Lặng! Một sự tĩnh lặng đến chết người! Mộ San San vẫn lấy hai tay che mắt, một phút, hai phút…rồi năm phút trôi qua cô mới kịp hoàn hồn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Nếu như nói trước đó Mộ San San gõ cửa thì lần này hoàn toàn là đập cửa, gương mặt xinh đẹp sắp phồng lên như trái táo. Cô thực sự giận rồi.
Mộ San San lớn như vậy nhưng ngoài bố cô ra thì đây là lần đầu tiên cô bị người đàn ông khác hôn. Mặc dù trước đó cô từng du học nước ngoài nhưng Mộ San San vẫn không hứng thú với kiểu hôn chào hỏi của người bên đó.
Hôm nay Mộ San San có lòng gọi Lâm Phi dậy, ngoài mặt là muốn Lâm Phi cùng cô chạy bộ nhưng thực chất là muốn loại bỏ từng chút từng chút một thói xấu trong cuộc sống hằng ngày của hắn.
Cái gọi là kế hoạch cải tạo Lâm Phi thực chất chỉ vừa được Mộ San San nghĩ ra hai ngày nay, một kế hoạch tương tự như kế hoạch về phương án kinh doanh.
Trước đó, dì Quế từng khuyên nhủ Mộ San San không chỉ một lần rằng hãy thử mở lòng với Lâm Phi, lại thêm Mộ Hồng ép buộc nên Mộ San San hoàn toàn không thể ly hôn với Lâm Phi như ý mình, nghĩ tới nghĩ lui Mộ San San mới tổng kết toàn diện một lượt nhân phẩm của Lâm Phi.
Mộ San San cảm thấy mặc dù Lâm Phi lười biếng, vô sỉ, lại có chút háo sắc, lưu manh nhưng kết hôn lâu như vậy rồi cũng không hề ép buộc cô nên nhân phẩm cũng không đến nỗi quá tệ, còn xét về ngoại hình cũng không đến nỗi.
Suy đi nghĩ lại, Mộ San San thấy rằng nếu như cô đã kết hôn với Lâm Phi, lại không có cách nào ly hôn thì cuộc sống hôn nhân vợ chồng trên danh nghĩa này trong thời gian ngắn không nói nhưng về sau chắc chắn sẽ bị Mộ Hồng phát hiện. So với việc bị Mộ Hồng trách mắng, không bằng cô cải tạo Lâm Phi trở thành Bạch Mã hoàng tử trong lòng mình.
Nếu như thực sự cải tạo thành công thì không phải là chuyện tốt giúp xoa dịu quan hệ vợ chồng hai người sao.
Vậy nên, Mộ San San đã bỏ công sức lập ra một kế hoạch chi tiết thay đổi Lâm Phi.
Nhưng kế hoạch cải tạo này chỉ vừa mới bắt đầu chưa thấy bất kỳ hiệu quả nào mà đã bị Lâm Phi chiếm được món hời lớn như vậy nên Mộ San San phẫn uất tới mức sắp nôn cả ra máu.
“Tổng giám đốc Mộ à, nếu như em không muốn anh đem hành vi em giật cơm của anh tối qua khơi ra trước công chúng thì ngoan ngoãn xuống dưới đợi anh.”
Trong khi Mộ San San đang nghĩ có nên đi tìm chìa khóa xông vào liều mạng với Lâm Phi không thì tiếng chọc ghẹo đầy ý tứ của Lâm Phi vang lên từ bên trong phòng ngủ.
Động tác đập cửa của Mộ San San chợt im bặt, gương mặt tuyệt sắc đẹp như họa của cô khi đỏ ửng, lúc tái xanh, khi lại trắng bệch.
Có cảnh tượng nào mà Mộ San San chưa từng thấy qua nên tố chất tâm lý của cô phải nói là cực tốt, chỉ mấy giây sau Mộ San San đã hoàn toàn khống chế được những xúc cảm đang khuấy động tâm trí mình mà đi vào nhà vệ sinh.
Chuyện mất mặt nhất Mộ San San làm trong hai mươi mấy năm nay lại bị Lâm Phi đem ra uy hiếp nên đương nhiên cô không chịu khuất phục.
Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác là Lâm Phi hôn quá mạnh, tới mức để lại dấu hôn trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San.
Trước đó, Mộ San San chỉ để tâm vào việc đập cửa nên không cảm giác được gì nhưng tới khi bĩnh tĩnh lại, cô lại có cảm giác vị trí bị Lâm Phi hôn trên gương mặt như bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang bò vậy.
Mộ San San vội vàng đi rửa mặt!
…………….
Chiếc BMW serie 7 phóng ra khỏi biệt thự Lệ Thủy.
Khác với ngày thường, hôm nay Lâm Phi lái xe còn Mộ San San ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh.
“Anh bảo vợ này, anh vừa làm bảo vệ vừa làm tài xế, em có nên suy nghĩ tới việc tăng lương cho anh không?”
Lâm Phi liếc nhìn tổng giám đốc xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng ngồi bên cạnh mà cười ha ha nói.
“Lái xe đi!”
Mộ San San lạnh lùng lườm Lâm Phi bằng ánh mắt gần như có thể khiến hắn hoá đá.
Lâm Phi không để tâm thái độ này của Mộ San San mà còn cười híp mắt ngân nga theo điệu nhạc trong xe.
Tâm trạng Lâm Phi rất tốt, vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nói sảng khoái vô cùng vì không những trở thành tài xế thân cận tổng giám đốc xinh đẹp mà còn vì sáng sớm đã được hôn má Mộ San San.
Trong khi đó, Mộ San San lại đồng ý với yêu cầu có vẻ rất vô lý của Lâm Phi, chỉ cần mỗi tuần Lâm Phi chạy bộ cùng cô, cô sẽ cho hắn hôn một cái.
Giây phút Mộ San San gật đầu đồng ý, Lâm Phi thật hận không thể tát lên mặt mình một cái.
Sao cứ phải là một tuần, một ngày tốt biết bao nhiêu! Sao cứ phải là hôn một cái, sờ một cái tốt biết mấy!
Mặc dù không hiểu tại sao Mộ San San cứ nhất quyết muốn mình chạy bộ cùng nhưng Lâm Phi xông pha chiến trường biết bao lần, chút chuyện vặt vãnh như chạy bộ kiểu này thực sự quá đơn giản.
Tâm trạng Lâm Phi có vẻ rất tốt nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ San San thì xem chừng tâm trạng đang cực kỳ tồi tệ.
Thực ra, Mộ San San cũng không có vẻ bực bội lắm mà trong lòng còn hơi đắc ý.
Lâm Phi đã cắn câu nên kế hoạch thay đổi Lâm Phi bước đầu đã thực hiện hoàn mỹ, một ngày nào đó, cô chắc chắn sẽ cải tạo Lâm Phi trở thành một nhân viên văn phòng giỏi giang.
Mộ San San có thể nói là một trang giấy trắng trên phương diện tình cảm, cô kết hôn với Lâm Phi hoàn toàn do mong muốn của Mộ Hồng nên Mộ San San hoàn toàn không hiểu cách làm một người vợ, chứ đừng nói là một người vợ chuẩn mực.
Nói thẳng ra thì Mộ San San vốn không ý thức được mình đã là vợ của Lâm Phi.
Tuy Mộ San San lạ lẫm với tình cảm nhưng xử lý hoạt động thương mại lại là sở trường của cô.
Vì vậy, Mộ San San sẽ coi Lâm Phi như một dự án thương mại, như vậy thì cô có thể tự tin với chính mình.
Mộ San San tin chắc rằng, cô có thể thành công trong sự nghiệp cũng có thể thành công trong cuộc sống hôn nhân như vậy.
“Các người đẹp, tối qua có mơ thấy tôi không mà tôi lại mơ thấy không ít người trong các cô được tăng lương thăng chức đó.”
Lâm Phi vừa hát ngâm nga vừa đi vào khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp, hắn vừa nói một câu mà đã khơi dậy bầu không khí của cả phòng.
“Mồm mép lươn lẹo.”
“Nói năng ngọt xớt.”
“Tính xấu không bỏ.”
…………….
Mặc dù ngoài miệng, những cô gái trong phòng hành chính tổng hợp đều chê bai Lâm Phi nhưng vẻ mặt ai nấy đều cười tươi như hoa bởi rõ ràng câu nói vừa rồi của Lâm Phi rất được ưa thích.
Không có người con gái nào không thích được đàn ông gọi là người đẹp, cũng rất ít nhân viên nữ không thích được tăng lương thăng chức.
“Tên Lâm háo sắc này, anh nói xem tối qua có mơ thấy tôi được thăng chức không?”
Khi Lâm Phi định đi tới “chào hỏi” từng người một trong phòng thì một giọng nói êm tai vang lên từ phía sau lưng hắn.
Lâm Phi quay người lại, Tiêu Y Na xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy hồng dài đứng phía sau hắn.
Hôm nay cô trang điểm nhạt nên vẻ mỹ miều và gợi cảm càng thêm nồng đượm, tuy vậy nhưng vẫn không mất đi sức sống trẻ trung của cô gái độc thân.
Lâm Phi cười ha ha chào Tiêu Y Na: “Tiểu Na Na à, chào mọi người nhé, một tối không gặp mà hình như lại to lên rồi, để anh sờ thử xem rốt cuộc có to lên không.”