Trở lại trong phòng, Thẩm Hồng đang chờ tôi. Thấy tôi trở về, chàng vội lên đón, hỏi: “Có chuyện gì thế? Mẹ ta trách móc nàng nặng nề à?”.
Tôi mỉn cười, chỉ là nụ cười ẩn hiện như khói, nói: “Lão phu nhân thương thiếp còn không kịp, sao có thể trách móc nặng nề được? Tướng công chàng đừng lo lắng”.
Lúc này Thẩm Hồng mới yên tâm gật đầu, nói: “Dung Nhi, sắc mặt của nàng hình như tái nhợt rồi, làm sao thế? Thân thể không thoải mái à?”.
Tôi dừng lại nơi mắt chàng, trong lành như nước, nhất thời trong lòng bỗng ngơ ngẩn, hồi lâu mới lên tiếng: “Không sao đâu, có lẽ là lúc xem tỷ thí tửu vĩ công bị nhiễm chút hơi nóng thôi, tướng công, chàng đừng lo”.
Lúc tôi và Thẩm Hồng nói chuyện, ba người Băng Ngưng đã khẽ khàng che miệng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại. Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc mới gặp Thẩm Hồng trước kia, chàng gầy như que củi, gần như là dáng vẻ bệnh tật vô phương cứu chữa. Hiện giờ, tuy vẫn còn hơi gầy một chút, nhưng thật sự cũng đã là một mỹ nam tử có phong thái nhẹ nhàng nho nhã rồi.
Tôi cười thầm, thở dài nhủ: Lãnh Cửu Dung tôi xuất thân ra sao mà đòi với cao đến người như vậy? Hiện giờ Lão phu nhân thả tôi ra ngoài, nhìn chung cũng là một chuyện tốt. Tôi lại nhớ đến Hình Phong ca, lại một mùa xuân mới sang, nơi biên ải xa xôi, huynh ấy có mạnh giỏi không? Chẳng biết vì nguyên cớ nào, nghĩ đến Hình Phong ca, trái tim tôi lại không còn mảy may lăn tăn gợn sóng, chỉ tĩnh lặng như một miệng giếng cổ không xao động.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Thẩm Hồng trước mắt “Phóng mắt non sông nhớ cho xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước mắt [1]”. Có lẽ, một lần nào đó, trong lòng cả chàng và tôi đều từng có một lần nhớ nhung như thế. Nhưng hiện giờ, biết bao nhiêu hận, hôm nay đã chẳng phải hôm qua.
[1] Trích ba câu thơ cuối trong tác phẩm Hoán Khê Sa của tác giả Án Thù đời Tống.
Giờ phút này, Thẩm Hồng cũng đang nhìn tôi. Chàng cầm tay tôi lên, đặt vào lòng bàn tay chàng, nói: “Dung Nhi, bất luận trong lòng nàng có khúc mắc gì, hãy vui lên, nhất định phải vui lên. Coi như là… vì ta đi”. Chàng hết sức khó khăn nói ra ba chữ cuối cùng, trong lòng tôi rung động, giữa lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ cảm thấy tất cả những gì tôi làm trước kia đều đáng giá.
Ngơ ngẩn một hồi lâu, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng chim sẻ kêu líu ríu, trong lòng tôi lập tức tỉnh táo lại. Tôi tự nói với chính mình: Lãnh Cửu Dung, mày đang làm gì thế? Mày cũng biết rằng, bắt đầu từ sáng mai, mày sẽ không còn là người cua Thẩm gia nữa, không vướng mắc nửa phần với Thẩm Hồng nữa, sau này nếu có gặp lại, cũng chỉ coi như người qua đường mà thôi. Chẳng lẽ ngay tại lúc này, mày đã yêu người đó, hoặc là bảo chàng yêu mày sao? Nếu như vậy, hai người chỉ có thể thêm phần oán niệm bất tận mà thôi, không có gì tốt đẹp cho cả đôi bên .
Đầu óc tôi trong phút chốc trở nên thư thái. Tôi giãy ra khỏi tay Thẩm Hồng, cười nói: “Tướng công, chúng ta không phải đã nói là tình như huynh muội sao? Hôm nay chàng hơi thất lễ rồi”.
Thẩm Hồng nhất thời cũng hơi xấu hổ, chàng vuốt vuốt gáy, nói: “Ta vốn cũng không phải kể ngốc, nhưng mà hôm nay… hôm nay không biết vì sao lại thế. Dung Nhi, đừng trách ta thô lỗ”.
Tôi tươi cười: “Tướng công, chàng cũng không còn ít tuổi nữa, phải tự mình học cách chăm sóc bản thân mới được”.
Thẩm Hồng nghe tôi nói những lời không đầu không đuôi đó, sắc mặt có phần căng thẳng, hỏi: “ Dung Nhi, sao lại thế? Sao không dưng lại nói những lời này?”.
Tôi lắc lắc đầu, tựa như một thê tử bé nhỏ bình thường nhất, sửa lại vạt áo, nói: “ Tướng công, hôm nay thiếp thật sự rất mệt, giờ muốn đi nằm một lúc”.
Thẩm Hồng tạm thời có chút lúng túng, hồi lâu mới nói: “Nàng mau ngủ đi. Ta không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa. Cơm chiều ta sẽ sai Minh Nguyệt Hân Nhi bưng đến phòng cho nàng”.
Tôi cười, nhìn theo Thẩm Hồng rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi bát ngát khôn cùng như một dòng thác lũ đổ ùa lên tôi, vùi dập tôi giữa dòng nước, để tôi không thể hét lên, không thể thở được.
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cũng không có gì nhiều, chỉ là mấy bộ y phục, vài món trang sức và mười lăm lượng bạc gom góp được mà thôi.
Tôi ngơ ngác ngồi trên mép giường, ngẩn ra cả nửa ngày. Đi tới cửa, rồi gọi cả Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo vào.
Tâm tình Minh Nguyệt Hân Nhi rất vui vẻ, nhảy nhót không thôi, Bảo Bảo thì kín đáo hướng nội hơn nhiều. Tôi bảo hai đứa ngồi xuống, ngồi xung quanh tôi.
Trước tiên tôi cười hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, em còn ý định chuộc thân không? Trải qua chuyện như vậy, chuyện giữa em và huynh đệ “Sở Thiên Khoát” của Tiết vương gia, coi như mọi người cũng biết hết rồi. Nếu như em muốn chuộc thân, Lão phu nhân nhất định sẽ nhận lời, Cúc ma ma cũng không dám thừa cơ ăn chặn ngân lượng của em”.
Minh Nguyệt Hân Nhi hai tay chống cằm nói: “Em đi thăm dò rồi, Lão phu nhân lại không muốn gặp ai. Cúc ma ma thì đồng ý, chẳng qua đòi em một trăm lượng bạc. Tuy rằng trong cuộc tỷ thí tửu vĩ công, Tiêu Tiếu được thưởng năm mươi lượng, nhưng tóm lại vẫn thiếu năm mươi lượng nữa. Năm mươi lượng này biết kiếm ở đâu ra? Có điều em cũng không lo lắm, chỉ cần Tiêu Tiếu an ổn ở lại phường rượu Thẩm gia làm việc, số tiền kia vẫn có thể kiếm được”.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài, nha đầu này quá ngây thơ rồi, suy nghĩ chuyện này một cách đơn giản thái quá. Công việc tửu vĩ công của Tiêu Tiếu do Tiết vương gia giúp đoạt được. Bản thân y chưa chắc đã hiểu biết bao nhiêu về rượu. Thẩm Tề sẽ không để y làm công việc này trong một thời gian dài. Việc y nên làm ngay bây giờ là chuộc thân cho Minh Nguyệt Hân Nhi, sau đó hai người cao chạy xa bay, bỏ đi thật xa khỏi chốn thị phi này. Không nói đến Đỗ Linh Nhược sắp vào cửa là loại người gì, có đối xử tệ bạc với Hân Nhi hay không, chỉ riêng việc ngộ nhỡ thân phận của Tiêu Tiếu không cẩn thận bị vạch trần, y khó mà tránh được họa sát thân.
Tôi nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, năm mươi lượng bạc còn lại, ta sẽ nghĩ cách. Kiếm đủ bạc, em phải tức tốc để Tiêu Tiếu chuộc thân cho em, hai người mau chóng cao chạy xa bay. Sống tại Thẩm gia chung quy không phải là kế lâu dài”.
Minh Nguyệt Hân Nhi liếc mắt nhìn tôi, nói: “Để làm gì chứ? Tiểu nha đầu thông minh lanh lợi như em, biết tìm đâu ra? Cô thật sự muốn tìm đủ mọi cách để đuổi em đi? Em thật sự rất xem thường cô. Thiếu phu nhân”.
Tôi mỉm cười, không để ý đến con bé nữa.