Cửu Châu rất khổ sở khi phải chịu đựng sự giày vò này. Mặt hắn bây giờ còn khó coi hơn cả là khóc. Hắn cố lấy lí trí, tìm vị trí chiếc áo ngủ ban nãy hắn tìm cho cô.
Đồ thì lấy được rồi, nhưng bây giờ phải mặc như thế nào mới là quan trọng. Triệu Gia Hân cứ cự quậy như con sâu ngủ làm hắn ngứa ngáy cả người, như có hàng ngàn con kiến bò vào da thịt hắn.
Cửu Châu cẩn thận bế Triệu Gia Hân nằm lên đùi mình rồi từ từ mặc đồ. Vì bị làm phiền lúc đang ngủ, lông mi cô cau lại, cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ thay cho lời muốn nói. Nhưng đối với Cửu Châu, hành động này của cô giống như đang cố tình khiêu khích hắn vậy. Dục vọng của hắn nổi lên, ánh mắt tối sầm lại, thời khắc này chỉ muốn đem cô nuốt vào bụng cho thỏa cơn thèm khát.
- Chết tiệt! Triệu Gia Hân! Em đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi đấy à?
Nhưng cuối cùng thì Cửu Châu vẫn đè nén lại dục vọng, không đụng chạm vào cô. Phải là một con người nghị lực lắm mới có thể nhìn thấy thân hình trần truồng của một cô gái mà vẫn có thể nhắm mắt cho qua được, đáng khâm phục hơn nữa đó chính là cô gái mà người đàn ông ấy yêu đến tận xương tủy. Dù trên thương trường có tàn nhẫn bao nhiêu thì ít nhất bây giờ, hắn vẫn chứng tỏ được mình là một người đàn ông tốt. Vì nếu yêu thật lòng, chẳng người đàn ông nào ép buộc người mình yêu phải cùng quan hệ tình dục, hay lợi dụng lúc họ mất ý thức để thỏa mãn nhu cầu tình dục cả. Hắn hiểu được chân lí coi tình dục là phụ, tình yêu mới là chính.
Sau khi vật vã thay áo cho Triệu Gia Hân, hắn đặt cô nằm lên giường, đắp chăn ngủ ngon lành. Còn Cửu Châu phải vào phòng tắm để tự giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, vòi hoa sen mang theo nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông trực tiếp chảy xuống cơ thể cường tráng của Cửu Châu. Hình ảnh Triệu Gia Hân với thân hình nóng bỏng hiện ra biết bao nhiêu lần trong tâm trí làm thứ cứng rắn trên người không biết bao nhiêu lần dịu xuống lại phải ngóc đầu lên. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với thân thể cô như vậy làm hắn không thể không nghĩ tới. Bất giác, hắn cười khổ. Có kim chủ nào mà kém cỏi như hắn không? Làm mưa làm gió trên thương trường, nhưng về nhà lại chẳng dám nặng lời với cô tình nhân bé nhỏ.
Không biết phải tầm bao lâu, phải dội bao nhiêu gáo nước lạnh giữa trời đông buốt lạnh, Cửu Châu mới có thể tịnh tâm mà bước ra. Hắn định lại nằm ngủ với cô. Nhưng vừa nằm vào giường, nghĩ đến tình cảnh khốn khổ ban nãy, Cửu Châu lại bật dậy.
- Thôi vậy, để em ngủ yên.
Sự kìm nén dục vọng của con người là có giới hạn. Dù chưa bộc phát nhưng cũng có thể tưởng tượng được bản thân đáng sợ như thế nào. Hắn không muốn làm tổn hại đến cô cũng như không muốn để cô phải ghét bỏ hắn nhiều hơn nữa. Khi lí trí vẫn còn tỉnh táo, Cửu Châu quyết tâm tránh xa nhưng tham vọng tầm thường về xác thịt để hưởng đến một khát vọng to lớn hơn, cao đẹp hơn: Triệu Gia Hân sẽ yêu hắn.
Sáng sớm, những giọt sương long lanh rơi nhẹ trên lá như những viên kim cương óng ánh. Bầu trời mùa đông âm u và lạnh lẽo, làm cho con người ta không muốn rời khỏi chiếc chăn bông
ấm áp để bắt đầu đối diện với một ngày mệt mỏi. Nếu không nhờ âm thanh chói tai từ tiếng báo thức điện thoại thì Triệu Gia Hân có
lẽ cũng không biết đường mà dậy.
Lần đầu tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Gia Hân đã tiện tay quơ lại dập tắt nó. Lần thứ hai vang lên là năm phút sau đó, cô vẫn tiếp tục dập tắt. Lần thứ ba vang lên, cô vẫn không hề muốn dậy. Cuối cùng, khi tiếng chuông báo vang lên lần thứ tư, nhắc nhở rằng thời gian đã không còn sớm, cô còn rất nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay, Triệu Gia Hân không thể lười nữa, cô buộc phải mở mắt.
Vừa mở mắt nhìn quanh, mọi thứ xung quanh vẫn còn trống rỗng, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Triệu Gia Hân từ từ bò dậy, bàn tay cô men theo bờ tường tìm vị trí công tắc điện. "Tạch" chỉ vài tích tắc ngắn ngủi, căn phòng tối tăm đã rực sáng. Sự thay đổi đột ngột của ánh sáng cùng với hai con mắt vẫn chưa tỉnh ngủ đã làm cho cô chưa thích nghi nổi phải cau mày thật chặt. Cô vô lực tựa lưng vào tường, thở dài mệt mỏi. Mới sáng sớm ra mà cơ thể đã không còn sức sống rồi. Đầu cô đau như búa bổ. Không chỉ có đầu, toàn thân cũng mỏi kịch liệt. Biết thế tối qua chịu nhịn tí, đang yên đang lành tự dưng chuốc rượu vào người làm khổ thân. May mà cô có nhờ hắn mang vào trước. Nếu không, giờ này, da thịt cô đã chia năm sẻ bảy làm mồi cho muỗi rồi. Nói đến đây Triệu Gia Hân mới nhớ đến Cửu Châu. Hắn đâu rồi nhỉ? Rõ ràng hắn đã từng nói cô phải ngủ cùng hắn cơ mà. Sao bây giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu? Khi cô tỉnh dậy cũng không để ý, hình như bên cạnh chỗ cô không có hơi ấm thì phải. Vậy thì Cửu Châu không ngủ cùng cô sao?
Ánh mắt Triệu Gia Hân nheo lại, quét qua căn phòng rộng lớn một lần. Rồi hai mắt cô chợt lóe, dừng lại trên vị trí chiếc sô pha. Thì ra Cửu Châu lại ngủ ở chỗ đó, trên người hắn chỉ có một chiếc chăn mỏng, không có gối đầu, nhiệt độ trong phòng tuy không lạnh nhưng bộ dáng của hắn lại đang co ro vào một chỗ. Một nỗi thương xót dâng lên trong lòng Triệu Gia Hân. Nhưng tại sao hắn lại làm thế? Cô không hiểu. Hắn từng ngang tàng bá đạo bắt cô ngủ cùng hắn mà. Cửu Châu ngủ sô pha để nhường chỗ cho cô sao? Rốt cuộc vì việc gì mà hắn phải khổ sở như vậy? Ở nhà này đâu có thiếu giường. Mấy người giàu đúng là khó hiểu.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Triệu Gia Hân vẫn ngồi dậy, ôm chiếc chăn trên giường lại đắp cho hắn. Cô còn cầm thêm một chiếc gối để trên đầu cho Cửu Châu. Khi vén lại chăn gối cho hắn, Triệu Gia Hân không nhịn được mà si mê ngắm người đàn ông này. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng như lúc tỉnh, khi say giấc, Cửu Châu giống như một thiên thần với ngũ quan tinh xảo cùng với thân hình cường tráng, lại mang cho người ta cảm giác bình yên đến lạ.
Một lần nữa, Triệu Gia hân lại không thể kiềm chế bản thân, bàn tay nhỏ nhắn được điều khiển theo cảm xúc giơ lên, muốn chạm vào gương mặt hắn. Cô không thể làm chủ được mình nữa, Triệu Gia hân vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ ấy, làn da ngâm trơn bóng, không tì vết, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dài cong vút. Cô từng nghĩ, nếu có một ngày hắn không phải chủ tịch của một công ti thì với nhan sắc ấy, hắn cũng sẽ một ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, một người mẫu chẳng hạn. Có lẽ từ đầu tới cuối, Cửu Châu cũng không có một chút khuyết điểm nào. Đầu óc thì thông minh, ngoại hình thì đẹp đẽ, tài năng và khí phách đều hơn người. Một người đàn ông mà rất nhiều người phụ nữ mơ ước có được. Lại không thể ngờ được, một người đàn ông hoàn hảo như vậy, đêm đêm nằm ở cạnh cô ư? Thật không ngờ, cái người cô vô tình cứu giúp hai năm trước lại là Cửu tổng tài Cửu Châu giàu có nhất thành phố, quyền lực hơn người.