Tôi mỉm cười: “Tục ngữ có câu, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, nếu ông trời cố tình để tôi chết, tôi nghĩ sống cũng chẳng ích gì. Ông trời đã không muốn giữ tôi lại trên thế gian này, cho dù tôi có cố ở lại cũng vô ích. Ngài nói có phải không, Hải đại nhân”.
Hải Đông Thanh nhất thời cũng vui tươi hơn, cười nói: “Cửu Dung cô nương quả thật có thể nhìn thấu việc khó cả đôi đường của ta. Nếu chỉ liên lụy đến mình ra, tất nhiên ta sẽ không làm, nhưng hiện tại chuyện này liên lụy tới rất nhiều người… liên lụy tới rất nhiều người. Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, rốt cục là ta nên làm, hay không nên làm đây? Nếu làm, ta sẽ có lỗi với lương tâm mình, nếu không làm, ta thật sự không thể…”. Hải thống lĩnh nói đến đây, bỗng nhiên có phần nóng nảy. Y dùng sức, hung hăng đánh một cái vào cây cột ở cửa miếu, gằn từng tiếng: “Ta thật sự không thể cứ nhìn bọn họ như vậy…”.
Hải Đông Thanh dốc ruột dốc gan tâm sự một hồi, tôi bỗng nhiên hiểu ra điều khó xử trong lòng y. Tôi vốn chỉ đoán được ba phần, nhưng hiện giờ đã nắm chắc được bảy tám phần. Tôi đã biết từ sớm rằng chuyện Thẩm gia bị người ta hãm hại là có kẻ rắp tâm làm thế. Một khi đã như vậy, kẻ đó đương nhiên sẽ không cho người của Thẩm gia cơ hội được biện bạch phản án. Hải Đông Thanh này thoạt nhìn không giống một kẻ lòng dạ hiểm ác, không phân phải trái, từ những lời y nói, tôi có thể nghe ra được y đang không biết phải làm sao. Hiển nhiên y đã bị kẻ khác uy hiếp, muốn y hạ độc để người của Thẩm gia chết hết dọc đường. Nhưng Hải Đông Thanh lại là một người rất có lương tri, cho nên mới không đành lòng. Thế nhưng từ những lời y nói, tôi cũng đã nghe ra, y có người thân bị kẻ khác uy hiếp ép y đưa người của Thẩm gia vào chỗ chết, bằng không, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên y mới rất lưỡng lự.
Tôi hoàn toàn có thể thông cảm được với tâm tình của y, nếu đổi lại là tôi, gặp chuyện như vậy, nhất định cũng sẽ cảm thấy rất khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, vẫn cần phải phân biệt thiện ác đúng sai, dù cho những lời này nói thì dễ chứ làm thì khó.
Tôi nói: “Hải thống lĩnh, ngài vốn không nên cho tôi biết những điều này. Ngài nên hiểu rằng, tuy hiện giờ tôi đã không còn là người của Thẩm gia nữa, nhưng phường rượu Thẩm gia lại do một tay tôi xử lý. Ngài nói với tôi những chuyện này chẳng khác gì nói cho những người trong Thẩm gia biết”. Tôi cố ý dò xét Hải Đông Thanh. Dù sao, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người của Thẩm gia ngậm oan không minh bạch, uổng mạng trên đường lên kinh.
Sắc mặt Hải Đông Thanh trắng bệch như tờ giấy, y nói: “Cửu Dung cô nương, nếu ta đã nói chuyện này với cô, hẳn cô phải biết quyết định của ta”.
Tôi nhất thời hết sức cảm động. Tuy tuổi tác Hải Đông Thanh không lớn, nhưng lại có thể vì công lý chính nghĩa mà làm việc, không tiếc từ bỏ tình riêng, thật sự làm cho tôi bội phục vô ngần. Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn y gặp nạn vì chuyện của Thẩm gia, thế nên tôi hỏi: “Hải đại nhân, chuyện này là do có người bức ép ngài, chẳng lẽ ngài không thể vạch trần kẻ đó ra sao? Nếu làm thế, tôi tin rằng rất nhiều người có thể may mắn thoat khỏi nguy nan, ngài cũng không cần phải khó xử như vậy”.
Hải Đông Thanh lắc đầu: “Cửu Dung, chuyện quan trường không phải là thứ giống như cô tưởng tượng đâu. Thế lực của một vài người, không phải ta muốn tố giác thì có thể tố giác. Lúc ta bắt đầu tập võ, đã tự nói với chính mình, sau khi thành tài nhất định phải thi đỗ võ trạng nguyên, cứu giúp dân thường, làm việc mình nên làm. Song đợi đến khi thật sự bước chân vào quan trường, nhìn quen cảnh lừa gạt lẫn nhau, ta mới phát hiện mọi sự không phải như trong tưởng tượng của mình. Cửu Dung cô nương, điều này chắc cô sẽ không hiểu. Nhưng bất kể ra sao, ta vẫn phải cảm ơn cô vì đã nghe ta phát tiết như thế”.
Tôi nói: “Hải thống lĩnh, kỳ thực người nên cảm ơn phải là Cửu Dung mới đúng. Nếu không phải lòng dạ ngài chính nghĩa, mở lưới phóng sinh, có lẽ người chết hôm nay thật sự là người của Thẩm gia rồi”.
Hải Đông Thanh toàn thân tràn đầy chính khí nói: “Cửu Dung cô nương, cô đừng nghĩ mọi việc đơn giản như thế. Không phải ta bỏ qua cho người của Thẩm gia là các cô sẽ vô sự đâu. Ta nghĩ trên đường đi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn khác. Song ta nhất định sẽ làm tròn bổn phận, bảo vệ người của Thẩm gia. Đây là trách nhiệm của ta, ta sẽ không quên”.
Nghe xong lời Hải Đông Thanh, tôi mới biết, thì ra nguy cơ mà Hải Đông Thanh gặp không phải chỉ là điều mà y từng phân vân lưỡng lự, kẻ đứng sau hòng đối phó với người của Thẩm gia cũng không phải chỉ mới làm bấy nhiêu việc. Sau khi người của Thẩm gia vào kinh chịu sự hội thẩm, oan tình của Thẩm gia có thể sẽ được gột sạch. Nhưng rất rõ ràng là, có kẻ vốn không hy vọng người của Thẩm gia vào kinh, bởi vì một khi chúng tôi vào kinh, đợi đến khi chân tướng sự việc được điều tra rõ ràng, âm mưu của kẻ đó sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tôi vốn nghĩ rằng có người muốn gây khó dễ cho Thẩm gia, tuy nhiên chưa từng nghĩ thế lực của kẻ đó lại to lớn nhường ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi càng khẳng định nếu kẻ đó không phải là Tiết vương gia thì là Viên Chấn Đông. Nhưng tôi thật sự không thể hiểu, một Thẩm gia nho nhỏ đáng để Vương gia hoặc Tướng quân gây khó dễ ư?
Sau khi ăn xong điểm tâm, xe chở tù tiếp tục lên đường. Mấy ngày mưa dầm dề liên tiếp, sáng hôm nay lại trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm, làm tâm tình con người cũng vui tươi theo. Chỉ phụ cho ý tốt của Hải Đông Thanh, mấy cái áo tơi y bảo phó tướng đi mua của mấy nhà nông đều không dùng tới. Nhưng sau khi trải qua biến cố này, tôi cũng đã nhìn rõ được thái độ đối nhân xử thế của Hải Đông Thanh.
Xe chở tù vẫn đi rất chậm, đến lúc nghỉ ngơi buổi tối mới đến nội ranh giới Thiên Tân. Điều đáng mừng chính là đêm nay chúng tôi được nghỉ trọ trong một khách điếm, Lão phu nhân và Thẩm Hồng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Tâm tình Lão phu nhân vẫn không tốt, tôi nói chuyện với bà hồi lâu rồi hầu bà đi ngủ sau đó mới quay lại phòng mình. Không biết vì sao, khuya đêm nay nằm trên giường, tôi trằn trọc trở mình mãi mà vẫn không thể ngủ được. Có lẽ là vì ngày mai sẽ đến kinh thành, có lẽ là vì những gì Hải Đông Thanh đã nói với tôi.
Cứ trăn trở như vậy mãi tôi mới mơ màng màng ngủ thiếp đi. Vừa mới ngủ, tôi chợt nghe thấy một tiếng động vang lên. Bất giác mở mắt ra thì thấy, hình như trong ánh đèn leo lét có một bóng người bay vút qua cửa sổ. Đột nhiên nhớ đến những lời Hải Đông Thanh đã nói với mình, y nói trên đường đi chắc chắn sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn khác, tôi chấn động, không kịp suy nghĩ gì, kêu to: “Có thích khách, có thích khách!”. Tôi vừa kêu vừa chạy về phía phòng Lão phu nhân. Vừa mới ra đến cửa, vừa khéo đụng phải Thẩm Phúc, Tiêu Hoàng.
Lúc này, đã nghe được tiếng người ồn ào trong khách điếm, còn cả tiếng đánh nhau choang choang lóa sét của binh khí.
May sao, Lão phu nhân bình an vô sự, Thẩm Hồng cũng không gặp điều gì bất trắc. Tôi mới nhớ ra vẫn chưa thấy Minh Nguyệt Hân Nhi, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy đến phòng Minh Nguyệt Hân Nhi tìm con bé.
Còn chưa đến cửa phòng Minh Nguyệt Hân Nhi thì đã thấy một người mặc hắc y, bịt mặt cầm đao đuổi theo con bé không tha. Minh Nguyệt Hân Nhi kêu ầm lên chạy về phía trước, cũng may, hành lang vô cùng chật hẹp, kẻ kia liên tục chém mấy lần nhưng đều không chém trúng con bé.
Tôi thấy thế đâm hốt hoảng, kêu to một tiếng: “Minh Nguyệt Hân Nhi, cẩn thận!”. Minh Nguyệt Hân Nhi trong lúc hoảng loạn nghe được tiếng tôi, theo bản năng chạy về phía tôi. Kẻ mặc đồ đen kia vẫn bén gót phía sau không chịu buông tha. Minh Nguyệt Hân Nhi chạy đến cạnh tôi rồi mới nhớ ra thật sự không nên làm vậy, thế này thì ngay cả tôi cũng bị liên lụy. Con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội đã làm liên lụy đến tỷ, muội… muội không cố ý đâu”.
Tôi nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội không sao là tốt rồi”. Vừa nói tôi vừa đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi về phía sau lưng. Kẻ mặc đồ đen kia nghe thấy tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện, không hiểu sao lại hơi chậm bước chân lại. Tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi chạy về phía trước. Kẻ kia lại đuổi theo sát sao, mắt thấy sắp đuổi kịp, hắn giương đao lên, định chém vào lưng Minh Nguyệt Hân Nhi. Đúng lúc tôi quay đầu lại, thấy tình hình như thế thì bị dọa hoảng hồn, vội vàng đẩy con bé sang bên cạnh, còn mình thì ngã sấp xuống. Đao của hắc y nhân bịt mặt liền bổ xuống phía tôi.
Thấy không tránh kịp nữa, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại. Ngay sau đó, liền cảm thấy trên đùi đau đớn tựa như xương cốt đều nứt cả ra, tôi đau đến mức chừng như không chịu nổi.
Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to một tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ!”. Vừa kêu vừa chạy đến bên cạnh tôi. Tôi hét to: “Đừng lại đây, Minh Nguyệt Hân Nhi!”.
Hét xong, tôi chờ đao của hắc y nhân kia tiếp tục chém xuống. Nhưng sau khi
chém tôi một đao, kẻ kia lại ngẩn người, rồi quay lưng bỏ đi.
Trên đùi tôi chảy máu đầm đìa, váy cũng bị nhuộm đỏ. Minh Nguyệt Hân Nhi chạy lại gần, kêu gào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ đừng làm muội sợ…”.
Tôi muốn nói chuyện với Minh Nguyệt Hân Nhi, nhưng đau đến mức một câu cũng không thốt ra được. Đúng lúc này, Hải Đông Thanh không biết từ nơi nào chạy ra, hét to: “Chạy mau! Chạy mau! Trong khách điếm này có thuốc nổ!”.
Trong lúc vội vàng, Hải Đông Thanh cũng không nhìn thấy tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, y chạy vào trong phòng đỡ Lão phu nhân, theo sau là Thẩm Hồng, Thẩm Phúc cùng nhau chạy ra. Lúc này, tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi đang ở cuối hành lang, cách bọn họ cũng không quá xa, nhưng do ở trong bóng tối cho nên thực sự không nhìn rõ lắm.
Bọn họ cũng không phát hiện ra tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi vừa muốn kêu cứu mạng, tôi khe khẽ nói: “Đừng lên tiếng, Minh Nguyệt Hân Nhi”. Tôi sợ con bé kêu lên, người khác đến cứu tôi thì sẽ không còn thời gian chạy thoát nữa.
Minh Nguyệt Hân Nhi ngẩn người, đúng lúc này nghe Lão phu nhân hỏi: “Cửu Dung đâu? Cửu Dung chạy đi đâu rồi?”.
Hải Đông Thanh hỏi: “Cửu Dung cô nương không ở trong phòng sao?”.
Lão phu nhân nói: “Con bé vừa mới ra ngoài rồi”.
Tiêu Hoàng nói: “Lão phu nhân người yên tâm, Cửu Dung cô nương thông minh như thế, hiện giờ nhất định đã chạy ra ngoài rồi”.
Hải Đông Thanh cuống quýt nói: “Không kịp đâu, Lão phu nhân, bây giờ mọi người chạy trước đi, ở đây sắp phát nổ rồi”.
Thẩm Hồng bỗng nhiên lên tiếng: “Cửu Dung nhất định còn ở trong này, nàng không phải là loại người không quan tâm đến người khác”. Nghe xong lời Thẩm Hồng nói, lòng tôi bỗng nhiên xao động, thì ra chàng cũng không phải người không biết lý lẽ, nhưng ban đầu vì sao người khăng khăng đuổi tôi ra khỏi Thẩm gia cũng chính là chàng chứ?
Hải Đông Thanh nói: “Không kịp đâu! Ra ngoài trước rồi nói!”.
Thẩm Hồng bỗng nhiên phản đối: “Không được, tôi phải đi tìm Cửu Dung!”, nói xong, liền đi về phía chúng tôi. Giữa khoảng không tù mù, tôi thấy Hải Đông Thanh chặn chàng lại, nói: “Thẩm công tử, đắc tội rồi!”. Nói xong, liền lôi chàng ra ngoài, những người khác cũng ra theo.
Tôi đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chân ta bị thương rồi, hiện giờ không dậy nổi. Muội mau rời khỏi đây đi! Bằng không chỗ này sắp nổ rồi!”.
Tôi vừa nói vừa ra sức đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi lại khóc rồi lao về phía tôi, kêu gào: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi muội đi, cho dù chết muội cũng phải chết chung với tỷ. Tỷ vì muội nên mới bị thương, muốn muội bỏ lại tỷ không để ý, tỷ cho muội là người thế nào hả”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi khăng khăng không chịu đi, trong lòng buồn bã, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu muội còn không đi, ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, chẳng lẽ muội có thể trơ mắt nhìn ta chết trước mặt muội?”.
Nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn không nhúc nhích, con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ khỏi cần uy hiếp muội, đến giờ phút sinh tử rồi, tỷ có uy hiếp muội cũng vô ích thôi. Nếu tỷ cắn lưỡi tự sát, muội cũng cùng chết theo tỷ là được”.
Tôi nghe lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, nhất thời cảm thấy muốn rơi nước mắt. Biết con bé đã quyết tâm làm bạn với mình, tôi nắm tay con bé nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm tỷ muội tốt với nhau!”. Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức gật đầu đáp: “Nhất định, Cửu Dung tỷ tỷ!”.
Đúng lúc này, tôi nghe có người trầm giọng kêu lên: “Cửu Dung!”. Giọng nói vô cùng hoảng loạn, giọng nói này rất giống…
Minh Nguyệt Hân Nhi vội hét: “Cửu Dung tỷ tỷ ở trong này!”. Người nọ theo tiếng đến trước mặt chúng tôi, không phải Tiết vương gia thì là ai?
Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy Tiết vương gia, vui mừng quá đỗi nói: “Tiết vương gia, chân Cửu Dung tỷ tỷ bị thương, không đi được…”.
Tiết vương gia không nói lấy một lời, bế xốc tôi lên, bảo Minh Nguyệt Hân Nhi: “Đi mau!”. Y vừa nói vừa chạy ra bên ngoài, Minh Nguyệt Hân Nhi chóng vánh theo sát phía sau.
Ngay khi Tiết vương gia bế tôi chạy ra khỏi khách điếm chưa được bao xa, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng nổ kinh thiên, tiếp đó là ánh lửa ngút trời, một tòa khách điếm lớn như thế, chỉ trong phút chốc đã hóa thành đống tro tàn. Nếu vừa rồi không phải Tiết vương gia cứu tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ra, lúc này hai người chúng tôi cũng đã hóa ra tro rồi.