Sau khi Chử Tuyết Luân nghe nói Hoắc Nhĩ Phi gọi điện thoại về nhà, cảm thấy đây là một đầu mối rất quan trọng, anh lập tức tìm người thăm dò số kia, cho thấy là Hương Cảng. Nhưng tối hôm đó, số kia đã xóa bỏ rồi, đầu mối lập tức mất hết.
Anh vội gọi điện thoại cho Thư đại công tử ở Hương Cảng, hy vọng anh có thể giúp một tay điều tra tư liệu về chủ số điện thoại này.
Thư Phiến Hữu cũng cảm thấy manh mối này rất quan trọng, cứ như vậy xem ra, Hoắc Nhĩ Phi còn là một cô gái rất kiên cường, ở trong bước đường cùng còn có thể nghĩ ra một biện pháp báo bình an như vậy.
Chỉ có điều dựa vào một số điện thoại vẫn rất khó tìm được người, hơn nữa chủ nhân số điện thoại rất thông minh, lập tức đến công ty di động xóa bỏ số rồi, thật sự rất khó tìm đầu mối gì.
Cứ như vậy xem ra, rất có thể Hoắc Nhĩ Phi bị giam ở một nơi nào đó, hơn nữa canh chừng rất nghiêm.
Sẽ là ai chứ? Thư Phiến Hữu đỡ trán trầm tư.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ: 10 giờ 20, tiểu Tả chắc còn ở công ty, hỏi hành trình tiểu Tả chỗ Monica trước, tránh cho một chuyến tay không.
Cầm điện thoại gọi qua, tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn truyền đến: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không tồn tại, mời ngài kiểm tra lại rồi gọi.
Thư Phiến Hữu cảm thấy rất kỳ quái, Monica lại có thể biết đổi số?
Đứng dậy, mặc âu phục, ra cửa, vẫn đi một chuyến
-----------------------
Cũng trong lúc đó, bên trong phòng làm việc tòa nhà tập đoàn Thư Á, Đinh Thận rất bất ngờ ngồi trên ghế dựa đối diện Thư Yến Tả.
Hai người đang bàn chút chuyện về bang Viêm Ưng.
“Được, theo lời chú làm. Mặt khác, chú đi điều tra gia đình Hoắc Nhĩ Phi, bí mật tiến hành, chỉ có chú và tôi biết.” Thư Yến Tả đang lật xem bản kế hoạch tiêu thụ, nói đến đây ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Thận.
Đinh Thận thấy chuyện đã nói xong rồi, nên đứng dậy từ biệt, nói như vậy ông rất ít khi đến tòa nhà tập đoàn Thư Á, có chuyện gì đều đến thẳng nhà họ Thư báo cáo cho nhị thiếu.
Đột nhiên nghe được nhị thiếu để cho mình thăm dò cô gái bị bắt tới, chẳng lẽ nhị thiếu thật lòng để ý đến cô ta? Nhưng mà chuyện này ông không được phép hỏi tới, chỉ có thể làm việc theo dặn dò.
“Nhị thiếu yên tâm, thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay.” Dứt lời, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
-----------------------
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng kiểu mới nhất dừng trước tòa nhà tập đoàn Thư Á, cửa xe mở ra, Thư Phiến Hữu mặc bộ âu phục màu xám bạc xuống xe, ngẩng đầu nhìn mấy chữ to “Tập đoàn Thư Á”, đã bao lâu rồi không tới! Không nhớ rõ...
“Wow! Đó là ai vậy! Rất đẹp trai nha!” Một nữ nhân viên Giáp ôm tài liệu kêu lên.
Đồng nghiệp bên cạnh vội nhỏ giọng nói: “Đúng vậy! Cô thấy chiếc xe thể thao Lamborghini kia không? Kiểu mới nhất đó! Đẹp trai ngây người!”
Toàn bộ ánh mắt của không ít nhân viên nữ ra vào đều tập trung đến trên người Thư Phiến Hữu.
Ngược lại Thư Phiến Hữu đã thành thói quen, rất thân thiết đáp lại bọn họ bằng một nụ cười xán lạn.
Lập tức khiến các cô kêu lên sợ hãi, “Wow! Anh ấy lại cười với tôi! Đại soái ca thật bình dị gần gũi! Cũng không biết là công tử tập đoàn nhà nào.”
Thư Phiến Hữu đến gần một nữ nhân viên, cười híp mắt hỏi, “Xin hỏi, thang máy ở đâu?”
Gò má nhân viên nữ kia ửng đỏ, ấp úng: “Đi về phía trước, sau đó, quẹo phải, chỗ rất nhiều người đã có thể thấy thang máy rồi.”
“Cám ơn cô.” Khóe môi Thư Phiến Hữu khẽ nhếch lên, đi về phía trước.
Tầng 17, ra khỏi thang máy, Thư Phiến Hữu lập tức đi thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Monica bưng cà phê từ phòng uống nước ra vừa đúng lúc nhìn thấy Thư Phiến Hữu, vội chào hỏi, “Thư tổng, anh tới tìm boss sao?”
Cô cũng bởi vì xử lý chút công việc liên quan đến Á Ninh mới biết vị Thư đại công tử này, khi biết anh là đại ca của boss thì cảm thấy rất khó tin, chẳng những hai anh em có dáng dấp không giống nhau, ngay cả tính cách hoàn toàn khác nhau.