khúc mắc giữa chuyện của cô và Cửu Châu. Nhưng nếu ảnh đế Dương Hạo Nhiên đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không muốn đào sâu vào chuyện quá khứ của cô nữa. Dù sao thì giấy trắng mực đen đã kí rồi, Triệu Gia Hân còn có thể đi đâu?
- Đạo diễn Lâm, ông yên tâm đi. Vai diễn này tôi sẽ diễn thật tốt. Đúng là vụ hủy hợp đồng lần trước tôi có sai thật, nhưng tôi có lí do riêng. Hợp đồng của tôi với đoàn phim cũng đã kí rồi, tôi không bùng đâu. Triệu Gia Hân tôi còn nghèo lắm, nếu phải bồi thường hợp đồng thêm lần nữa chắc tôi sẽ sạt nghiệp mất.
Cô không nói dối, số tiền vi phạm hợp đồng có thể còn gấp nhiều lần số tiền đóng một bộ phim của cô. Tuy vậy lần hủy hợp đồng lần trước, cô không phải bỏ ra bất cứ một đồng nào. Hợp đồng là do Cửu Châu tự hủy, tiền cũng là do hắn trả, mọi chuyện hắn làm diễn ra nhanh gọn, làm cho cô đến cả thời gian hối hận cũng không có.
- Ha ha! Cô Triệu thật là vui tính. Cô không cần quan tâm quá đâu. Tôi chỉ là tò mò chút thôi, không có ý gì đâu. Cô không phải sợ gì hết, tôi tin vào cô mà. Năng lực diễn xuất của cô rất tốt, không khác gì một diễn viên chuyên nghiệp. Cố lên! Cô nhất định sẽ thành công.
- Cảm ơn ông rất nhiều, đạo diễn Lâm.
Được một câu xác nhận chắc chắn của Triệu Gia Hân, Trần Khang cũng không còn gì để lo lắng nữa. Đúng vậy, giấy trắng mực đen đàng hoàng. Vả lại, ông cũng đặt niềm tin vào cô gái này, ông nhìn được trong đôi mắt của cô gái ấy tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng mỗi khi nhắc đến bộ phim. Một con người mà có thực lực nhưng lúc nào cũng bị đẩy xuống làm nữ phụ, bị chèn ép từ suốt thời đại học đến khi đi diễn nhưng vẫn không ngừng từ bỏ ước mơ. Dù chỉ là vai diễn nhỏ nhất cô cũng có thể bộc lộ hết những tâm trạng và cảm xúc của nhân vật qua ánh mắt, đôi môi. Một cô gái như thế, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đâu.
Triệu Gia Hân nhìnTrần Khang rồi nhoẻn miệng cười. Được một đạo diễn gạo cội như ông khen tài diễn xuất của mình thì còn gì vui hơn. Niềm vui của cô rất đơn giản, giống như tâm trạng của em bé được điểm tốt rồi được mẹ thưởng vậy, giản dị và trong sáng.
Nhìn biểu hiện tươi tắn trên khuôn mặt cô, người đàn ông bên cạnh không nhịn được mà cười túm tím.
- Được rồi, tôi tin vào hai người. Cô Triệu, cậu Dương, tôi không làm phiền hai người nữa, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước đây. Chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt, hi vọng sẽ hợp tác với nhau thật tốt!
Nói rồi, Trần Khang đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục rồi bắt tay chào từng người. Xong xuôi, ông gật đầu một cái ra hiệu rồi đi về.
Triệu Gia Hân và Dương Hạo Nhiên đứng tiễn ông ở cửa, mãi đến khi bóng dáng của Trần Khang khuất sau hành lang, ánh mắt của hai người họ mới chịu chuyển dời ra chỗ khác.
- Sao nào? Không cảm ơn tôi sao?
- Gì? Cảm ơn gì chứ.
Triệu Gia Hân giả ngu, gân cổ cãi lại.
- Cô đóng phim này không cho Cửu Châu biết phải không? Vậy được, tôi sẽ nói anh ta.
Dương Hạo Nhiên không cần nói nhiều, cứ tiến thẳng lên phía trước. Triệu Gia Hân không rõ anh ta là đang đùa hay đang thật, nhưng lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, lập tức tiến về phía anh kéo tay lại.
- Đừng đùa nhau chứ, anh muốn giết tôi à?
- Ừ.
Dương Hạo Nhiên nửa đùa nửa thật xấu xa cười với cô. Triệu Gia Hân khó chịu cau mày, cô buông tay ra, đứng đối diện với Dương Hạo Nhiên.
- Ban nãy tôi không phải, tôi xin lỗi, xin lỗi được chưa?
- Hình như không chỉ có mỗi xin lỗi đâu nhỉ?
- Còn gì nữa vậy trời?
- Tôi còn giúp cô trả lời khi đạo diễn Lâm hỏi mà. Cô quên rồi sao?
Triệu Gia Hân bĩu môi một cái, trong một khoảnh khắc, Dương Hạo Nhiên nghe thấy được cô thầm mắng chửi mình: Đồ đàn ông hẹp hòi, fan của anh nếu thấy được bộ mặt nhỏ nhen này của anh chắc sẽ thất vọng đến chết mất!
Anh chỉ cười mà không bóc trần. Có lẽ vì tức giận mà lời "chửi thầm" của cô lọt đến tai Dương Hạo Nhiên mà không hay biết. Cô gái này đúng thật không tinh tế, nói xấu thì cũng phải nói nhỏ lại chứ. Tưởng anh không nghe thấy sao? Chậc! Âm thanh to như vậy mà, không nghe không được, coi anh là đồ ngốc chắc?
- Được rồi, cảm ơn anh! Vừa lòng chưa?
- Chậc chậc, tôi chưa thấy cô gái nào như cô. Đã xin lỗi rồi mà còn thái độ như vậy. Riết rồi không biết ai mới là người có lỗi đây.
Dương Hạo Nhiên tặc lưỡi lắc đầu. Cũng là lần đầu tiên trong đời, anh gặp một người có tính khí nóng nảy, cọc cằn như cô. Có lẽ vì anh sống trong nhung lụa từ nhỏ, lại có gia thế nên chưa bị ai coi thường. Cũng có thể những người đứng trước mặt anh chỉ để lộ cái vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài mà che lấp tính khí bên trong. Người như Triệu Gia Hân có lẽ cũng có rất nhiều, nhưng không để lộ ra trước mặt anh, có thể vì sợ hãi, cũng có thể đó là phép lịch sự hoặc cũng có thể họ muốn lấy lòng anh. Triệu Gia Hân vô tư phơi bày điểm xấu trước mặt anh như vậy, rốt cục là cô thực sự không có ý gì hay đơn giản là cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt? Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Dương Hạo Nhiên bất giác ngồi cười một mình. Chắc không phải đâu, dạo này anh tự luyến quá rồi thì phải. Rõ ràng anh là người tiếp cận cô trước mà.
- Dù sao thì cũng cảm ơn anh nha! Lần này thật lòng đó. Cảm ơn đã cứu nguy cho tôi khỏi câu hỏi đó. Thực sự lúc đó tôi hơi bối rối một chút, đang không biết phải ăn nói sao. Cảm ơn anh rất nhiều!
Triệu Gia Hân đột nhiên trở nên nghiên túc, cô chép miệng hai cái, đứng trước mặt anh ta thành thật nói lời cảm ơn.
- Coi như cô còn chút lương tâm. Tôi cũng xin lỗi vì ban nãy gắt gỏng với cô. Tại tôi không thích có ánh sáng vào phòng. Tôi hơi vô lí và ích kỉ. Xin lỗi nha!