- Lâm Phong, rốt cuộc ngươi là ai, bí mật trên người nhiều tới mức thực sự khó có thể tin được, có thể làm nữ nhân của ngươi ta cảm thấy tự hào!
Sở Lâm Phong đi rồi Tư Mã Tĩnh Di mới lẩm bẩm nói.
Vị trí của Tinh Thần mật thất số một Sở Lâm Phong đã quen thuộc, rất nhanh đã đi tới đó, lại lấy ra chìa khóa mật thất trực tiếp mở ra rồi tiến vào bên trong.
Lấy ra rất nhiều tinh thạch hạ phẩm từ trong nhẫn trữ vật đặt vào trên vũng của tế đàn, sau đó Sở Lâm Phong bắt đầu luyện hóa Cửu Âm chi khí hắn thu được từ trong cơ thể của Tư Mã Tĩnh Di.
Trong mật thất, quang điểm của Thất Tinh Bắc Đẩu không ngừng chiếu xuống tinh thần lực liên miên không dứt, Sở Lâm Phong không để ý tới chuyện này, từ từ dung hợp Cửu Âm chi khí và Thuần Dương chi khí mới là nhiệm vụ chủ yếu của hắn.
Tư Mã Tĩnh Di tuần hoàn ba vòng mới chỉ luyện hóa được một chút Cửu Âm chi khí, Sở Lâm Phong ngồi dưới đất vứt bỏ tất cả tạp niệm, toàn lực luyện hóa.
Khi hắn mở mắt ra đã qua năm ngày, không ngờ lúc này luyện hóa lại dùng thời gian lâu như vậy, đây là thứ mà hắn không kịp chuẩn bị. Chỉ là hiệu quả cũng rất là khả quan.
Trong cơ thể hắn, lúc này Thuần Dương chi khí đã tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ở vị trí đan điền có thể thấy rất rõ ràng, có rất nhiều khí thể mông lung đang xoay tròn quanh Địa tinh đan, mà Địa tinh đan cũng đang chậm rãi hấp thu khí thể mông lung này.
Sở Lâm Phong biết khí thể này chính là Hỗn Độn chi khí mà đã bị mình tiêu hao hầu như không còn, hôm nay khí thể thần kỳ này lại trở về trong cơ thể của mình, thực lực lại tăng lên một cấp bậc.
Sau đó vận chuyển Địa tinh đan ở trong cơ thể, Sở Lâm Phong ngạc nhiên phát hiện ra lúc này hàm lượng tinh thần lực bên trong Địa tinh đan so với trước đây ước chừng còn nhiều hơn không chỉ gấp đôi:
- Lẽ nào ta đã đột phá đến Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên?
- Đã là nhị trọng thiên, ngay cả đột phá cũng không biết, ngươi thật là khác người đó!
Lúc này thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi truyền đến.
- Đột phá cũng quá dễ dàng đấy, ta còn tưởng rằng sẽ phải có một chút khó khăn gì đó cơ?
Sở Lâm Phong bất đắc dĩ nói.
- Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ sẽ đột phá đến Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên thậm chí là lục trọng thiên. Ngươi mới đột phá đến nhị trọng thiên không ngờ cũng không biết xấu hổ đắc ý, mấy trọng trước đều rất dễ đột phá, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ, mỗi khi đột phá một trọng cảnh giới, số lượng tinh thần lực cần sẽ tăng lên mấy lần. Tư Mã Tĩnh Di đã đột phá đến Địa Vũ cảnh tứ trọng thiên, ngẫm lại nguyên nhân trong đó đi!
Kiếm linh vừa nói Sở Lâm Phong mới thực sự coi trọng, cảnh giới đề thăng, càng sau này thì lại càng trắc trở:
- Là nguyên nhân gì? Hay là ngươi hấp thu của ta?
- Ta hấp cái muội muội ngươi! Ngươi trời sinh là thân thể Thuần Dương, trên người có huyết mạch long tộc, cái này đã quyết định cảnh giới của ngươi đề thăng chậm hơn so với người khác, nhưng thực lực so với người có cảnh giới ngang nhau thì lại không thể so sánh được. Nói như vậy đi, bây giờ thực lực của ngươi là Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, nhưng luận thực lực chân chính lại có thể sánh ngang Địa Vũ cảnh tứ trọng thiên, vượt cấp khiêu chiến rất là bình thường.
Kiếm linh hết chỗ nói, có đôi khi tiểu tử Sở Lâm Phong này thực sự rất biết làm cho người ta tức chết.
- Ồ, chuyện này ta đã sớm biết, ha ha! Cũng không nhìn một chút xem ta là hậu đại của ai, Thần Long đấy nhé!
Sở Lâm Phong cười to nói.
Lúc này trong bụng hắn truyền đến cảm giác đói bụng:
- Vài ngày không ăn cơm, quả thực đúng là khó chịu!
Sau khi nhìn một chút, tinh thạch trên tế đàn còn rất nhiều, Sở Lâm Phong lấy ra một lọ đan dược ở trong nhẫn trữ vật, trên mặt viết ba chữ rõ ràng: Trừ cơ đan.
Hắn không chút suy nghĩ trực tiếp đổ ra mấy viên, đặt toàn bộ ở trong miệng rồi nuốt vào, sau mấy hơi thở, cảm giác đói bụng trong bụng kia biến mất, thay vào đó trong lòng cũng có cảm giác khó chịu.
- Con bà nó! Lẽ nào ta ăn nhiều quá sao?
Giống như dạ dày của mình sắp bị phá đi vậy, Sở Lâm Phong ôm bụng, không ngừng co quắp.
Khi cầm lấy bình đan dược kia hắn mới nhìn kỹ mặt trái lại có một hàng chữ nhỏ, trên mặt viết: Trừ cơ đan đan dược tam phẩm, ăn vào một viên năm ngày sẽ không cảm thấy đói bụng, nếu dùng nhiều thì sẽ có cảm giác trướng bụng kéo dài một canh giờ!
- Một canh giờ, con bà nó! Là tên nào phát minh trừ cơ đan này, sau này nhất định lão tử phải tìm hắn tính sổ!
Sở Lâm Phong ôm cái bụng hét lên một tiếng.
- Ha ha, đáng đời, ai bảo ngươi không nhìn xem rõ mà đã ăn bậy, đây là giáo huấn. Ngộ nhỡ đây là độc dược thì ngươi đã mất mạng rồi!
Kiếm linh Nguyệt Nhi cười to nói.
Một lúc lâu sau, đầu Sở Lâm Phong đầy mồ hôi ngồi ở dưới đất, thở hổn hển nói:
- Cảm giác này thật là khó chịu, so với đột phá Tinh Thần thân thể tầng hai còn khó chịu hơn.
- Lâm Phong, lấy Hồn Tuyết Thảo ra, ta muốn hấp thu. Chỉ là khi ta hấp thu, ngươi không được nhìn lén đó!
Kiếm linh nói.
- Ta biết rồi, chắc chắn sẽ không nhìn, ta hấp thụ thêm một chút tinh thần lực để chuẩn bị đột phá Địa Vũ cảnh tam trọng thiên thì hơn.
Nói xong thần thức của Sở Lâm Phong vừa động, trong tay xuất hiện một cái hộp tinh xảo.
Trên mặt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Sở Lâm Phong từ từ mở hộp ra, bên trong có một gốc cỏ nhỏ trắng như tuyết lẳng lặng nằm ở bên trong, giống như là dùng hoa tuyết đắp mà thành.
- Để Hồn Tuyết Thảo ở dưới đất, ngươi xoay người sang chỗ khác, nhớ kỹ không được xem!
Kiếm linh Nguyệt Nhi lại một lần nữa nói.
Sau khi Sở Lâm Phong buông hộp ra cũng quay người sang, nhắm mắt lại bắt đầu hấp thu tinh thần lực do Thất Tinh Bắc Đẩu bắn xuống, chỉ là Kiếm linh... mà... lại cường điệu không cho phép nhìn khiến cho Sở Lâm Phong có chút hiếu kỳ.
Trong đầu cảm giác được có chút chấn động rất rõ ràng, chỗ mi tâm của Sở Lâm Phong bắn ra một đạo quang mang hình một thanh kiếm, sau khi xoay tròn vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống bên cạnh hộp.
Tuy rằng Sở Lâm Phong nhắm mắt lại, thế nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, đây là hiện tượng Kiếm linh rời khỏi thân thể mình, hắn cố nén lòng hiếu kỳ, tiếp tục hấp thu tinh thần lực, chỉ là lỗ tai lại phá lệ để ý tới động tĩnh chung quanh.
Sau khi Kiếm linh Nguyệt Nhi rơi vào bên cạnh Hồn Tuyết Thảo, quang mang hình kiếm càng ngày càng mạnh, chiếu cả tinh thần mật thất như ban ngày, Sở Lâm Phong nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được cảm giác như ánh mặt trời ở trước mắt.
Lập tức một đạo ánh sáng xuất hiện sau lưng của Sở Lâm Phong, trên không trung nhất thời xuất hiện rất nhiều phù văn và văn tự, nếu như lúc này Sở Lâm Phong thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc được tới mức rớt cằm xuống.
Đây là hiện tượng Kiếm linh Nguyệt Nhi cởi phong ấn trên người mình, quang mang kia không ngừng lóe lên, mà Hồn Tuyết Thảo trong cái hộp kia đang biến mất từng chút từng chút một. Ước chừng qua một khắc đồng hồ sau, cả gốc Hồn Tuyết Thảo đã biến mất.
Phía sau lưng của Sở Lâm Phong truyền đến một trận tiếng cười dễ nghe, nghe thấy thanh âm này, Sở Lâm Phong cũng không nhịn được nữa mà vội vàng xoay người.
Hình vẽ và văn tự trên không trung đã biến mất, Sở Lâm Phong thấy một thiếu nữ cả người xích lõa đang đứng ở đó.
Chỉ là toàn bộ thân thể cũng có vẻ hết sức mông lung, thế nhưng từ dáng người và mặt là có thể thấy được là một mỹ nữ, một mỹ nữ so với Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi còn xinh đẹp hơn. Là một mỹ nữ Sở Lâm Phong đã tìm không tìm được lời nào để diễn tả.
Có lẽ đây mới thật sự là tiên tử, Sở Lâm Phong không khỏi ngây người, hóa ra đây mới là bộ mặt thật sự của Kiếm linh Nguyệt Nhi, như ẩn như hiện làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung.
- Xem đủ chưa?
Thanh âm quen thuộc của Kiếm linh từ trong miệng mỹ nữ mông lung trước mặt này truyền đến.
- Không!
Sở Lâm Phong phản ứng theo bản năng nói.
- A! Khục! Khục! Nguyệt Nhi tỷ tỷ ta sai rồi!
Sở Lâm Phong tức thì cảm giác một trận đau nhức từ trên lỗ tai của mình truyền đến...