Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 5: Ngoảnh đầu chưa rạng rỡ



Thư Vũ nói không nhanh không chậm: “Nương ngương, người có biết một cách thức hại người là trước tiên làm điều tốt cho người ta, sau đó lại nặng nề chém người ta một đao không? Theo ý của nô tỳ, trước kia sở dĩ Đỗ Lâm Nhược nói chuyện trùng y phục với chúng ta là bởi cô ta muốn tranh thủ sự tín nhiệm của nương nương. Với tính cách của nương nương, người khác đối tốt với người thì tất nhiên người sẽ tốt lại gấp mười gấp trăm lần. Trước hết Đỗ Lâm Nhược cho người ân huệ, đương nhiên người sẽ chỉ nhớ rõ điểm tốt của cô ta, không nghi ngờ cô ta chút nào, như vậy cô ta có hãm hại người âu cũng dễ dàng hơn. Nương nương, từ sau khi người được Hoàng thượng sủng ái, Đỗ Lâm Nhược thường xuyên đến Quỳnh Anh lâu của chúng ta nói chuyện phiếm với người, thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, đồng thời do đó cũng nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng. Nhưng lúc người vùi thân trong phòng giặt hồ, cô ta đang ở chốn nào? Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người liền nhận ra người là ai, đương nhiên cũng đã biết câu chuyện của người trừ trước rồi, vì sao trước nay cô ta không đến phòng giặt đồ thăm người? Mà hiện tại, sau khi cô ta được Hoàng thượng sủng ái, đã bao giờ lại đến Quỳnh Anh lâu của chúng ta nữa chưa? Nương nương, có một vài người chỉ có thể cùng giàu sang, chứ không thể cùng nghèo khó. Tuy rằng nô tỳ không cách nào xác định Đỗ Lâm Nhược là kẻ hãm hại người, song nô tỳ lại có thể nhận ra, Đỗ Lâm Nhược tuyệt đối không phải một kẻ đáng để kết giao”.

Tôi hồi tưởng lại một phen mới càng cảm thấy những lời Thư Vũ là hoàn toàn đúng đắn, tất cả đều là sự thật, không hề nói ngoa một chút nào. Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ Đỗ Lâm Nhược tiếp cận tôi, xưng tỷ gọi muội với tôi chỉ vì muốn lợi dụng tôi? Vậy thì Đỗ Lâm Nhược thật sự không phải là một kẻ đáng để kết giao rồi.

Băng Ngưng lại nói thêm: “Nương nương, cô cô nói vậy, muội cũng nói nguyên nhân mà muội nghi ngờ ra. Chuyện hôm qua muội xuất cung không một ai biết cả. Nhưng sáng sớm lúc muội ra ngoài có gặp Tiểu Ngữ trong cung của Đỗ Lâm Nhược, nàng ta hỏi muội định đi đâu làm gì, muội không nghi ngờ gì hết, nói chuyện xuất cung cho nàng ta nghe. Nàng ta còn đặc biệt hỏi khi nào muội về, muội cũng tươi cười nói với nàng ta rằng chỉ e là chốc lát chưa về ngay được. Cho dù có về, có lẽ cũng phải đến tối. Kết quả là, muội mới đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện Lý công công nói với Tiểu Lục Tử rằng muội bị Hoàng thượng và Minh quý phi xử trảm. Tỷ tỷ vừa sáng sớm ra đã không thấy muội, e rằng lo lắng muội đến phủ Vương gia, vừa lúc bị Hoàng thượng và Minh quý phi bắt gặp nên bọn họ muốn đẩy muội vào chỗ chết, đương nhiên là tỷ sẽ tin rồi. Chuyện giữa tỷ tỷ và Vương gia, muội tin rằng trừ Hoàng thượng ra, cũng chỉ có Hoàng hậu và Đỗ Lâm Nhược biết, ngay cả Minh quý phi cũng không biết được. Nếu như không phải là Hoàng hậu nương nương làm, vậy thì, nương nương nói xem, chuyện này không phải Đỗ Lâm Nhược làm thì là ai?”.

Tôi nghe xong lời Băng Ngưng nói, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Tôi thật sự có đôi phần tin tưởng suy đoán chủ quan của mọi người với Đỗ Lâm Nhược. Có thể nắm được nhược điểm của tôi, lại còn hiểu tính cách của tôi để hãm hại người của tôi, trong cung này, thật sự không có mấy người.

Tôi cân nhắc hết lần này đến lần khác, quyết định trước hết vẫn cứ để Băng Ngưng đi hù họa Lý công công và Niệm Kim một chút, bức bách bọn chúng nói ra chân tướng.

Băng Ngưng đi ra ngoài chưa được bao lâu đã trở lại. Sắc mặt cô bé có phần khó coi: “Tỷ tỷ, bọn chúng… chờ đến lúc muội tìm được bọn chúng, bọn chúng đã chết rồi. Ngoại trừ giết người diệt khẩu, muội thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác”.

Tôi thở dài: “Tóm lại kẻ này là ai chứ? Hành động của ả lúc nào cũng cao hơn chúng ta một bậc. Thật sự là không ngờ, trong cung còn có người tâm cơ thâm trầm đến mức này”.

Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Thế này có gì mà không ngờ, chứng tỏ đây là chuyện tốt của Lâm tần làm, người khác đều nhận ra, chỉ mỗi tỷ tỷ vẫn chưa hay biết gì”.

Tôi chẳng ừ hữ gì cả, Thư Vũ nói: “Nương nương, bất kể người kia có phải Lâm tần hay không, nói tóm lại, theo ý của nô tỳ, nương nương đều nên điều tra rõ việc này”.

Thư Vũ nói chuyện từ trước đến nay đều rất có lý. Tôi gật đầu: “Thư Vũ cô cô, cô yên tâm đi, cho dù ta không vì bản thân mình thì cũng sẽ cân nhắc vì đứa bé trong bụng. Nhất định ta sẽ điều tra ra kẻ này là ai”.

Chúng tôi đang nói chuyện thì Thái Liên chạy vào thưa: “Nương nương, Tiền Tam công công đến rồi, mời người ra ngoài tiếp chỉ”.

Tôi sửng sốt nói: “Sao Tiền Tam công công lại đến đây? Hoàng thượng lại có chuyện gì?”.

Những người khác cũng không biết gì, chỉ có Thư Vũ ung dung tỉnh rụi nói: “Nương nương, chúc mừng nương nương”.

Trong lòng tôi chấn động, dẫn theo mấy người các cô ra ngoài, Tiền Tam công công chào đón, nói: “Nương nương đại hỷ”.

Tôi không kìm được lòng, khen ngợi sự tỉ mỉ trong quan sát của Thư Vũ, cười nói: “Tiền Tam công công vất vả rồi, chỉ không biết chuyện hỷ của ta từ đâu mà đến?”.

Tiền Tam công công cười đến mức râu tóc đều rung lên: “Lần này nương nương đại hỷ rồi. Hoàng thượng thương yêu nương nương xưa nay hiền đức, lại đang mang giống rồng, đặc biệt phái chúng tôi đến tuyên chỉ. Xin nương nương tiếp chỉ đi”.

Tôi dẫn theo các nô tài của Quỳnh Anh lâu quỳ đầy phòng, nghe Tiền Tam công công tuyên chỉ. Thật sự không ngờ rằng, Hoàng thượng lại có thể tấn phong tôi làm Dung phi, dọn sang Dung Hoa cung. Dựa vào phẩm cấp trong cung, phân biệt là hoàng hậu chính nhất phẩm, hoàng quý phi tòng nhất phẩm, tứ phi Quý - Đức - Thục - Hiền thứ nhất phẩm, tiếp theo đó là các phi chính nhị phẩm. Chiếu theo định chế, phi chính nhị phẩm có thể có năm người, nhưng hiện giờ trong cung mới chỉ có hai vị phi, tứ phi Quý - Đức - Thục - Hiền thứ nhất phẩm đều chưa có.

Tôi vội sai người lấy bạc đưa cho Tiền Tam công công, thuận nói lời cảm ơn với ông ta.

Đợi đến sau khi Tiền Tam công công đi rồi, Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay, nói: “Chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ, hiện giờ tỷ cũng là chủ nhân của một cung rồi. Sau này, xem ai dám ức hiếp chúng ta nữa”.

Thư Vũ ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, có câu nói là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bất kể thế nào, vẫn phải tiếp tục cẩn thận mới được”.

Sau khi trải qua chuyện này, tôi làm việc càng thêm cẩn thận. Tôi dọn đến Dung Hoa cung, đạt được vị trí chủ nhân của một cung, lập tức liền có rất nhiều các phi tần ngày xưa chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi lấy một cái cũng đến đây tặng lễ, vấn an. Đúng lúc này, Minh quý phi buông lời cảnh cáo, nếu ai đến chỗ tôi vấn an tặng lễ, đồng nghĩa với việc gây khó dễ cho Phượng Hoa cung của nàng ta. Người trong cung đã nịnh nọt quen rồi, thấy Minh quý phi buông lời như vậy đều không dám đến nữa, chỉ có Thường Thường vì đã qua lại thân thiết với Minh Nguyệt Hân Nhi nên vẫn theo lẽ thường đến chỗ tôi chơi.

Người khác không tới, bản thân tôi cũng không để bụng. Thế nhưng Đỗ Lâm Nhược là người tôi đã từng chiếu cố, thế mà cũng không thấy cô ta đâu. Sau này Băng Ngưng gặp nha đầu của cô ta, hỏi nha đầu kia vì sao đã lâu rồi mà Đỗ Lâm Nhược không đến chỗ tôi, nha đầu kia nói rằng vì nương nương mang thai, nôn ọe rất dữ. Tôi thật sự không tin những điều này. Người vừa mới mang thai, sao có thể nôn ọe rất dữ được chứ? Cho nên, tôi càng tin thêm vài phần những lời Băng Ngưng, Thư Vũ và Minh Nguyệt Hân Nhi nói. Tuy rằng tôi không thể khẳng định kẻ đứng sau hại mình là Đỗ Lâm Nhược, có điều, Đỗ Lâm Nhược cũng không phải loại người có thể cùng chung hoạn nạn, điểm này thì bản thân tôi ý thức được.

Ngày hôm đó, Hoàng thượng đang ở trong Dung Hoa cung của tôi nói chuyện phiếm, thấy hoa lê trong cung tôi đang nở đến là tươi đẹp, cười nói: “Đây gọi là ‘Sân không quạnh vắng xuân tàn, hoa lê rụng khắp cửa toàn cái then[1]’. Dung Nhi, trong cung của nàng quả thật tĩnh mịch vô cùng. Gần đây Viên đại tướng quân vừa mới thắng trận ở biên thùy, quân địch liên tiếp tháo chạy, trẫm hết sức hào hứng, nàng lại đang mang thai, trẫm muốn tổ chức ‘Dung Hoa hội’ trong Dung Hoa cung cho nàng, không biết ý nàng thế nào?”.

[1] Trích hai câu thơ trong bài Xuân oán của tác giả Lưu Phương Bình thời Đường.

Tôi cười hỏi: “Cái gì gọi là Dung Hoa hội?”.

Hoàng thượng nói: “Dung Hoa hội tức là gọi người trong nhà của chúng ta vào trong cung này, cùng nhau vui vẻ để chúc mừng nàng”.

Tâm khảm tôi thật sự không thích sự kiện như vậy, nhưng lại không muốn làm trái ý của Hoàng thượng, đành phải đáp: “Chủ ý của Hoàng thượng đương nhiên là tốt, chỉ có điều thần thiếp đang mang thai, làm phô trương như vậy, nếu truyền ra ngoài, chỉ e…”.

“Ha ha ha…” Hoàng thượng bật cười: “Dung Nhi nàng quá nhạy cảm rồi, chỉ là gia 

yến của người nhà cùng sum họp bên nhau, người ngoài có thể nói gì được chứ? Huống chi, đây là do trẫm quyết định”.

Tôi thấy Hoàng thượng khăng khăng như vậy, đành phải nói: “Hết thảy cứ theo lời căn dặn của Hoàng thượng là được, Dung Nhi đều nghe Hoàng thượng”.

Thế là, chuyện Dung Hoa hội cứ định đoạt như vậy, ngày tổ chức cũng được định vào mùng Năm tháng Ba.

Người của Dung Hoa cung nghe nói sắp tổ chức Dung Hoa hội trong cung đều rất phấn khởi, mỗi ngày các cô đều ra ra vào vào, vội nọ vội kia, vốn không cần đến tôi dặn dò. Chuyện của Tiểu Lục Tử, tuy rằng Lý công công và Niệm Kim đã chết, chết không đối chứng, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin y. Y thấy tôi không trách tội, làm việc càng cực kỳ gắng sức.

Mặt khác, Hoàng thượng để Tiền Tam công công ra sức lo liệu chuyện này, ngày nào Tiền Tam công công cũng dẫn theo một đám thái giám đến bận này bận nọ, bố trí thịnh yến. Chẳng mấy chốc, mùng Năm tháng Ba đã đến.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv