Quảng khai hề thiên môn,
Phân ngô thừa hề huyền vân
Lệnh phiêu phong hề tiên khu,
Sử luyện vũ hề sái trần.
Linh vân y hề bị bị,
Ngọc bội hề lục ly.
Nhất âm hề nhất dương,
Chúng mạc tri hề dư sở vi.
Cố nhân mệnh hề hữu đương,
Thục ly hợp hề hà vi?
(Cửu Ca – Đại Tư Mệnh)
Cuối năm, cường quốc ở phương bắc – Kình quốc – phái sứ thần tới Minh thành, bàn việc liên quân tấn công Khởi quốc.
Sứ thần tên là Chu Tầm, Khởi quốc đối với các quốc gia xung quanh luôn luôn dòm ngó như hổ rình mồi, có lòng thôn tính.
Nói rằng gần đây Kình quốc nhận được tin mật báo, Khởi quốc đang bí mậthuấn luyện thuỷ quân, có ý định vượt sông Cách Giang tấn công Kình quốc. Nếu âm mưu trên thực hiện được, sẽ dựa vào đây thôn tính: Xư, Phu,Việt, Yến các nước còn lại, xưng bá thiên hạ.
Cho nên Kình quốc mới muốn liên quân với Xư quốc, xuất binh tấn công Khởiquốc trước. Nếu có thể tiêu diệt được Khởi quốc là tốt nhất, giả nhưkhông thể thắng được, hai nước hợp lực lại cùng nhau giao chiến cũng cóthể khiến Khởi quốc tổn hao nguyên khí, từ nay về sau không gượng dậyđược nữa, không còn khả năng đi thôn tính các nước khác, mà Xư quốc đãbị họ uy hiếp nhiều năm cũng có thể kê cao gối mà ngủ.
Tân Dương Quân Bằng Y dẫn đầu trọng thần lên tiếng phản đối, thái độ củaBằng Y đặc biệt kiên quyết, nói đây chỉ là mưu kế của Kình quốc. NếuKhởi quốc muốn thôn tính các nước khác, nhất định sẽ thôn tính các nướcyếu ở Giang Nam trước, tuyệt đối không có khả năng mạo hiểm vượt sôngtấn công một nước cường thịnh như Kình quốc. Kình quốc hẳn là muốn lygián mối quan hệ hoà bình giữa hai nước Khởi – Xư, khơi mào chiến tranhgiữa hai nước, đợi hai nước lưỡng bại câu thương thì nhảy vào làm ngưông đắc lợi.
Huyền Luyện cũng đồng ý, nhanh chóng hạ lệnh giam Chu Tầm lại Minh thành, không cho ông ta về nước.
Bằng Y lại tiếp tục khuyên giải, cho rằng nên chém sứ thần để lập uy nhưng Huyền Luyện lại từ chối bày tỏ thái độ.
Bằng Y liền dẫn quần thần liên tục khuyên giải, chém sứ thần Chu Tầm răn đeKình quốc cũng là để củng cố tình hữu nghị với Khởi quốc.
Huyền Luyện vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Mỗi ngày ở hậu cung mộtmình suy nghĩ thật lâu. Rồi đột nhiên y gọi Phục Ba tới, nói cho nàngbiết tình hình bây giờ, hỏi nàng: “Theo ý nàng, Chu Tầm này nên trảm hay nên thả?”
Phục Ba hơi suy nghĩ một chút, đáp: “Nên thả. Nếu chém hắn, e rằng sẽ khiến Kình quốc giận dữ xuất binh tấn công Xư quốc.”
Huyền Luyện nói: “Việc này thì nàng không cần lo lắng. Kình quốc tuy mạnhnhưng hiện tại nếu muốn vượt sông tấn công chúng ta thì cũng không nắmchắc phần thắng. Huống chi các nước phương Bắc khác cũng đang dòm ngóKình quốc, nếu Kình quốc dốc hết toàn lực để tiến đánh chúng ta, tấtcũng sẽ có Hoàng Tước đứng phía sau rình rập.”
Phục Ba thở dài: “Cho dù Kình quốc không dốc toàn lực tham chiến, nhưng sứthần bị chém là một loại sỉ nhục vô cùng to lớn; vì thể diện quốc giabọn họ nhất định sẽ xuất binh. Hai nước giao chiến, chắc chắn sẽ cóthương vong, với nước với dân đều không tốt. Không bằng, trước tiên cứthả Chu Tầm ra, ban thưởng hậu hĩnh, lại lựa lời an ủi, tuy không thểtiếp nhận đề nghị của Kình quốc nhưng khi hắn trở về có thể khiến mốiquan hệ giữa hai nước tốt lên. Nếu chúng ta có giao hảo với Kình quốc,sau này nếu Khởi quốc muốn xâm phạm chúng ta, cũng có vài phần e ngại.”
Huyền Luyện cười như không cười nhìn nàng: “Nàng nói như thế, ngược lại giống như có lòng riêng.”
Phục Ba giật mình, quỳ xuống: “Đại vương anh minh, thiếp thật sự có lòngriêng, người vừa nhìn đã biết cả rồi. Nghe nói, Kình quốc rất coi trọngChu Tầm, có ý dùng lượng lớn trân bảo hoàng kim, cũng hứa gả công chúa,muốn chuộc Chu Tầm về. Vì thế, Phục Ba lo lắng, nếu Đại vương không chủđộng thả Chu Tầm, Kình quốc nhất định sẽ đưa công chúa tới chuộc người,đến khi công chúa vào cung, Đại vương sẽ không để ý đến Phục Ba nữa.”
Hiếm khi thấy đôi mắt Huyền Luyện hiện lên một chút ấm áp, y luôn có vẻ mặtlạnh lùng, lúc này lại có chút cảm giác dịu dàng. Cười dịu dàng như vậykhiến nàng kinh sợ. Hai tay y nâng Phục Ba đứng lên: “Ta lập tức hạ chỉthả Chu Tầm.”
Phục Ba cúi người hành lễ tiễn hắn rời đi. Đợi hắn đi xa, nàng mới ngẩng đầu lên, âm thầm cười nhạt. Chỉ cần tốn chút tâm tư khiến hắn vui vẻ cũngkhông phải việc gì khó. Chuyện Chu Tầm, đúng là nàng có lòng riêng,nhưng không phải là sợ công chúa Kình quốc vào cung tranh sủng mà nàngchỉ muốn khiến Bằng Y không vui.
Mỗi lần nghĩ đến những lời Bằng Y đã nói với Huyền Luyện trước đây, lòngnàng lại bắt đầu đau đớn. Nàng thường tự nói với chính mình, có lẽ làHuyền Luyện lừa nàng, sao Bằng Y có thể đẩy nàng vào vòng tay của ngườikhác, song câu nói ấy vẫn cứ lượn lờ trong đầu nàng, vĩnh viễn không thể quên đi. Thậm chí, nàng còn có thể tưởng tượng ra ngữ điệu của Bằng Ykhi nói những lời này, có người nói khi đó y thản nhiên nở nụ cười. Mỗikhi nhớ lại, nàng liền như tận mắt nhìn thấy Bằng Y nói ra những lời đóvới nàng.
Nàng có thể tha thứ cho sự thất ước trước đây của Bằng Y, nhưng quyết không tha thứ cho những lời nói ít ỏi này của y.
Từ đó về sau, Huyền Luyện thường hay tới tìm nàng hỏi chuyện chính sự, mànguyên tắc của nàng rất đơn giản, đưa ra ý kiến trái ngược với ý kiếncủa Bằng Y. Mỗi lần, Huyền Luyện đều sảng khoái tiếp nhận ý kiến củanàng.
Trong lòng Phục Ba cũng hiểu rõ, thật ra, hắn sớm đã có quyết định, không cần trưng cầu ý kiến của nàng làm gì. Hỏi nàng, chẳng qua là muốn nghe đápán từ miệng nàng, tìm sự hài lòng mà thôi.
Nhìn Huyền Luyện mỉm cười, nàng có thể đoán ra, ý kiến của nàng khiến Bằng Y có bao nhiêu hậm hực. Nàng cho rằng, bản thân sẽ vì thế mà rất vui vẻ,nhưng sự thật không phải thế, trước giờ nàng chưa từng thấy vui vẻ.
“Từ sau khi con vào cung, mỗi lần gặp con, con đều mặt mày không vui.”Trong một lần tiến cung thăm Phục Ba, Sầm Dương không khỏi thở dài: “Tasắp quên vẻ mặt của con khi cười rồi.”
Phục Ba liền mỉm cười: “Thế nào? Con sẽ thường xuyên mỉm cười, giống như bây giờ.”
Sầm Dương lắc đầu: “Không phải thế này. Mà là nụ cười chân thật tỏa ra từ đáy mắt cơ.”
Phục Ba buồn bã, thu lại nụ cười trên khóe môi, thở dài một tiếng.
Sầm Dương cười khổ: “Con bây giờ càng ngày càng giống Nguyên Phu nhân nămđó… Ta thật sự hối hận. Trước đây, ta không nên để con tiếp xúc vớivương thất, càng không nên đồng ý để con vào cung.”
“Chúng ta có thể lựa chọn sao?” Phục Ba nói: “Vận mệnh đã an bài, trước giờ con chưa từng oán trách phụ thân.”
Sầm Dương im lặng giây lát, nhìn Phục Ba: “Nếu như có thể, hãy rời khỏi nơi này, ta sợ nếu con cứ tiếp tục ở lại, sẽ có số phận như Nguyên Phunhân.”
Phục Ba cười trừ: “Sao có thể rời khỏi chứ.”
Sầm Dương lại nghiêm túc, ngưng mi khẩn thiết nói: “Chỉ cần có lòng, nhất định có cách. Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Phục Ba muốn mở miệng đáp lời, lại đột nhiên thấy sống lưng phát lạnh, hình như có một đạo ánh mắt lạnh lùng đâm tới.
Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Huyền Luyện. Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hắntừ từ di chuyển trên mặt phụ thân nàng, sau đó dừng lại trên người ông.
Sầm Dương vội quỳ xuống thỉnh an, nhưng Huyền Luyện rất lâu không đáp lời.Trái tim Phục Ba nhảy vọt lên, nàng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, không lâu sau khi Sầm Dương rời kinh về quê thì có tin dữ truyền đến: trên đường Sầm Dương trở về núi U Hoàng gặp phải thổ phỉ, bị sáthại.
Từ đó trở đi, Phục Ba không mở miệng nói chuyện nữa. Ngày ấy, khi biết tin phụ thân bị giết, nàng đã khóc cả một ngày. Sau đó, nàng không hề cónét mặt bi thương, ngoại trừ không nói lời nào ra, tất cả mọi việc đềugiống như trước kia, Huyền Luyện triệu nàng, nàng theo lệ thị tẩm nhưtrước, không nhìn ra nàng có thái độ khác thường nào với hắn.
Huyền Luyện dùng mọi cách thăm dò, vừa đấm vừa xoa, vẫn không ép được nàng mở miệng nói chuyện.
Mỗi lần trong cung có dạ tiệc, hắn đều sắp xếp cho Bằng Y ngồi tương đốigần chỗ Phục Ba nhưng hai người đều thờ ơ ngồi thẳng, thi thoảng ánh mắt chạm nhau cũng sẽ tự nhiên dời đi, một khắc kia cũng không hề lúng túng hay kinh sợ, bình thản lướt qua, không dừng lại dù chỉ là một giây.
Bằng Y đứng dậy nâng cốc chúc mừng, Huyền Luyện lại bảo y đưa qua kính PhụcBa. Bằng Y tuân mệnh kính Phục Ba. Nàng hơi cúi người, hai tay nângchén, không nói một lời, uống cạn rượu trong ly.
“Sầm cơ vẫn chưa cảm tạ Tân Dương Quân, thất lễ.” Huyền Luyện cười nói.
Phục Ba nghe vậy đứng dậy, khẽ chào Bằng Y bày tỏ áy náy, Bằng Y cũng vái chào hoàn lễ.
Huyền Luyện lườm lườm Phục Ba, giải thích với Bằng Y: “Vì phụ thân nàng quađời cho nên vô cùng bi thương, đến nỗi không thể mở miệng nói chuyện.”
Bằng Y gật đầu, nói với nàng: “Xin Phu nhân nén bi thương.”
“Muốn trị được tâm bệnh này của nàng chỉ có một cách, đó là bắt được hung thủ đã sát hại phụ thân của nàng, thay nàng báo thù.” Huyền Luyện uống mộtchén rượu, lại nhìn Bằng Y: “Ta bận rộn chính sự, không còn cách nàophân thân để giải ưu cho Sầm cơ, không biết Vương đệ có nguyện ý thay ta làm việc này, tìm bắt hung thủ đã sát hại phụ thân nàng?”
Phục Ba ngây ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Bằng Y, mọi người trong điện đềucảm thấy yêu cầu này tương đối quái lạ, không hiểu Huyền Luyện muốn gì,nhất thời tất cả đều nhìn về phía Bằng Y, lặng ngắt như tờ.
Mà Bằng Y chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh đã đáp lại: “Bằng Y lĩnh mệnh.”
Huyền Luyện chầm chậm gật đầu, nhấn mạnh: “Nghe nói, thổ phỉ đến từ Khởi quốc.”
Nửa tháng sau, là sinh nhật Phục Ba. Huyền Luyện thiết yến trong cung, cho thân thích vào cung chúc mừng.
Ngay lúc đó, Tân Dương Quân cầu kiến, Huyền Luyện liền triệu y vào. Y chậmrãi đi vào, y phục màu trắng, tay phải xách một túi gấm màu đen có đựngmột cái hộp hình vuông.
Hai tay dâng chiếc hộp lên, y nói trong đó là lễ vật chúc mừng sinh nhậtPhục Ba. Cung nữ nhận lấy rồi trình lên cho Phục Ba xem. Phục Ba mở ra,bên trong là thủ cấp của một người.
Cung nhân xung quanh không khỏi kinh hãi, Phục Ba lại không chút sợ hãi, đưa tay nhấc thủ cấp ra khỏi hộp, tập trung nhìn kỹ.
Nàng nhận ra người này, là thị vệ trong cung, võ nghệ cao cường, từng được Huyền Luyện khen ngợi trước mặt nàng.
Huyền Luyện thu lại ý cười, nhìn thẳng Bằng Y, lạnh lẽo trong ánh mắt có thể ngưng tụ được ngàn thước hàn băng.
Bằng Y cũng nhìn lại hắn, bình tĩnh mở miệng: “Bằng Y không dám cô phụ sự ủy thác của Đại vương, đã giết được hung thủ sát hại Sầm tiên sinh.”
Huyền Luyện không nói gì, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Bằng Y. Mọi ngườitrầm mặc, không ai dám vọng động*, không khí hết sức căng thẳng.
*vọng động: làm xằng; làm bậy; làm bừa; hành động mù quáng
Chợt nghe Phục Ba cười khẽ một tiếng, xách thủ cấp thong thả đi đến trướcmặt Bằng Y, chậm rãi nói: “Tân Dương Quân, ngài hiểu lầm rồi.” Rồi nângcao thủ cấp lên nhìn y: “Người sát hại phụ thân ta không phải hắn, làngười Khởi quốc.”
“Thật không?” Bằng Y không để ý cười cười, “Là Bằng Y sai rồi, xin lỗi. Bằng Y sẽ thỉnh tội với Đại vương.”
Huyền Luyện cũng cười yếu ớt: “Chuyện này sau này hãy nói. Bất luận ra sao,hôm nay Sầm cơ mở miệng nói chuyện cũng là nhờ công Tân Dương Quân. TânDương Quân, mời ngồi, không ngại ngồi uống mấy chén chứ?”
Bằng Y cảm ơn, sau đó ngồi xuống, nhận bầu rượu trong tay cung nữ, tự uống một mình, im lặng không nói.
Hôm sau, y lấy lý do ngộ sát thị vệ trong cung, tự mình nhận lỗi, xin Đạivương cho phép y ẩn cư ở núi U Hoàng suy ngẫm. Huyền Luyện muốn giữ y ởlại, nhưng y kiên trì muốn đi, cuối cùng đành “miễn cưỡng” đồng ý.
Lúc Bằng Y khởi hành, Huyền Luyện đích thân ra tận cửa nam Minh thành đưatiễn, hờ hững khoanh tay đứng trên cổng thành, nhận sự quỳ lạy sau cùngcủa Bằng Y.
Trong khi đó, Phục Ba đang đi dạo trong cung, ngẩng đầu nhìn mái hiên có mộtcon chim yến lẻ loi đang quanh quẩn lượn vòng thật lâu. Bỗng nhiên gọiKhê Tôn, phân phó: “Hái cho ta một bó hoa Đỗ Nhược.”
Khê Tôn thở dài: “Tiểu thư, thời gian hoa Đỗ Nhược nở hoa đã sớm qua rồi.”
_________
Chú thích:
Dịch nghĩa đoạn thơ “Đại tư mệnh – Cửu Ca”
Thiên Môn này rộng mở, phân ngô thừa này Huyền Vân;
Khiến phiêu gió này tiên phong, dùng luyện mưa này sái bụi.
Linh Vân quần áo này bị bị, ngọc bội này rực rỡ;
Một âm này một dương, chúng đừng biết này dư gây nên.
Kiên cố người lệnh này có làm, ai ly hợp này như thế nào?