Trong lúc mọi người ở đây chờ đợi lo lắng, Sở Lâm Phong thi triển ra thân pháp Di hình hoán ảnh đi tới Sinh tử đài.
Sở Lâm Phong mặc một thân y phục màu trắng đứng ở trên Sinh tử đài có vẻ rất tiêu sái, thấy ánh mắt vui mừng của mọi người dưới đài, hắn cười cười.
- Ngại quá, không nghĩ tới lại ngủ quên, khiến mọi người đợi lâu! Đợi lát nữa ta sẽ cho mọi người một kết quả khiến cho mọi người hài lòng.
Âu Dương Hồng thấy Sở Lâm Phong vừa lên đài đã cướp đi toàn bộ ánh mắt vốn thuộc về mình, trong lòng lập tức tức giận, sát ý trên mặt lóe lên rồi biến mất.
- Sở Lâm Phong, mặt mũi của ngươi thật là lớn, không ngờ lại để lão tử chờ lâu như vậy. Có phải ngươi ham sống sợ chết nên muốn kéo dài thêm chút thời gian hay không?
- Chỉ bằng vào ngươi? Thấy mặt ngươi ta đã cảm thấy chán ghét, ngươi muốn chết như thế nào? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đầu thân khác biệt, một là cho ngươi toàn thây. Chọn cái trước thì chết sẽ sạch sẽ lưu loát không có gì thống khổ. Thế nhưng chọn cái sau, nhất định sẽ phải chịu dằn vặt vô tận.
Trên mặt của Sở Lâm Phong từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ mỉm cười.
Thanh âm không lớn, nhưng mọi người lại có thể nghe thấy rõ ràng. Không ngờ sự cuồng vọng của Sở Lâm Phong còn lớn hơn so với Âu Dương Hồng, đối với thiếu niên thần kỳ này, mọi người càng hy vọng hai người nhanh chóng quyết đấu hơn một chút.
- Nhược Hi, Lâm Phong nói tự tin như vậy, có phải hắn lại đột phá hay không?
Đường Lỵ ở một bên nhỏ giọng hỏi.
- Ta không rõ ràng lắm, chàng làm việc luôn rất cẩn thận, tuy rằng ta không biết thực lực bây giờ của chàng ra sao. Thế nhưng ta lại dám khẳng định chàng sẽ thắng, hơn nữa thắng vô cùng dễ dàng.
- Vì sao? Ta có chút lo lắng cho hắn, trong lòng không tốt chút nào!
Đường Lỵ không nghĩ tới mình lại lỡ miệng.
- Ha ha, Đường Lỵ, ta biết ngươi cũng thích Lâm Phong, yên tâm đi. Chỉ cần chàng tình nguyện thì ta sẽ không ngại. Lâm Phong sẽ thắng, đây là kết quả tất yếu, bởi vì chàng là nam nhân của ta!
Lâm Nhược Hi nói rất tự nhiên, không có chút xấu hổ nào cả.
Có lẽ là nàng cố ý nói như vậy, hai người trên đài đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, Âu Dương Hồng hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Nhược Hi, thầm nghĩ:
- Đàn bà thối, chờ lão tử chém giết tiểu tử này, nhất định sau đó sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của ta, đã rất lâu rồi ta không chạm vào nữ nhân, không cho ngươi hôn mê hai ngày thì khó tiêu mối hận trong lòng của ta.
Sở Lâm Phong lại gật đầu với Lâm Nhược Hi, vẫn duy trì vẻ tiêu sái phiêu dật đứng ở trên Sinh tử đài như trước.
Âu Dương Hồng có chút không chờ nổi, nhìn Sở Lâm Phong cả giận nói:
- Sở Lâm Phong, vốn có ta muốn tha cho ngươi một mạng. Ai ngờ ngươi lại không biết cất nhắc, ngươi yên tâm đi. Sau khi ngươi chết nữ nhân của ngươi ta sẽ chăm sóc giúp ngươi thật tốt!
Nói xong thân thể khẽ động, trong bàn tay nhanh chóng xuất hiện tinh thần lực, nhanh như chớp công kích về phía Sở Lâm Phong.
Mục đích của Âu Dương Hồng rất đơn giản, nhiều người nhìn hai người mình như vậy, nếu như mình có thể một chiêu làm cho Sở Lâm Phong trọng thương hoặc là chém giết. Như vậy uy vọng của mình sẽ một lần nữa đề thăng, có thể Lâm Nhược Hi sẽ phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Dù sao nhiều thiếu nữ đều ưa thích cao thủ có thực lực cường đại, cũng không biết loại ý nghĩ ác tâm như của hắn.
Tốc độ công kích của Âu Dương Hồng rất nhanh, cự ly của Sở Lâm Phong và hắn chỉ có năm thước, trong nháy mắt chưởng của hắn đã đi tới trước mặt Sở Lâm Phong.
- Đê tiện! Ngay cả chào hỏi cũng không nói mà đã đánh, tiểu tử này quả thực không phải là người!
Ngưu Thiên cả giận nói.
Sở Lâm Phong lại tùy ý đánh ra một chưởng đón tiếp công kích lúc này của đối phương. Chỉ là một chưởng này của hắn cũng có tám phần mười lực đạo, nếu như chiêu thứ nhất đã bị đối phương đánh bay, như vậy cũng rất mất mặt.
- Không biết tự lượng sức mình!
Âu Dương Hồng thấy Sở Lâm Phong không tránh né mà còn giơ chưởng lên cứng rắn va chạm với mình. Trong lòng hắn tức thì cười nói, một chưởng này của hắn là toàn lực thi triển, Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên hoàn toàn không thể tiếp được.
- Phanh phanh!
Một tiếng vang rất lớn xuất hiện ngay sau khi bàn tay của hai người tiếp xúc, lúc tất cả mọi người đều cho rằng Sở Lâm Phong sẽ bị đánh bay thì lại xuất hiện một màn không thể tưởng tượng được.
Sở Lâm Phong chỉ lui về sau mấy bước đã dừng lại, mà Âu Dương Hồng lại bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài mấy thước mới hạ xuống được. Chỉ là không té ngã, cũng coi như là vận khí của hắn không tệ.
Chiêu thứ nhất đã xuất hiện kết quả như vậy khiến cho Âu Dương Hồng rất mất mặt, trong lòng run rẩy:
- Tại sao tiểu tử này có thể có chưởng lực mạnh mẽ như vậy chứ? Hoàn toàn không có khả năng chứ!
Hắn dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Ngươi dùng mấy thành lực lượng?
Sở Lâm Phong không nghĩ tới tên này lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy:
- Đối với ngươi thì nhất định phải dùng 10 thành, lẽ nào ta còn phải giữ lại sao? Chỉ là ta thấy thực lực của ngươi cũng không gì hơn cái này đó, danh hiệu đệ nhất tiểu đội phổ thông cũng có chút danh xứng với thực.
- Ngươi... Ngươi đang muốn chết!
Âu Dương Hồng hoàn toàn bị lời này của Sở Lâm Phong chọc giận, đệ nhất nhân tiểu đội phổ thông, đây vốn là chuyện mà hắn lấy làm kiêu ngạo. Thế nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy đối phương lại nói vậy, bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận được chứ.
- Toái Tinh Quyền!
Trong nháy mắt tinh thần lực cường đại đã che kín toàn thân, Sở Lâm Phong thấy rõ trên quyền của Âu Dương Hồng có ánh sáng tinh thần lực màu lam nhạt lóng lánh, nhất định uy lực của một quyền này so với một chưởng lúc trước sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tinh thần lực có thể làm cho trên nắm tay xuất hiện ánh sáng, quả thực Âu Dương Hồng có chút thực lực. Chỉ tiếc hắn gặp phải Sở Lâm Phong, như vậy đã định trước kết cục là thất bại.
Ngay khi nắm tay của Âu Dương Hồng cách Sở Lâm Phong còn hai thước thì Di hình hoán ảnh liên tục được thi triển hai lần, cả người Sở Lâm Phong đã lướt ngang chừng mười thước, một kích này của Âu Dương Hồng trực tiếp vồ hụt.
- Tốc độ rất nhanh, đây là thân pháp gì chứ?
Dưới đài có không ít người bắt đầu kinh hô.
Từ sau khi Sở Lâm Phong đột phá đến Địa Vũ cảnh, tốc độ và khoảng cách của Di hình hoán ảnh một lần nữa được đề thăng, ngay cả tàn ảnh của Sở Lâm Phong mà nắm tay của Âu Dương Hồng cũng không chạm tới được.
Quyền kình to lớn khiến cho trên Sinh tử đài xuất hiện một cỗ kình phong cường đại, làm cho tóc trên đầu hắn rối tung, khuôn mặt giận dữ làm cho người ta có cảm giác hắn chính là một ác ma.
- Tránh cái muội muội nhà ngươi, có bản lĩnh thì trực tiếp đối chiến với ta. Trốn trốn tránh tránh chẳng qua là chuyện mà kẻ hèn nhát hay làm!
Âu Dương Hồng cả giận nói.
Sở Lâm Phong nhìn Âu Dương Hồng rồi cười nói:
- Không phải là ta muốn tránh, ta sợ ta vừa ra chiêu thì ngươi đã mất mạng, ta chỉ đang suy nghĩ nên cho ngươi chết kiểu nào. Bây giờ ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!
Cuồng vọng, rất là cuồng vọng, đây là nhận định về Sở Lâm Phong trong lòng của tất cả mọi người.
- Ngô Tình, ngươi nói tiểu tử này có thể thắng được hay không?
Dưới đài, một ăn thiếu niên mặc y phục màu tím hỏi thiếu niên bên cạnh.
- Tiểu tử này không đơn giản, có thể vào ở trong phòng ngủ đơn của học viện, nếu như người này không có chút thực lực thì làm sao có thể được chứ? Ta dám khẳng định, nếu như hắn chân chính xuất thủ, Âu Dương Hồng sẽ không đỡ được ba chiêu của hắn.
- Lợi hại như vậy? Nếu như là ngươi đối đầu với Âu Dương Hồng cần mấy chiêu?
- Đại khái là ba chiêu, dù sao hắn có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, ta cũng chỉ nhiều hơn so với hắn một trọng mà thôi.
Âu Dương Hồng có thể đạt tới Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, kỳ thực thiên phú cũng rất là ưu tú, lúc này Sở Lâm Phong nói vậy trái lại còn làm cho hắn trở nên bình tĩnh.
Tình báo kia rõ ràng là giả, tiểu tử này cố ý ra vẻ mình chỉ là Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, để mình phớt lờ, không nghĩ tới người này lại có tâm cơ sâu như vậy, thiếu chút nữa hắn đã bị lừa.
Lúc này Âu Dương Hồng mới chính thức coi Sở Lâm Phong trở thành kình địch chân chính, một thanh đại đao màu đỏ xuất hiện ở trong tay của hắn...