- Đường Lỵ, nàng?
Sở Lâm Phong không biết nên hỏi nàng ra sao, trước sau chuyển biến quá lớn khiến cho hắn có chút không biết làm sao.
- Khục khục, có phải ngươi đã bị bản cô nương hù dọa không?
Trên mặt Đường Lỵ hơi nóng lên, bị Linh Nhi vạch trần, bản thân nàng thực sự có chút xấu hổ.
- Không... Không!
Sở Lâm Phong nói ra lời nói trái lương tâm, không hù được hắn mới là lạ.
- Chúng ta không nên quan tâm những chuyện như vậy a. Bình thường ta ưa thích mặc y phục nam nhân, cho nên thường thường rất lớn mật, ngươi có thấy cũng đừng cười!
- Sẽ không, sẽ không!
Lúc này Lâm Nhược Hi dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn qua Đường Lỵ:
- Sao ngươi lại đeo khăn che mặt? Cũng muốn ẩn dấu gương mặt của ngươi sao?
- Không, chờ tới khi có cơ hội sẽ nói cho các ngươi biết. Chỉ là bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc hoạt động săn giết ma thú là gì hay không?
Sở Lâm Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cách Thiên Vũ học viện về phía tây hơn một trăm dặm có một tòa sơn mạch, tên là Bạch Hổ sơn mạch. Có người nói trong sơn mạch kia đã từng xuất hiện thánh thú thượng cổ Bạch Hổ, cho nên mới gọi là Bạch Hổ sơn mạch. Mà tòa thành thị này cũng vì vậy mà được gọi là Bạch Hổ thành. Trong Bạch Hổ sơn mạch đều là ma thú cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là ma thú ngũ giai, tương đương với thực lực Địa Vũ cảnh của nhân loại. Thông thường đều là ma thú vừa đến tứ giai, còn có rất nhiều dã thú không thể tính là ma thú. Điểm khác nhau giữa dã thú và ma thú chính là, trong cơ thể ma thú có ma tinh, mà dã thú thì không có.
- Ồ, như vậy nhất định sẽ rất nguy hiểm ah. Sau này chúng ta phải cùng nhau tiến vào Bạch Hổ sơn mạch. Ngươi phải bảo vệ ta a, ngươi nhìn xem, một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể sống sót trong đó được chứ?
Đường Lỵ cười nói.
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Lâm Phong không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cũng lại im lặng.
Muốn ta bảo vệ ngươi, ngay cả lão hổ ngươi cũng dám giết a. Có lẽ thực lực của ngươi không kém, không thì làm sao có thể tiến vào Thiên Long học viện. Ngươi bảo vệ ta mới đúng đó.
Lâm Nhược Hi thấy vẻ mặt của Sở Lâm Phong cho nên lập tức nói:
- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ không bỏ rơi ngươi!
Trình độ phồn hoa trên đường phố của Bạch Hổ thành mạnh hơn Lưu Vân Thành rất nhiều. Khắp nơi trên đường phố đều là người bán hàng rong, dọc trên đường đi không ngừng nghe thấy tiếng thét to và tiếng huyên náo của đám người chung quanh.
Thấy người bán hàng rong bán đồ trên mặt đất, khiến cho Sở Lâm Phong nhớ lại lão đầu đã cho mình trứng ma thú kia.
Quả trứng ma thú kia, từ sau khi xem xét nó lần đầu hắn đã ném nó vào bên trong đai lưng trữ vật, không quan tâm tới nữa. Cũng không biết nó như thế nào rồi, đã có thể ấp trứng được hay chưa.
Lúc này, Đường Lỵ dừng lại trước quầy của một nam tử trung niên mặc y phục màu xám.
Trên quầy hàng của nam tử trung niên này bày ra các loại vật phẩm khác nhau, là hai viên ma tinh cấp thấp, một khỏa màu đỏ, một màu xám.
Sở Lâm Phong thấy Đường Lỵ dừng lại trước sạp nhỏ của nam tử trung niên kia, hắn tiến lên hỏi:
- Ngươi muốn mua ma tinh này sao?
- Ta thấy chúng nó rất đẹp, đây là ma tinh à!
Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi thiếu chút nữa đã phun ra máu. Đại tỷ làm phiền ngươi không nên làm ra hành động kinh người như vậy a. Ở đây không có người khác, hà tất phải giả vờ như vậy làm gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ khó bảo đảm cơm ăn tối hôm qua sẽ bị phun ra hết a.
- Hai viên ma tinh này ngươi định bán thế nào?
Sở Lâm Phong nói với nam tử trung niên bán ma tinh kia.
Nếu ở cùng một chỗ với Đường Lỵ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng làm cho tức giận tới mức choáng váng, không nghĩ tới nàng ta lại còn ngưu hơn mình. Lẽ nào nữ nhân đều như vậy hay sao?
- Tiểu ca, nếu như ngươi mua ma tinh màu đỏ thì đưa cho ta 10 viên linh thạch. Nếu muốn mua màu xám thì đưa cho ta năm linh thạch, nếu lấy hết thì ta sẽ bớt cho ngươi, mười hai viên linh thạch.
Nam tử trung niên này đáp.
- Giá cả của hai viên ma tinh này không giống nhau, ngươi nói xem là vì sao?
Đường Lỵ có chút kỳ quái hỏi.
- Mọi người đều biết rồi đó, màu đỏ đại biểu cho hỏa thuộc tính, mà màu xám đại biểu cho thổ thuộc tính, một loại công kích một loại phòng ngự, đương nhiên công kích sẽ đắt hơn một chút nha.
Nam tử trung niên dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Đường Lỵ, đây là chuyện mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết. Không ngờ người này lại không biết, không biết có phải đầu vô nước hay không nữa!
Nếu như Đường Lỵ biết hắn suy nghĩ như vậy, với tính tình mẫu bạo long của nàng, không chừng sẽ trực tiếp đánh người.
- Mười hai linh thạch? Ta mua.
Sở Lâm Phong lấy ra mười hai viên linh thạch hạ phẩm ở trên người rồi đưa cho nam tử trung niên.
- Nhược Hi, nàng thích thứ gì, ta mua cho nàng!
Sở Lâm Phong không muốn để cho Lâm Nhược Hi tức giận.
Đương nhiên Lâm Nhược Hi hiểu rõ suy nghĩ của Sở Lâm Phong:
- Tạm thời còn không thấy thứ muốn mua, chờ sau khi thấy muội sẽ nói cho huynh biết a!
- Ồ, đại ca, chỗ này còn có ma tinh à, không biết đại ca có thể mua giúp tiểu đệ không?
Đột nhiên một thanh âm truyền đến trong tai của Sở Lâm Phong, nhưng Sở Lâm Phong không để ý tới mà đưa ma tinh cho Đường Lỵ nói:
- Đây là thứ ngươi muốn!
- Ai cần ngươi mua, chúng ta cũng có linh thạch, vô sự xum xoe không gian thì là trộm.
Tiểu Linh ở bên cạnh Đường Lỵ nói.
Sở Lâm Phong khiến cho nàng có cảm giác là đang lấy lòng tiểu thư của nàng, rõ ràng không có tiền mà còn mua cái này mua cái kia.
- Tiểu Linh, ngươi nói cái gì đó? Lúc trước ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, có phải ngươi ngứa da không? Có cần lão nương giúp ngươi hoạt động gân cốt một chút hay không?
Đường Lỵ cũng cảm giác được nha hoàn của mình quá phận, lúc nàng đang chuẩn bị xin lỗi Sở Lâm Phong thì lại thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Sở Lâm Phong, thoáng cái nàng phản ứng kịp. Nàng lại tự mình đào hố chôn mình rồi.
Lúc này thanh âm lúc trước lại vang lên lần nữa.
- Này, tiểu tử, ngoan ngoãn giao ma tinh ra đây, hôm nay ta có thể thả ngươi bình an vô sự rời khỏi Bạch Hổ thành, bằng không thì ngươi đừng hòng rời đi.
Đám người Sở Lâm Phong nhìn về phía người nói chuyện, tuổi tác của người này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo cũng coi như thanh tú. Thế nhưng trên mặt lại là một mắt như chuột, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
- Hù dọa ai vậy? Ma tinh này chúng ta đã mua, dựa vào cái gì phải cho ngươi, ngươi là thứ gì? Đừng có ép tiểu gia động thủ, không thì ngươi sẽ không chịu được đâu!
Đối với người như vậy, Sở Lâm Phong rất căm ghét. Giống như Lưu Mang trong Lưu Vân Thành vậy. Ỷ vào gia tộc có chút thực lực mà đi ra gây chuyện thị phi, nếu như không phải Sở Nguyên Phách bảo hắn nhường nhịn thì có lẽ hắn đã sớm động thủ rồi.
- Bảo ngươi giao mà ngươi còn dám mạnh miệng, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào, đến địa bàn của ai à. Hôm nay các ngươi chết chắc rồi.
Người thiếu niên kia uy hiếp.
- Dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi, ma tinh này đã được tiểu thư nhà ta mua, ngươi có tiền thì ngon sao? Sao ngươi không tới sớm một chút, bắt nạt người bên ngoài như chúng ta thì tính là bản lĩnh gì chứ?
Chu Tiểu Linh không sợ trời không sợ đất, đối với người như vậy nàng còn chán ghét hơn so với Sở Lâm Phong.
Lúc này thiếu niên khác đi cùng tên thiếu niên này lên tiếng nói chuyện:
- Nơi này là Bạch Hổ thành, nếu tới đây thì nên hiểu quy củ của Bạch Hổ thành, đừng làm chuyện điên rồ.
- Quy củ, quy củ gì chứ?
Sở Lâm Phong hỏi.
- Nhìn thấy hai người chúng ta thì phải giao phí bảo hộ, không thì sẽ nửa bước khó đi ở trong Bạch Hổ thành này nha.
- Hôm nay ta rất muốn xem xem, nếu như không giao ra phí bảo hộ thì có thực sự là nửa bước khó đi hay không!
Sở Lâm Phong cười nói, tiểu tử này không muốn ma tinh lại muốn nộp bảo hộ phí a.
- Lâm Phong, đối với người như vậy hà tất phải khách khí, cứ trực tiếp giết là được rồi.
Lâm Nhược Hi nhìn có chút không quen.
Ánh mắt của thiếu niên tức thì nhìn về phía Lâm Nhược Hi, sau đó lại nhìn Đường Lỵ một chút, con bà nó, hai nữ tử này đều đeo khăn che mặt a.
Chỉ là, trực giác đã cho hắn cảm giác, Lâm Nhược Hi chính là một mỹ nữ, một mỹ nữ khó gặp.
Trên mặt thiếu niên này hiện lên nụ cười tà, hắn nói:
- Xin hỏi tiểu thư che mặt tên là gì?