“Tiểu Lâm, cháu đừng chê cười, Vân Nhi từ bé đã sống nội tâm rồi.”
Thím Vương ngại ngùng giải thích với Lâm Phi.
“Thím nói gì vậy, hồi cháu đi bộ đội người ta còn bảo cháu khó hiểu, cháu cứ một hai tháng không nói câu nào là bình thường. Vân Nhi còn mạnh dạn hơn cháu nhiều, ngày xưa cháu gặp đội trưởng còn không dám hỏi chuyện nữa là.”
Lâm Phi cười nói thể hiện mình không để ý.
Ánh mắt thím Vương nhìn Lâm Phi ngày càng hài lòng, bà ấy sớm đã coi Mạnh Tuyết Nhi là con ruột mình, thái độ Lâm Phi không chề cười Mạnh Tuyết Nhi mà chủ động nói tránh đi khiến thím Vương ngày thích Lâm Phi hơn.
Còn Mạnh Tuyết Nhi, sau khi thím Vương giải thích với Lâm Phi xong thì hai má vốn hồng hào nay lại thêm hồng hơn.
Sau khi nghe Lâm Phi nói, cô gái mới thở phào một hơi, thậm chí ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi lần nữa. Trong mắt cô bé, so với lần đầu gặp Lâm Phi thì đã bớt ngại đi phần nào.
Vì bố mất sớm, mẹ đẻ cô bé thường đi sớm về khuya nên từ nhỏ Mạnh Tuyết Nhi sống riêng trong thế giới riêng của mình, lớn hơn một chút, cô bé tới thành phố Trung Hải sống cùng nhà ông Vương vốn dĩ cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với người lạ.
Thay vì nói Mạnh Tuyết Nhi sống nội tâm thì chi bằng nói cô bé sớm đã quen với cuộc sống riêng của mình, cô ấy luôn giữ thái độ đề phòng với người lạ.
Bất cứ người là nào muốn bước vào thế giới của mình, cô ấy đều có cảm giác sợ hãi không biết lý giải vì sao. Đây là một kiểu hướng nội mang tính cô độc.
Lâm Phi cũng nhìn ra tính cách đặc trưng này của Mạnh Tuyết Nhi nên mới cố ý nói như vậy để làm bớt khoảng cách giữa hai người.
Đương nhiên, không phải vì Mạnh Tuyết Nhi xinh đẹp mà hắn háo sắc. Con gái đẹp xung quanh Lâm Phi không thiếu, vợ hắn Mộ San San lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thêm nữa lại có phong thái một tổng giám đốc lạnh lùng, là một nữ thần tuyệt sắc trong tất cả các nữ thần.
Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni cũng là những cô gái xinh đẹp khó tìm. Nhưng xét về dung mạo thì Mạnh Tuyết Nhi thậm chí còn phải thua hai cô gái này một phần.
Tuyn nhiên, sự ngây thơ toát ra từ Mạnh Tuyết Nhi lại tăng thêm phần xinh đẹp cho cô gái.
Ở một xã hội đầy cám dỗ và dục vọng thế này thì một cô gái với sự ngây thơ chưa bị vấy bẩn như Mạnh Tuyết Nhi có thể so sánh với một đoá sen tinh khiết trong đầm sen đầy bùn đất.
Một cô gái như vậy chỉ cần nhìn thôi là đủ kích thích thích hoóc môn sản sinh của cánh đàn ông rồi.
Nhưng đối với Lâm Phi mà nói thì cái mà hắn thấy được là đằng sau vẻ bề ngoài mềm yếu là nội tâm vô cùng cô độc. Nếu cứ sống như cách Mạnh Tuyết Nhi đang phát triển hiện tại thì nói không chừng một ngày nào đó cô bé sẽ mắc bệnh trầm cảm.
Năm hắn nhập ngũ, hắn đã từng giống như Mạnh Tuyết Nhi, khi hắn chìm trong thế giới riêng của mình, chìm trong nỗi đau khổ khôn cùng khi cha mẹ qua đời. Một Lâm Phi rời khỏi trường học bước vào quân ngũ, trong vòng hai ba tháng trời chỉ nói đúng ba câu.
Nếu không phải sau này gặp được các anh em Đồ Tể thì Lâm Phi sớm đã mắc bệnh trầm cảm từ lâu.
Mạnh Tuyết Nhi khiến cho Lâm Phi nhớ tới bản thân mình những năm về trước, cũng chính vì vậy mà Lâm Phi mới tìm cớ để kéo gần mối quan hệ với cô bé, kéo cô bé xa với vòng vây của căn bệnh trầm cảm.
“Tiểu Lâm à, Tuyết Nhi đã dọn tới chỗ cháu ở rồi, sau này phiền cháu chăm sóc con bé nhé.”
Thím Vương kéo cánh tay Lâm Phi, có ý muốn giao Mạnh Tuyết Nhi cho hắn.
Mặc dù Lâm Phi rất ngạc nhiên về chuyện Mạnh Tuyết Nhi tại sao còn chưa tốt nghiệp mà phải thuê phòng riêng, nhưng năm nay những người chưa tốt nghiệp mà phải tìm phòng thuê rất nhiều, Lâm Phi cũng không hỏi thêm gì.
“Thím Vương, cháu sẽ chăm sóc cho em, có điều mấy ngày này công việc của cháu bận rộn, ăn ngủ đều ở lại công ty. Mấy ngày nữa mới có thể quay về phòng trọ. Tuyết Nhi, em ở đó một mình đã quen chưa?”
Lâm Phi giấu chuyện hắn đã dọn đi. Như vậy có thể âm thầm gánh tiền thuê nhà cho Mạnh Tuyết Nhi.
Mạnh Tuyết Nhi vốn không biết làm sao có thể sống cùng với Lâm Phi, lúc này Lâm Phi hỏi vậy khiến cô bé bớt lo lắng đi phần nào.
Mạnh Tuyết Nhi quay đầu hướng về Lâm Phi rồi gật đầu mấy lần, ý muốn nói sống một mình rất ổn.
Từ đầu Mạnh Tuyết Nhi nghe ông Vương nói sẽ tìm cho mình một căn phòng, nhưng khi nói phải sống cùng với Lâm Phi thì cô bé thắc mắc và không đòng ý. Với tính cách của Mạnh Tuyết Nhi, chưa cần nói tới chuyện bảo cô bé sống với người quen, sống với người lạ không khác gì ép cô bé nhảy lầu tự tử.
Tử nhỏ đến lớn Mạnh Tuyết Nhi thậm chí còn chưa bao giờ nói nổi một từ “không” với mẹ mình.
Vốn dĩ cô bé là người không hiểu thế nào là từ chối, cũng chính vì tính cách cô bé như vậy mà ông Vương mới không yên tâm để cô bé tự tìm việc cho mình, ông sợ cô bé sẽ bị lừa.
Bị người ta bán đi, còn giúp người ta đếm tiền, việc này rất có khả năng xảy ra với Mạnh Tuyết Nhi. Không phải không có khả năng mà rất có khả năng.
……
Lâm Phi ngồi với ba người một lúc trong phòng bệnh của ông Vương rồi chuẩn bị đứng dậy tạm biệt.
Không phải Lâm Phi có việc gấp mà Lâm Phi thực sự đang kìm nén.
Trước giờ Lâm Phi vốn rất tự tin với khả năng mồm mép của mình, về điểm này thì những người xung quanh hắn hư Mộ San San và Lăng Vi Vi đều đã được kiểm chứng nhiều lần.
Nhưng đứng trước Mạnh Tuyết Nhi Lâm Phi thực sự có một cảm giác không biết bắt đầu từ đâu. Cô gái này thự sự quá yếu mềm, yếu mềm đến mức hắn không dám nói to, chỉ sợ khiến cô bé phát sợ.
Đổi thành cô gái xinh đẹp khác ở đây thì Lâm Phi sớm đã sớm trêu ghẹo, nói gì đó vui vẻ, nói không chừng còn bị Lâm Phi ghẹo cho đi đặt phòng từ lâu rồi.
Nhưng ở chỗ Mạnh Tuyết Nhi thì đến cả nửa tiếng đồng hồ Lâm Phi chỉ biết được ô bé là học sinh trường đại học Trung Hải, còn các thông tin khác thì hắn hoàn toàn không nắm được.
Mạnh Tuyết Nhi trả lời Lâm Phi nhiều nhất là một vâng, dạ.
Dù sao thì đứng trước mặt ông bà Vương, Lâm Phi cũng không tiện trêu ghẹo Mạnh Tuyết Nhi, đương nhiên, chủ yếu là do hắn không nhẫn tâm.
Mạnh Tuyết Nhi thự sự quá yếu mềm và ngây thơ. Một cô gái thế này chỉ cần với cái mặt dày của Lâm Phi cũng đủ khiến cho cô ấy không nhịn được mà bật cười.
Vì rất có khả năng cô ấy cười một lần thì sẽ vĩnh viễn liệt hắn vào danh sách đen trong đời cô ấy.
Lúc Lâm Phi chào ông Vương để ra về, hắn đang đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bên ngoài phòng bệnh vang lên những tiếng đập. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh của ông Vương bị người ta dùng chân đạp bật ra.
“Mẹ kiếp, cút ngay cho ông mày, cái phòng này ông mày đây ưng rồi.”
Một tên thanh niên trẻ tuổi cắt đầu phân chừng hơn hai mươi sau khi bước vào phòng liền đảo mắt một lượt quanh phòng bệnh, ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Mạnh Tuyết Nhi, hiển nhiên hắn đã bị hấp dẫn bởi sự ngây thơ của cô bé. Cuối cùng ánh mắt cũng chuyển sang ông Vương đang nằm trên giường bệnh.
Sau tên này là một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi tuổi nữa đang dìu một người đàn ông bụng bị cắm con dao găm, mặt mày trắng bệch.
Sau mấy người này là một bác sỹ mặc áo blue trắng và đội hộ lý đang cố gắng khuyên mấy người này.
“Bớt phí lời đi, anh em của bố mày bị đâm, không có phòng thì bảo bọn họ cút là có.”
Tên thanh niên cắt đầu phân đẩy bác sĩ đang đứng bên cạnh khuyên răn, hắn bước lên trước một bước rồi đi đến phía trước giường bệnh của ông Vương, đạp vào cuối giường: “Ông già, giả vờ cái mẹ gì, mau đứng dậy dọn đồ cút đi. Phòng của ông Thanh Long bang bọn tôi chưng dụng rồi.”
“Thanh Long bang…”
“Là người của Thanh Long bang…”
Bác sĩ và cả những hộ lý vốn dĩ đang khuyên răn hắn giờ im bặt không ai dám lên tiếng. Thanh Long bang nổi tiếng dữ tợn ở thành phố Trung Hải. Người bình thường gặp phải người của Thanh Long bang chỉ hận không kịp tránh đi chứ đâu dám đối đầu với chúng.
“Ông Vương, hay không nhường phòng bệnh cho cậu ấy, vừa nãy không phải ông muốn xin ra viện sao?”
Ông bác sĩ mặc áo blue trắng bị tên trẻ tuổi kia đẩy một cái vội đến gần ông Vương bắt đầu khuyên ông Vương ra khỏi phòng bệnh.
“Lương y như từ mẫu, sao có thể khuyên bệnh nhân của mình đang trong tình trạng chưa phục hồi hoàn toàn ra vện. Bác sĩ Lý, bệnh viện lớn như vậy của các ông lẽ nào để cho một con chó điên làm càn quấy nhiễu ở phòng bệnh sao?”
Lâm Phi đã từng tiếp xúc với bác sĩ đang khuyên ông Vương, ông ta là bác sĩ điều trị chính cho ông Vương.
Bị Lâm Phi nói thẳng như vậy, bác sĩ Lý đỏ mặt tía tai. Nếu không phải sợ đối phương là người của Thanh Long bang thì một người làm y nhu uông ta sao có thể nói những câu khuyên bệnh nhân ra viện như vậy được.
“Tiểu tử, có liên quan mẹ gì đến mày, mày thấy chán sống rồi à?”
Tên cắt đầu phân vốn dĩ định túm ông Vương lôi xuống giường, nhưng nghe Lâm Phi nói vậy hắn liền quay người lại về phía Lâm Phi, vừa nói vừa rút con dao găm sáng loáng đang găm đằng sau đâm về phía Lâm Phi.