Ở sân bay quốc tế Phố Ninh thành phố Trung Hải, Lâm Phi nhìn Lăng Vi Vi với đôi mắt còn lạnh lùng vô cảm.
Sau khi bị bảo bối Thẩm Bội Ni đào cho cái hố trước mặt Lăng Vi Vi, Lâm Phi định biện minh cho mình vì dù sao hai người cũng phải tới Ninh Châu cùng nhau. Nếu như Lăng Vi Vi vì khó chịu lại làm um lên không đi nữa, khiến sự việc đến tai Mộ San San thì Lâm Phi đương nhiên sẽ không thể nào sống yên ổn cho được.
“Vi Vi, anh nghĩ có lẽ em hiểu nhầm rồi, anh và…”
Lâm Phi định giải thích thêm nhưng ngặt nỗi Lăng Vi Vi rõ ràng không hề có nhẫn nại muốn nghe hắn nói gì cả. Lâm Phi mới chỉ lên tiếng đã bị Lăng Vi Vi lên tiếng ngắt lời.
“Sao nào, lẽ nào phó phòng Lâm định nói với tôi anh chỉ là tình cờ gặp trưởng phòng Thẩm trên đường nên mới tiện xe đi cùng cô ấy tới đây?”
Là quản lý cấp cao của tập đoàn Mộ Thị, lại là tâm phúc, cánh tay đắc lực của tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San, trưởng phòng Lăng từ trước đến giờ khá là lạnh lùng và biết nhìn xa trông rộng. Kể cả là khi đàm phán các vụ giao dịch thương mại lớn thì trưởng phòng Lăng vẫn có thể giữ được tâm thế bình tĩnh tuyệt đối, với những hành vi không hề lý trí ngắt lời người khác khi đang nói thế này thì rất ít khi xuất phát từ Lăng Vi Vi.
Thế mà hôm nay cô lại không hề khách khí ngắt lời Lâm Phi, nói năng càng thể hiện sự tức tối, phải là ai cũng có thể nhận ra được tâm trạng lúc này của Lăng Vi Vi tuyệt đối không hề tốt đẹp.
Thực tế thì cũng đúng là như vậy. Một cơ hội hiếm có để có thể tận hưởng thế giới riêng của hai người với Lâm Phi, cô vốn cho rằng lần này có thể được như ý nguyện, hai người đi một chuyến du lịch riêng tư, thế nhưng chuyến đi còn chưa bắt đầu thì Lăng Vi Vi đã bị Thẩm Bội Ni dội cho một gáo nước lạnh.
Trưởng phòng Lăng không nổi cơn tam bành lúc đó đã là tốt lắm rồi.
“Tóm lại sự việc không phải như em nghĩ đâu. Anh không thể giải thích rõ với em bằng đôi ba câu được, thế nhưng có một điều anh có thể đảm bảo, lần tới Ninh Châu này cả anh và em đều rất coi trọng.”
Có giải thích cũng không giải thích rõ ràng được vì dù sao thì Lâm Phi đúng là đã ngủ cùng với Thẩm Bội Ni, thế nhưng đúng như Lâm Phi vừa nói, hắn rất coi trọng và thấy hứng thú với chuyến công tác tới Tây Ninh lần này, nếu không thì hắn cũng chẳng đến mức mới sáng sớm tinh mơ đã nhảy dựng lên khỏi giường Thẩm Bội Ni mà muốn vội tới sân bay.
“Hành lý của anh đâu?”
Người con gái đang yêu đều như trinh thám vậy, người con gái vì tình yêu mà sinh giận dỗi đều giống hệt như Sherlock Holmes
Vậy. Chẳng khác Lăng Vi Vi lúc này tí nào, cho dù Lâm Phi có biện minh thế nào thì cô ta cũng có thể lập tức tìm ra bằng chứng để phản bác lại.
“Mấy thứ hành lý gì đó đều là vật ngoài thân, đi Ninh Châu chỉ cần có em là được rồi.”
Từ trước đến nay Lâm Phi đều đi về một mình quen rồi, mấy thứ hành lý gì đó hắn thật sự không mấy để tâm. Thế nhưng bây giờ Lăng Vi Vi lại lạnh lùng chỉ trích, đúng là có chuyện rồi đấy. Thế là Lâm Phi đổi luôn suy nghĩ, cố nghĩ ra lý do để trả lời Lăng Vi Vi.
Thông qua đôi mắt trong như nước hồ thu và khí chất lạnh lùng dần bớt đi kia của Lăng Vi Vi, Lâm Phi nhận ra rằng câu trả lời của hắn khiến Lăng Vi Vi khá hài lòng.
“Tổng giám đốc Mộ có dặn tới đó, mọi việc anh đều phải nghe theo tôi. Có vấn đề gì thì giờ anh có thể đề xuất, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể chuẩn bị lên máy bay được rồi.”
Mặc dù chuẩn bị kỹ lưỡng, và còn chưa chính thức xuất hành đã bị Thẩm Bội Ni dội cho một gáo nước lạnh, thế nhưng xét xề công về tư thì trưởng phòng Lăng cũng sẽ không thể vì sự chen ngang của Thẩm Bội Ni mà thay đổi lịch trình. Đương nhiên, nếu không phải vì câu trả lời khá thuận theo ý mình của Lâm Phi thì e rằng trưởng phòng Lăng cũng sẽ không ngại mà bỏ Lâm Phi ở lại rồi tự mình đi tới Ninh Châu.
“Lên máy bay thôi.”
Về vấn đề đi công tác với một người có quyền quyết định thế này thì kể cả không có sự ly gián của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cũng sẽ không tranh giành gì với Lăng Vi Vi cả.
Không phải vì quyền lợi hay không mà vì mọi vấn đề trong công việc Lâm Phi từ trước đến giờ đều không nắm vững. Lần này đi công tác với Lăng Vi Vi nói thẳng ra thì có hay không có Lâm Phi cũng như nhau.
Đương nhiên khi đề cập tới một số vấn đề sinh hoạt cụ thể, ví dụ như việc lên giường chẳng hạn, thì Lâm Phi phải là người có quyền cầm trịch rồi.
…….
Trên chuyến bay tới Ninh Châu, Lâm Phi và Lăng Vi Vi ngồi trong khoang hạng thương gia, khó khăn lắm Lăng Vi Vi mới bình tĩnh lại, cô nhẫn nại giải thích cho Lâm Phi về nhiệm vụ trong chuyến công tác này.
“Công ty con phía Ninh Châu thành lập cũng được một khoảng thời gian kha khá rồi, trước đó vận hành rất tốt, về lợi nhuận mà công ty con tạo ra thì có thể xếp vào hàng top đầu trong các công ty con của tập đoàn Mộ Thị. Có điều, hai năm nay không biết vì sao đột nhiên bắt đầu thua lỗ, mục tiêu chuyến đi lần này chính là để điều tra. Lâm Phi, rốt cục anh có nghe tôi nói không hả?”
Nói mãi nói mãi rồi Lăng Vi Vi cũng không nói thêm nữa. Không phải là cô không đủ kiên nhẫn mà là vì Lâm Phi không hợp tác, hắn căn bản không hề có ý nghe cô nói.
“Vi Vi à, không phải em không biết từ trước đến giờ anh không hề có hứng với công việc sao. Tới đó em xem rồi làm là được rồi.”
Nghĩ mà xem Lâm Phi suốt ngày phải sống dưới con mắt quan sát theo dõi của cô vợ tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San cũng không coi công việc ra gì. Tới Ninh Châu, lại được có cơ hội đi xa cô vợ của mình một tí, Lâm Phi đương nhiên là muốn chơi cho đã đời rồi. Công việc gì đó, hắn đương nhiên không cho rằng có liên quan gì đến mình.
Bộ dạng lười nhác tỏ vẻ mình chẳng liên quan tới công việc lần này của Lâm Phi thật sự khiến trưởng phòng Lăng tức tối.
“Lần này đi công tác gồm hai người chúng ta, anh đẩy hết việc cho tôi thì anh làm gì?”
“Anh ngủ với em.”
“Tôi…”
Nhìn dáng vẻ dứt khoát với câu nói mọi chuyện hiển nhiên là như vậy và chẳng hề tỏ ra khách khí của Lâm Phi, Lăng Vi Vi tức tối, suýt chút nữa thì trút giận lên Lâm Phi.
Nếu không phải không gian trong máy bay chật hẹp, ra tay không tiện thì Lăng Vi Vi thật sự chỉ muốn cho Lâm Phi một đạp vào đầu cho hắn tỉnh ngộ.
Mặc dù lần này trưởng phòng Lăng “tiền trảm hậu tấu” đi công tác cùng Lâm Phi ngoài việc nhân cơ hội quý báu này giúp Lâm Phi có lòng cầu tiến, giúp hắn tăng thêm thành tích trong công việc thế nhưng những việc thế này hai bên giữ trong lòng không nói ra có phải tốt cho đôi bên không, cứ phải nói ra thế làm gì?
Lại còn nói toẹt móng heo ra thế nữa, bảo trưởng phòng Lăng đây làm sao mà nhịn cho nổi?
Cũng vì hai người đang trong khoang hạng thương gia, xung quanh cũng có vài vị khách nữa chứ nếu không thì với câu nói vừa rồi của Lâm Phi, trưởng phòng Lăng đây thật sự chỉ muốn nhảy dù luôn cho rồi.
Đúng là nói quá thẳng, lại còn vô liêm sỉ nữa.
Sao có thể không biết cách nói năng cho tế nhị một tí cơ chứ.
Mặc dù trưởng phòng Lăng không hề có ý phản đối nhưng nói năng thẳng toẹt ra như thế, chưa nói đến bối cảnh xung quanh ra làm sao, nhưng nghe xong, bảo trưởng phòng Lăng làm sao có thể không xấu hổ rồi cứ thế mà phối hợp… cơ chứ.