Tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị.
“Y Na, tên khốn khiếp đó vẫn chưa tới sao?” Trưởng phòng hành chính tổng hợp của tập đoàn Mộ Thị, Lăng Vi Vi khoác trên mình bộ đồ công sở vừa vặn ôm sát thân hình quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp như nước hồ mùa thu lăn tăn mấy gợn sóng lạnh.
Tiêu Y Na ôm tập tài liệu cúi đầu đứng sau Lăng Vi Vi cười gượng: “Vẫn chưa.”
“Tên khốn kiếp này không làm được trò trống gì!” Lăng Vi Vi nghiến răng dữ dằn mắng kẻ nào đó đang vượt xe điên cuồng mấy câu.
“Thật không biết sếp Mộ nghĩ gì, nếu tôi là sếp chắc chắn sẽ sa thải anh ta!” Người nghiến răng mắng nhiếc Lâm Phi rõ ràng không chỉ mỗi mình Lăng Vi Vi, ngay cả thư ký của hắn, Tiêu Y Na cũng phỉ nhổ tên cấp trên vô lương tâm của mình.
Lâm Phi không xem công việc ra gì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu như là trước đây, khi Lâm Phi còn là trợ lý hành chính, Lăng Vi Vi và Tiêu Y Na chắc chắn sẽ không đứng dưới tòa Vọng Nguyệt cùng nhau mắng chửi hắn.
Lăng Vi Vi thì đỡ hơn, bị Lâm Phi ức hiếp cũng không phải mới một hai ngày, lần trước ở văn phòng suýt nữa thì bị Lâm Phi xử đẹp.
Tiêu Y Na, cô thư ký mới nhậm chức của Lâm Phi thì có chút tai bay vạ gió.
Chỉ một cuộc điện thoại, Lâm Phi đã vứt tất cả công việc của bảo vệ đổ hết lên vai cô. Tiêu Y Na tội nghiệp mới lên chức chưa được mấy ngày, tới nội dung và bước thực hiện cụ thể của công việc còn chưa nắm rõ đã phải xử lý đống công việc này.
Nếu không phải Lăng Vi Vi kịp thời tới chi viện, sắp xếp bảo vệ thì Tiêu Y Na sớm đã nôn nóng tới bật khóc rồi.
“Được rồi, tạm thời không quan tâm anh ta nữa, đợi anh ta tới rồi cho anh ta biết tay. Y Na, cô tới bãi đậu xe xem chừng, dù gì mấy bảo vệ dưới trướng của Lưu Huy cũng lâu rồi không đi làm, tôi không yên tâm về họ.” Lăng Vi Vi không hề than vãn quá nhiều vì chuyện Lâm Phi đi muộn mà sai Tiêu Y Na đi xuống bãi đậu xe. Không phải Lăng Vi Vi không nghĩ tới mà vì cô không có thời gian.
“Trưởng phòng hành chính tổng hợp tập đoàn Mộ Thị chúng ta đích thân tới đón, Vương tôi thực sự nhận không nổi.” Lăng Vi Vi vừa tiễn chân được Tiêu Y Na, còn chưa kịp thở, một đoàn năm người đã đi về phía cô. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tuổi trên dưới bốn mươi, đầu hói hơn nửa dang tay định ôm Lăng Vi Vi.
Một nụ cười chuyên nghiệp nở rộ trên khuôn mặt diễm lệ của Lăng Vi Vi, cô chủ động đón chào người đàn ông đầu hói nhưng sâu trong ánh mắt mùa thu long lanh của Lăng Vi Vi thoáng ẩn hiện một nỗi chán ghét khó bề phát hiện. Điều này đủ để nhận ra cảm nhận của Lăng Vi Vi về người đàn ông này chắc chắn không nhiệt tình như vẻ bề ngoài.
“Vi Vi à, vậy là cô không đúng rồi. Trong dịp quan trọng như vậy, cô lại không mặc đồ tôi tặng, thực sự làm tôi đau lòng quá. Cô phải cho tôi ôm một cái để an ủi tâm hồn bé nhỏ tổn thương này của tôi đó.” Thấy Lăng Vi Vi tươi cười niềm nở chủ động đón chào, gã đàn ông đang định nhân dịp này trao cho Lăng Vi Vi một cái ôm nồng nhiệt thì một thân hình gầy gầy đã nhanh hơn một bước, ôm thân hình hấp dẫn gợi cảm của Lăng Vi Vi vào lòng.
“Khốn khiếp, anh đi chết ở đâu bây giờ mới về!” Biến cố đột ngột khiến Lăng Vi Vi giật nảy mình, tới khi nhận ra bóng người gầy gầy ôm mình vào lòng chính là Lâm Phi, kẻ bị cô phỉ nhổ không tiếc lời khi nãy, dù ngoài mặt trách mắng Lâm Phi nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không phản cảm với cái ôm của Lâm Phi nhưng dù gì cũng trước mặt bao người, đương nhiên Lăng Vi Vi sẽ phải buông Lâm Phi ra nhưng câu nói sau đó của Lâm Phi suýt nữa thì khiến cô tức chết.
“Chuyện này nói ra còn phải trách cô.” Lâm Phi tay thì cảm nhận thân hình mềm mại quyến rũ của Lăng Vi Vi, miệng thì bắt đầu oán trách.
“Trách tôi?” Lăng Vi Vi bị chọc tức tới mức ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô dùng tay véo một cái vào hông Lâm Phi. Nếu như không vì bên cạnh có người đang nhìn, chắc chắn Lăng Vi Vi sẽ không chỉ véo hai ba cái đơn giản như vậy.
Trưởng phòng hành chính tổng hợp, cánh tay phải đắc lực của Mộ San San, Lăng Vi Vi cô phải gác lại tất cả công việc, không tiếc hạ mình chạy xuống cửa tòa Vọng Nguyệt đón khách ngay trong thời khắc quan trọng của cuộc họp cấp cao.
Cô làm như vậy không phải vì muốn chia sẻ công việc với Lâm Phi, tránh sau này Mộ San San trách tội xuống, Lâm Phi bị sa thải sao.
Vậy mà Lâm Phi đến rồi không cảm ơn cô ngược lại còn trách cô. Lăng Vi Vi không tát Lâm Phi mấy cái đã là lịch sự lắm rồi.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Lâm Phi vẫn đang ôm chặt cô trong lòng, cho dù cô muốn tát hắn cũng không giơ tay được.
Lâm Phi khoác lên đôi vai ngọc ngà của Lăng Vi Vi làm mặt nghiêm túc: “Đương nhiên phải trách cô rồi, nếu như không phải tối qua nhớ cô tới mất ngủ, hai ba giờ sáng mới chợp mắt, sao tôi lại dậy muộn như vậy chứ. Không dậy muộn, sao tôi lại tới muộn, cô tự nghĩ mà xem chuyện này có nên trách cô không?”
“Tôi…”
Hai mắt Lăng Vi Vi thẫn thờ, nhất thời cô không biết nên nói gì, trong lòng càng bộn bề, cảm xúc nào cũng trào dâng.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt như dao gọt của Lâm Phi không chớp, mặc dù biết Lâm Phi đang nói lung tung, nhưng trái tim của Lăng Vi Vi vẫn không khỏi run run.
Bởi vì sự nhớ nhung của Lâm Phi mà rung động.
“Khụ khụ, lâu ngày không gặp trưởng phòng Lăng càng ngày càng mê hoặc.”
Ngay khi Lăng Vi Vi còn đang rung động trước lời nói lung tung của Lâm Phi, gã đàn ông trung niên hói đầu muốn trao cho Lăng Vi Vi cái ôm nồng nhiệt khi nãy thấy Lâm Phi và Lăng Vi Vi ôm nhau không chịu rời, coi mình là không khí mới giả vờ ho hai tiếng, nhắc nhở Lâm Phi và Lăng Vi Vi sự tồn tại của mình.
Bị tiếng ho của gã đầu hói nhắc nhở, Lăng Vi Vi vốn đang chìm trong cơn mê cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Phi.
“Phí lời, trưởng phòng Lăng chúng tôi đẹp mê người còn cần anh nói sau. Lẽ nào anh không biết trưởng phòng Lăng chúng tôi nổi tiếng là người đẹp vạn người mê.”
Khác với Lăng Vi Vi ngượng ngùng lúc này, Lâm Phi khó chịu một bụng.
Không nhìn ra trưởng phòng Lăng lại động lòng vì hắn, nếu như cứ tiếp tục như vậy, Lâm Phi nói thêm mấy câu nữa, chưa biết chừng Lăng Vi Vi cảm động sẽ tới khách sạn với hắn.
Vậy mà gã đầu hói này lại phá hỏng chuyện tốt.
Nếu như hôm nay không phải ngày Mộ San San triệu tập cuộc họp cấp cao, tên đầu hói này rất có thể là lãnh đạo cấp cao của Mộ Thị, đánh hắn bỏ chạy không biết ăn nói sao với Mộ San San thì e là, giây phút gã hói này định ôm Lăng Vi Vi, Lâm Phi đã cho hắn một đạp rồi.