Thẩm Hồng toan trả lời thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hoàng Yên Mạch, toàn thân nhất thời hệt như khúc gỗ, thẳng đuỗn bất động ngay tại chỗ. Đôi mắt chàng bình tĩnh nhìn mặt Hoàng Yên Mạch, nói cho cùng thì đó cũng là khuôn mặt giống Liễu Vũ Tương như đúc. Mà Liễu Vũ Tương lại là người con gái chàng đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Hồng nhìn chằm chằm thê tử của nghĩa đệ như vậy quả thật có chút thất lễ. Nhưng vẻ mặt Hoàng Yên Mạch tựa như cũng không để ý, thay vào đó còn đột nhiên có thêm vài phần thương cảm, hoàn toàn khác biệt với tư thái xinh đẹp quyến rũ vốn có của nàng, nhưng lại cực giống Liễu Vũ Tương khi xưa.
Sắc mặt Viên Chấn Đông nhất thời có phần lúng túng. Huynh ấy cố ý húng hắng ho đôi tiếng. Lão phu nhân kêu: "Hồng Nhi! Hồng Nhi!". Gọi Thẩm Hồng hai lần liền, Thẩm Hồng đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thẩm Hồng, kéo tay chàng, nhắc: "Tướng công, bệnh tình của chàng lại tái phát à?". Lúc này Thẩm Hồng mới hoàn hồn, vội nói: "Không, không... Nhưng mà... đây...".
Minh Nguyệt Hân Nhi đứng bên cạnh than thở: "Đây với chả kia cái gì ạ, Đại công tử, có phải cậu muốn nói Phu nhân tướng quân và Đại thiếu phu nhân ngày xưa giống nhau như đúc không? Em cũng cảm thấy thế. Khó trách vừa rồi cậu nhìn đến ngẩn ra luôn". Từ trước đến nay Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện chẳng để ý đến hoàn cảnh, hả lòng hả dạ lên một cái thì lại càng coi thường tôn ti. Tôi thấy con bé lại nói bậy không biết kiêng kỵ gì, vội liếc mắt nhìn, lúc này con bé mới ra sức bịt chặt miệng, buộc bản thân không lên tiếng nữa.
Nhưng Hoàng Yên Mạch lại mỉm cười, dường như không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nói: "Ta sinh ra vốn đã rất bình dị, dáng vẻ giống người khác không có gì kỳ lạ".
"Há chỉ là giống? Thật sự là giống như đúc, tưởng chừng như Tương Nhi sống lại". Thẩm Hồng vẫn nhìn chăm chú Hoàng Yên Mạch, nhìn không chớp mắt, cầm lòng không đặng nói. Trong nháy mắt đó, tôi nhác thấy trên mặt Hoàng Yên Mạch hiện ra thần sắc ai oán và thù hằn, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại biến mất không dấu vết.
Hoàng Yên Mạch nói: "Dáng vẻ ta và vị thiếu phu nhân đó giống nhau như vậy ư? Nhưng không biết giờ vị thiếu phu nhân đó đã đi đâu rồi? Nếu thật sự giống tựa bức chân dung, chắc chắn là ta muốn gặp vị thiếu phu nhân kia một lần, kết làm tỷ muội cũng là một duyên phận".
Sắc mặt Thẩm Hồng lập tức ảm đạm, chàng nói: "Nàng chết rồi".
Hoàng Yên Mạch hỏi: "Chết rồi ư? Làm sao mà chết? Sao tuổi còn trẻ mà đã chết? Hay là bị bệnh gì sao?". Lão phu nhân nghe thế, sắc mặt thoáng cái đã thay đổi. Thẩm Hồng thì ngẩn người, trên mặt lộ vẻ si ngốc, không thể nói ra lấy nửa chữ. Tôi biết trong lòng Thẩm Hồng vốn chưa từng quên Liễu Vũ Tương, nhưng thấy thế này, lòng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hai năm qua, tuy tôi với chàng gian truân đỡ đần, phu thê hoà thuận, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay thế địa vị của Liễu Vũ Tương trong tâm trí chàng.
Mắt thấy không khí trong phòng quá gượng gạo, tôi vội cười dàn xếp: "Tẩu tẩu đừng nghe tướng công nói bừa, hôm nay chàng quá mệt mỏi thôi. Bản thân nói gì, chính chàng cũng không rõ nữa".
"Có phải vì quá mệt mỏi thật không?". Hoàng Yên Mạch lập tức hỏi. Sau khi nói xong, nàng cảm thấy mình hơi hùng hổ doạ người, vội vàng giải thích: "Ta chỉ cảm thấy có hứng thú với vị phu nhân giống ta như lột đó mà thôi. Dù sao những người có dáng vẻ giống nhau trên đời này, ngoài tỷ muội song sinh, vẫn là hiếm thấy mà".
Viên Chấn Đông nghe thê tử nói thế, chẳng những không ngăn cản mà còn bồi thêm: "Chấn Đông đã nhận Lão phu nhân là nghĩa mẫu, vậy chúng ta đã là người nhà rồi, có chuyện gì không thể nói đây? Cửu Dung muội muội từ nhỏ đã có tính cẩn thận vậy rồi, mà lớn lên cũng chẳng thay đổi. Nghe đại ca nói thế, ta cũng nổi lòng hiếu kỳ, chỉ là không biết vị thiếu phu nhân kia vì sao còn trẻ tuổi mà đã qua đời? Nếu có thể kết thành một cặp tỷ muội với nội tử Yên Mạch, nói không chừng lại là một câu chuyện đẹp mà mọi người đều ca tụng ấy chứ".
Sau khi nghe những lời Viên Chấn Đông nói, mọi người đều không biết đáp thế nào cho phải. Sau cùng Lão phu nhân thở dài: "Ôi, oan nghiệt mà, tất cả đều là oan nghiệt!".
Hoàng Yên Mạch hỏi: "Nghĩa mẫu, người không sao chứ? Không phải con cố tình làm lão nhân gia người tức giận đâu, nếu không thể nói ra sự tình thương cảm này, thôi thì đừng nói nữa. Con chỉ nhất thời tò mò mà thôi".
Lão phu nhân cười, khuôn mặt tái mét, nói: "Cũng không có gì không thể nói. Vị thiếu phu nhân có dáng vẻ giống hệt con kia bị ném xuống sông Bạch Lãng rồi. Nhưng đến giờ sống chết ra sao, không ai biết cả".
Sầm Khê Huyền ở bên cạnh thờ ơ nói: "Chắc là chết rồi thối! Trời lạnh nhường ấy, đá lớn nhường vậy, còn bị nhốt vào rọ lợn, nếu còn có thể sống sót, cũng thật là chuyện lạ".
Hoàng Yên Mạch nghe vậy, thở dài: "Ném xuống sông Bạch Lãng như thế, chẳng phải lại có thêm một con quỷ chết đuối (1) ư?". Vẻ mặt Mai Nhiêu Phi lúc ấy cũng khẽ biến đổi.
(1) Chỉ những người chết đuối ở sông biến hoá thành quỷ. Dân gian tương truyền rằng chỉ khi nào những con quỷ chết đuối này tha được một người sống xuống sông thì mới có thể thoát được những khổ sở đày ải, cho nên những người dân thường không dám đến gần chổ người chết đuối vì sợ bị quỷ chết đuối túm chân lôi xuống nước dìm chết.
Lão phu nhân tiếp lời: "Nếu là quỷ thì hiển nhiên không có gì đáng sợ. Thật ra nhiều khi thứ thật sự làm người ta sợ hãi chẳng phải ma quỷ, mà là lòng người".
Tôi nghe Lão phu nhân nói thế mà giật mình, hiểu ra rằng Lão phu nhân đã nhận định Hoàng Yên Mạch chính là Liễu Vũ Tương trở về báo thù. Tuy rằng tôi luôn cảm thấy Hoàng Yên Mạch và Liễu Vũ Tương có rất nhiều điểm khác nhau. Thế nhưng từ việc Viên Chấn Đông bỗng nhiên đến thăm hỏi Thẩm gia, đến việc huynh ấy vô duyên vô cớ nhận Lão phu nhân làm nghĩa mẫu, sau đó bọn họ kiên trì đòi gặp bằng được Thẩm Hồng, tiếp tục cho đến giờ là nói về chuyện của Liễu Vũ Tương, tất cả mọi thứ đều quá mức trùng hợp, hơn nữa, còn có phần quái dị không thể diễn tả.
Hoàng Yên Mạch dường như hoàn toàn không rõ lời Lão phu nhân nói, mỉm cười với Thẩm Hồng, nụ cười này phong tình vô hạn, hấp dẫn vô vàng. Thẩm Hồng nhất thời ngây ra. Hoàng Yên Mạch nói: "Lão phu nhân, tại sao vị thiếu phu nhân kia lại bị nhốt rọ lợn ném xuống sông? Ở quê nhà con, chỉ có những nữ tử không tuân theo nữ tắc mới bị nhốt rọ lợn thôi, chẳng lẽ vị thiếu phu nhân này cũng làm những việc không tuân nữ tắc sao? Thẩm đại ca, là như thế à?”.
Sắc mặt Thẩm Hồng bỗng nhiên kích động hẳn, chàng quát: "Tương Nhi không phải người như thế! Không được váy bẩn Tương Nhi!". Chàng vừa nói vừa vung hai tay lên, giọng nói khàn đặc, cảm xúc hết sức mãnh liệt. Tôi vội nắm hai tay chàng, để chàng tỉnh táo lại.
Viên Chấn Đông đứng thẳng dậy, nói: "Xem ra chúng ta đến không đúng lúc, mang thêm phiền phức tới cho nghĩa mẫu. Yên Mạch, chúng ta vẫn nên về đi thôi".
Sắc mặt Hoàng Yên Mạch dửng dưng, nói: "Nghĩa mẫu, Yên Mạch không hiểu chuyện, vì tò mò nên mới hỏi chuyện không nên hỏi. Xin lão nhân gia người hãy thứ lỗi cho".
Vẻ mặt Lão phu nhân trù trừ trong chốc lát. Tôi hiểu trong lòng bà đã cho rằng Hoàng Yên Mạch là Liễu Vũ Tương. Chốc lát trù trừ là đang nghĩ, nên tiếp tục nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử, hay là từ giờ không qua lại với hai phu thê bọn họ nữa.
Lão phu nhân cũng đứng lên, vẻ mặt tươi cười đáp: "Chấn Đông đang nói gì thế? Con có thể tới thăm Hồng Nhi là cái phúc của Thẩm gia và Hồng Nhi. Nếu các con đã phải về, ta cũng không tiện níu giữ nữa, nhưng chi bằng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi". Lão phu nhân nói thế, tôi liền biết trong lòng bà vẫn chọn việc nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử. Dù sao đi nữa, có Trấn quan đại tướng quân làm chổ dựa vững chắc cho Thẩm gia, sau này tuyệt đối không còn ai dám đắc tội với Thẩm gia nữa. Dẫu cho Hoàng Yên Mạch thật sự là Liễu Vũ Tương,vướng trở tình cảm và thể diện của trượng phu, nàng cũng không thể gây hấn với Thẩm gia được.