Đêm, trong căn phòng mà Lâm Phi đặt ở một khách sạn nào đó của thành phố Ninh Châu.
“Chỉ có một cái giường, chúng ta…”
“Vi Vi, là em không đúng rồi, sao có thể để Ninh Kỳ và chúng ta ngủ chung chứ. Cho dù em không nghĩ tới cảm xúc của anh, thì em cũng phải nghĩ tới cảm xúc của Ninh Kỳ chứ. Dù sao thì nam nữ cũng khác nhau, chi bằng chúng ta chịu thiệt một chút, nhường ghế sofa cho Ninh Kỳ còn chúng ta ngủ trên giường.” Lâm Phi không hề khách khí mà lên tiếng ngắt lời Lăng Vi Vi. Hắn vừa nói vừa đặt tay lên eo Lăng Vi Vi, sải bước về phía phòng ngủ.
“Tên họ Lâm kia, anh có thể bớt vô liêm sỉ đi được không hả?”
Thấy bộ dạng vô liêm sỉ tỏ vẻ có quyền sắp xếp chỗ ngủ đó của Lâm Phi, Ninh Kỳ thật sự tức điên lên, cô không thể nào kiềm chế nổi mà lên tiếng nạt nộ.
Ninh Kỳ đây cũng không phải là đại tiểu thư con nhà hào môn được nuông chiều từ bé. Ngủ trên ghế sofa không phải là việc cô không thể chấp nhận, nhưng cũng phải tuỳ vào tình hình và hoàn cảnh thực tế chứ.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, hai nữ một nam. Xét về tình về lý thì người nên ngủ trên sofa là Lâm Phi mới phải. Mặc dù tiền thuê phòng không phải Ninh Kỳ bỏ ra nhưng chỉ dựa vào một loạt những ngón đòn mà Lâm Phi giở ra trên bộ mông của mình khiến cô tạm thời trở thành bệnh nhân thì cô nên nhận được sự đãi ngộ tử tế.
“Tôi và Ninh Kỳ ngủ trên giường, anh ngủ ghế sofa.”
Mặc dù Lăng Vi Vi không nạt nộ Lâm Phi vô liêm sỉ như Ninh Kỳ nhưng Lăng Vi Vi rõ ràng không thể nào “thông đồng làm bậy” với Lâm Phi được.
Trưởng phòng Lăng vốn dĩ chỉ ra trong phòng chỉ có một chiếc giường là muốn bảo Lâm Phi đàn ông một tí, chủ động ngủ ghế sofa. Nhưng cô không ngờ rằng Lâm Phi lại lấy danh nghĩa của mình để bắt Ninh Kỳ ngủ trên ghế sofa còn hai người ngủ giường như vậy được.
Mặc dù trưởng phòng Lăng cũng không ngại việc ngủ cùng Lâm Phi trên giường nhưng ở trong tình cảnh có thêm người thứ ba như hiện nay thì trưởng phòng Lăng đương nhiên là muốn tránh một số những ảnh hưởng ngoài ý muốn.
Điều này cũng không liên quan gì đến việc giữ gìn của con gái cả. Trưởng phòng Lăng đã chủ động kéo Lâm Phi đi công tác ở Ninh Châu thì có nghĩa rằng cô đã có sự chuẩn bị hiến thân cho Lâm Phi rồi.
Cô lên tiếng gạt đi ý định ngủ trên giường với Lâm Phi cũng vì nghĩ đến tình người với người.
Mặc dù sự xuất hiện của Ninh Kỳ đối với trưởng phòng Lăng mà nói thì hại nhiều hơn lợi, thế nhưng Ninh Kỳ dù gì cũng là con gái, lại bị Lâm Phi đánh vào mông đau như thế, để Ninh Kỳ ngủ trên sofa một mình như vậy thì trưởng phòng Lăng không nỡ lòng nào.
“Chuyện đó à, có lẽ các cô không biết tôi sợ bóng tối. Từ trước đến giờ tôi không dám ngủ trong bóng tối một mình. Tôi ngủ ở đâu cũng được nhưng một trong hai người có thể ngủ cùng tôi được không?”
“Tên họ Lâm kia, nói anh vô liêm sỉ anh còn bảo không phải?”
“Lâm Phi, nếu anh cho rằng ngủ một mình không ổn thì anh có thể gọi điện cho trưởng phòng Lăng. Tôi tin cô ấy nhất định sẽ không ngại mà tâm sự với anh đâu.”
Hai cô gái đều hiểu phần nào tính cách của Lâm Phi nên về cơ bản khi nghe Lâm Phi nói hắn sợ bóng tối cần người ngủ cùng thì Ninh Kỳ và Lăng Vi Vi hiển nhiên không có gì bất ngờ.
Nói thẳng ra thì đây là Lâm Phi thì Ninh Kỳ và Lăng Vi Vi mới đồng ý chuyện ba người ngủ chung phòng chứ nếu không thì e rằng đến bước chân vào trong, cả hai cô gái cũng chẳng thèm chứ đừng nói tới việc phản bác lại yêu cầu cần người ngủ chung của Lâm Phi.
“Tên họ Lâm kia, anh đi vào đây làm gì?”
Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ kéo vali vào phòng ngủ, thấy Lâm Phi cũng bám đuôi theo, Ninh Kỳ bèn lên tiếng nạt lại. Mặc dù Lăng Vi Vi không lên tiếng như Ninh Kỳ nhưng cô cũng không mấy vừa lòng, ném luôn cho Lâm Phi vài cái lườm nguýt.
Đương nhiên cả hai cô gái không cho rằng Lâm Phi đi theo hai cô vào trong là có ý định gì tốt đẹp.
“Tôi thấy khi ở sân bay tét mông hai cô cũng có hơi mạnh tay, tôi nghĩ rằng tôi nên xin lỗi hai người, rồi bù đắp lại cho cả hai.”
Thái độ trong khi nói chuyện của Lâm Phi hết sức thành khẩn khiến cho cả Ninh Kỳ và Lăng Vi Vi, người đã quá quen với bản tĩnh của hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng. Cả hai cô gái nhìn hắn với đôi mắt không sao tin nổi.
Ở công ty, có thể nói Lăng Vi Vi và Lâm Phi sớm tối có nhau. Còn Ninh Kỳ, mặc dù tiếp xúc với Lâm Phi chưa lâu nhưng cũng đã lên giường với Lâm Phi rồi.
Cho dù là Lăng Vi Vi hay Ninh Kỳ thì không phải mới chỉ quen Lâm Phi một hai ngày. Bản tính của hắn thế nào, cả hai thừa hiểu.
Nếu như sau khi bọn họ bước vào gian phòng ngủ mà Lâm Phi có làm gì sau lưng bọn họ thì kể cả Lăng Vi Vi hay Ninh Kỳ cũng chẳng lấy đó làm lạ.
Thế nhưng Lâm Phi lại xin lỗi rất thành khẩn với cả hai người, điều này thật khiến cả hai cô gái phải kinh ngạc.
“Nếu như anh thật lòng xin lỗi thì chúng tôi nhận, lần sau chú ý là được rồi. Còn về cái bù đắp của anh thì tôi nghĩ không cần thiết đâu.” Vì hiểu quá rõ Lâm Phi nên cả Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ đương nhiên đều có tâm lý đề phòng.
“Nói xin lỗi bằng miệng không thể thể hiện hết lòng thành được. Chúng ta cũng quen nhau như thế rồi thì tôi cũng không nỡ để các cô bị đau thế mãi được.”
“Cho nên cái bù đắp mà anh nói là…”
“Lúc tôi ở nước ngoài đã từng học massage với những người chuyên massage đỉnh cao trên toàn thế giới. Tôi nghĩ nếu tôi giúp các cô xoa bóp mông thì các cô sẽ khỏi nhanh thôi.” Rõ ràng Lâm Phi không chỉ đơn thuần là tới để xin lỗi Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ.
“Tên họ Lâm kia.”
“Hử?”
“Sự vô liêm sỉ của anh đúng là hết thuốc chữa rồi đấy.”
“Vi Vi, anh biết, em nhất định sẽ không hiểu nhầm anh, phải không?”
“Xin lỗi, tôi e rằng phải khiến anh thất vọng rồi.”
Rõ ràng tiếp viên hàng không Ninh Kỳ và trưởng phòng Lăng không hề có ý định chấp nhận sự bù đắp bằng cách xoa bóp massage không hề đơn thuần của Lâm Phi.
Nếu như chỉ riêng tư với Lâm Phi thì có lẽ hai cô gái sẽ có thể chấp nhận, cũng để mặc cho hắn làm gì thì làm. Nhưng có điều cả ba lại đang trong cùng một phòng, hai cô gái đương nhiên phải giữ gìn cho bản thân rồi.
“Con người tôi thích mềm không thích cứng. Điều tôi ghét nhất chính là bị người khác từ chối. Tôi đã quyết định bù đắp lại cho hai người, hai người không đồng ý cũng phải đồng ý.”
“Ồ? Nói vậy nghĩa là phó phòng Lâm định cưỡng chế chúng tôi rồi?”
“Tên họ Lâm kia, anh dám?”
“Không thử làm sao biết tôi dám hay không?”
Đêm dài mênh mang, cả ba người trong cùng một phòng. Đã đi cùng hai cô gái vào trong rồi, để thực hiện lý tưởng vĩ đại hưởng thụ cái phúc làm người, Lâm Phi đương nhiên phải thử rồi.
“Phó phòng Lâm, tôi khuyên anh tốt nhất yên phận lại đi. Lúc đến đây, tổng giám đốc Mộ đã dặn dò tôi, nếu anh làm gì trái với quy tắc thì tôi có thể gọi điện báo với cô ấy bất cứ lúc nào. Nếu anh cứ bắt buộc phải xoa bóp cho chúng tôi thì đợi lát nữa tôi chỉ có thể đem mọi hành động của anh và cả tình hình phía công ty con tại Ninh Châu báo cáo hết với sếp Mộ thôi.”
Nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng lắc lư qua lại trong tay Lăng Vi Vi, khuôn mặt Lâm Phi trông thật khó coi, thật sự khó coi…