Không lâu sau, tin tức hai ngày sau Sở Lâm Phong và Âu Dương Hồng sẽ quyết đấu trên Sinh Tử đài lan truyền ra ở trong Thiên Long học viện, mỗi một lớp đều biết tới việc này.
Sắc mặt tái xanh Tư Mã Tĩnh Di đứng ở dưới một tàng cây lầm bầm nói:
- Sở Lâm Phong, ngươi thật là một kỳ tài đó, vừa mới vào Thiên Long học viện không lâu đã dám lên Sinh tử đài. Cho ngươi tiến vào tiểu đội Ưu Đẳng ngươi lại muốn ở lại tiểu đội bình thường. Không phải là bởi vì ta đó chứ? Trên Sinh tử đài, không cẩn thận sẽ chết đó! Oan gia à oan gia! Ngươi bảo ta phải làm sao đây?
- Tĩnh Di! Ngươi đang nói gì đấy?
Một thiếu niên dáng vẻ rất thanh tú đi tới trước mặt của Tư Mã Tĩnh Di rồi hỏi.
- Không, không có gì! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tư Mã Tĩnh Di hỏi người tới.
- Ta đến tìm ngươi đó, nghe nói hai ngày nữa sẽ có người của tiểu đội phổ thông lên Sinh Tử đài. Ngươi có hứng thú đi xem hay không, đã rất lâu rồi trong không ai trong Thiên Long học viện lên Sinh Tử đài, nhất định sẽ rất đặc sắc đó. Nghe nói tiểu tử kia là học viên mới vừa tiến vào học viện, thực lực vô cùng lợi hại, vốn hắn có thể trực tiếp tiến vào tiểu đội Ưu Đẳng, nhưng lại ở lại tiểu đội phổ thông.
- Không có hứng thú, không phải chỉ là đánh đánh giết giết thôi sao? Có gì để nhìn chứ? Mấy ngày nay tâm tình của ta không tốt, không muốn đi tới xem trò vui.
Tư Mã Tĩnh Di liếc người sau một cái rồi nói.
- Ồ, vậy được rồi! Ta xem xong sẽ nói cho ngươi biết kết quả, không bằng hiện tại chúng ta đi ra ngoài một chút đi?
- Không cần, ta muốn yên lặng một chút!
Tư Mã Tĩnh Di hạ lệnh trục khách.
Người kia thấy vậy cũng không muốn ở lâu, hắn nói:
- Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn một chút!
Nói xong hắn rời đi.
Chỉ là lúc rời đi, ánh mắt nhìn về phía Tư Mã Tĩnh Di của hắn lại rất là hung ác, trong lòng cả giận nói:
- Tư Mã Tĩnh Di, đừng có giả vờ thanh cao ở trước mặt lão tử, cứ chờ xem, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi cúi đầu xưng thần ở trong quần của ta, nhất định ta sẽ đạt được ngươi!
Người đi rồi, Tư Mã Tĩnh Di cười nói:
- Ngô Tình, không phải ngươi đứng hàng thứ tư trong các cao thủ sao? Muốn theo đuổi bản tiểu thư ngươi còn chưa đủ tư cách, ngoại trừ oan gia kia ai cũng không khiến cho ta động tâm được. Ở trước mặt ta giả bộ làm người tốt, ai mà không biết sau lưng ngươi phong lưu khoái hoạt với những nữ học viên kia cơ chứ? Thật sự là một cặn bã!
Tư Mã Tĩnh Di suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định đi tìm Sở Lâm Phong để nói chuyện. Không ngờ người này lại coi lời của mình vào tai này ra tai kia, quá là khinh người.
Sau khi Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi trở về đã trở lại lớp của từng người, bởi Sở Lâm Phong không biết phòng ngủ tu hành của mình ở đâu, cho nên hắn đành về ban đi hỏi đạo sư Lục Tuyết.
Trong lớp học còn có không ít học viên, Lục Tuyết cũng đang ở bên trong, dường như đang giảng giải một ít kỹ xảo về việc vận dụng vũ kỹ.
- Mỹ nữ, phòng ngủ của ta ở đâu vậy?
Sau khi Sở Lâm Phong đi vào trực tiếp mở miệng hỏi.
Lục Tuyết không cảm thấy ngoài ý muốn đối với cách xưng hô của Sở Lâm Phong, tiểu tử này ngay cả Viện trưởng cũng dám gọi lão đầu, hắn gọi mình là mỹ nữ cũng đã coi như khách khí rồi.
Nhìn bộ dạng chật vật trên người Sở Lâm Phong một chút, Lục Tuyết cười nói:
- Ngươi rất là lợi hại, vừa rồi ta lại nghe có người nói ngươi và Âu Dương Hồng sẽ lên Sinh Tử đài, đã xảy ra chuyện gì?
Dù sao Sở Lâm Phong và Âu Dương Hồng đều là học viên trong lớp mình, hơn nữa hai người đều là học viên rất ưu tú, mất đi bất kỳ một người nào, đối với nhất ban phổ thông đều là một tổn thất rất lớn. Cho nên nàng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.
- Tin tức rất linh thông đó! Không sai, hai ngày sau ta và tiểu tử kia sẽ lên trên Sinh Tử đài, nếu như nói nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản. Không ngờ tiểu tử kia lại dám trêu chọc lão bà của ta, còn đả thương huynh đệ của ta, bình thường không phải hắn rất trâu bò hay sao? Ra vẻ không ai bì nổi, ta chuẩn bị dạy dỗ hắn một chút.
Sở Lâm Phong nói rất hời hợt, không để ý tới ánh mắt khác thường của những học viên khác trong lớp học một chút nào.
- Dạy dỗ một chút mà phải đi Sinh Tử đài sao? Sở Lâm Phong, có phải đầu ngươi có vấn đề hay không? Sinh Tử đài là nơi mà tới đó, giữa hai người chỉ có một người có thể còn sống mà xuống đài. Một người khác phải chết, giáo huấn này của ngươi cũng quá nặng nha!
Lục Tuyết có chút không khống chế được tâm tình của mình, đối với loại thiên tài trong thiên tài như Sở Lâm Phong, nàng thực sự cảm thấy rất nhức đầu.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
- Ta biết rất rõ, không phải chỉ là Sinh Tử đài thôi sao? Không phải là hắn chết thì chính là ta vong mà thôi, có gì mà kinh ngạc thế chứ? Nếu như hắn trêu chọc những người khác thì ta còn có thể lên Luận Bàn đài cùng hắn, đáng tiếc người hắn trêu chọc là người yêu nhất của ta, như vậy cũng chỉ có một kết cục, đó là chết!
Sở Lâm Phong nói xong, cả người tản mát ra một loại sát khí khiến cho người ta sợ hãi, cộng thêm vết máu trên người của hắn khiến cho người ta có cảm giác giống như là một ác ma giết người không chớp mắt vậy.
Lúc này Lục Tuyết mới hiểu được người này nói thật, nhìn dáng vẻ lòng tin mười phần của hắn, có lẽ hơn nửa Âu Dương Hồng sẽ cửu tử nhất sinh. Người có thể ngây ngốc ở trong Tinh Thần mật thất bảy tám ngày là nhân vật rất lợi hại, nhân vật như vậy coi như mình là đạo sư thì cũng không trêu chọc nổi. Bởi vì hắn có một hậu thuẫn cường đại, được Từ viện trưởng ủng hộ.
Sau đó Lục Tuyết nói cho Sở Lâm Phong vị trí phòng ngủ của mình, Sở Lâm Phong rời khỏi. Lúc này hắn cần phải đi tắm một chút, mùi máu tươi trên người thật sự là quá khó để tiếp nhận được.
Sở Lâm Phong rời khỏi, để lại tiếng nghị luận của học viên trong lớp học vang lên không dứt bên tai, Lục Tuyết cũng lắc đầu. Đối với người này nàng cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
Phòng ngủ của Sở Lâm Phong ở trong một biệt viện đơn độc phía tây của học viện. Cái biệt viện này không phải là rất lớn, chỉ có hơn mười phòng, chỉ là trong viện lại có một luyện võ trường rất lớn, hoàn cảnh hết sức u tĩnh, là một nơi không tệ để tu hành.
Sở Lâm Phong vừa mới đi vào thì đã gặp một người thiếu niên mặc y phục màu trắng đi ra:
- Tiểu tử, ngươi mới tới sao?
Thiếu niên dừng bước hỏi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn trên người của Sở Lâm Phong, dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật để nhìn hắn.
Sở Lâm Phong không trả lời mà chỉ hơi cười cười, thiếu niên có thể xuất hiện ở chỗ này hơn nửa đều là người giống mình, là người được học viện đặc biệt ưu ái.
Người như vậy hoặc là thiên phú dị bẩm, là người của gia tộc có bối cảnh hùng hậu, đều là người rất khó dây vào.
Nhìn tuổi tác của thiếu niên này có lẽ lớn hơn hắn vài tuổi, rất có thể là người của Ưu Đẳng ban, không chừng lại chính là một trong mười học viên xếp hạng đầu trong Thiên Long học viện.
Thiếu niên kia nhìn thấy Sở Lâm Phong không nói gì, trên mặt lóe lên vẻ giận dữ rồi biến mất, sau đó hắn cười nói:
- Ta là Ngô Tình, nếu như ta không đoán sai, ngươi là học viên Sở Lâm Phong của ban phổ thông phải không!
Đối với việc đối phương có thể biết tên mình là Sở Lâm Phong, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái:
- Không sai, ta chính là Sở Lâm Phong. Ngươi xem hiện giờ cả người ta rất bẩn, cho nên rất muốn tắm rửa, nếu có chuyện gì thì đợi lần sau rồi hãy nói nhé.
Sở Lâm Phong nghe hắn nói mình là Ngô Tình, hắn lập tức nhớ lại Ngô Tình kia được bài danh thứ tư ở trong học viện. Không nghĩ tới hắn lại gặp được đối phương ở chỗ này.
- Được rồi, dù sao tất cả mọi người cũng ở chỗ này tu hành, sẽ có cơ hội trò chuyện, cáo từ!
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
Sau đó Sở Lâm Phong tìm được phòng ngủ của mình, đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn thấy một bóng người. Thiếu chút nữa hắn đã bị dọa cho té đái, hắn ấp a ấp úng nói:
- Ngươi... Tại sao ngươi lại ở chỗ này?