An Việt chạy nhanh theo hướng Cẩn đã rời đi vừa đi hắn vừa nghĩ: Tại sao bản thân lại phải lo lắng cho vị con trai Chúa đất đó như thế chứ? Người này vươn tay ra với bọn họ nào đã phải là vì lòng tốt thuần túy hoàn toàn, Cẩn chắc chắn muốn lấy lòng trung thành của bọn họ, để bọn họ có thể trở thành tay sai bảo vệ hắn cả đời!
An Việt lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu mình, nhìn về phía trước.
Người này nhìn yếu đuối như vậy sao lại có thể đi nhanh đến vậy?
Hắn tăng tốc, đột nhiên nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm nhau. An Việt bẻ hướng chạy vòng qua hai thân cây cổ thụ lớn.
Có hai người đang đấu qua lại với nhau, từng chiêu từng chiêu như muốn ép đối phương tới bờ vực tử thần. Một người trong đó trùm áo choàng màu đen, sau lưng được thêu một chữ P lớn màu vàng, đây là dấu hiệu của ẩn quân họ Phiêu, còn kẻ còn lại trùm áo đen, thêu chữ G có lẽ là ẩn quân của tên khách mới tới, An Việt có mơ hồ nghe được tên kẻ mới tới là Giran.
Sao hai ẩn quân này lại đánh nhau ở đây?
An Việt càng thêm bất an, có khả năng con người tóc xanh đó đã gặp nguy hiểm, không thể chờ thêm hắn nhanh chân vòng ra khỏi vị trí hai tên đang đánh nhau kịch liệt kia, chạy về phía suối.
Tiếng đao kiếm biến mất cũng là lúc An Việt nghe thấy những tiếng kêu kì lạ.
“Mẹ mày dám cắn tao!”
Tiếng đàn ông gào lớn, theo sau là tiếng như có ai đó tát mạnh.
An Việt bất chấp lao qua một bụi cây lớn, phóng nhanh về hướng đó. Hình ảnh phía trước bắt đầu hiện ra trong ánh sáng chiều tà mờ ảo.
Đôi mắt An Việt mở to, bên trong đầy gân máu chạy qua, bước chân hắn chậm lại dần, một vài hình ảnh trong quá khứ chồng lên những gì được thấy bây giờ.
Trong một căn phòng đổ nát chật hẹp, một người phụ nữ chật vật chống lại tên đàn ông khốn nạn, bà cố gắng không để tên khốn đó phát hiện có một đứa bé 6 tuổi đang nấp trong tủ, từng kiện quần áo trên thân bà bị xé rách một cách tàn nhẫn, tiếp đó là tiếng hét đau đớn. Chờ khi cơn đau qua đi bà chỉ còn là một cái xác không hồn, trên thân đầy vết đánh đập bầm tím, phần thân dưới máu chảy lênh láng.
Đứa bé 6 tuổi ngày ấy, sợ tới mức không dám xông ra ngoài, gương hai đôi mắt khiếp hãi, tay bịt kín miệng nhìn mẹ mình bị làm nhục đến chết.
Đôi môi An Việt khô tới muốt nứt ra, ký ức tưởng chừng như đã chôn vùi vào quá khứ bỗng sống lại.
Hai tay An Việt siết thành đấm, máu nóng dồn lên đến não, hình ảnh quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau.
Hắn hận bản thân khi xưa không mạnh mẽ cứu mẹ, hắn hận tên cướp xấu xa đã làm hại bà, hắn muốn giết người, muốn giết kẻ đã tàn nhẫn cướp đi sinh mệnh người thân của hắn, người dành tình yêu cho hắn.
Khuôn mặt Cẩn sưng tím tái, tay chân không ngừng quẫy đạp, nhưng điều đó chỉ khiến cậu ăn càng nhiều cái đánh hơn, quần áo rách tả tơi chẳng đủ để che chắn thân mình.
Cẩn vốn không thể nói được, ấy vậy mà giờ đây An Việt nghe được tiếng khóc thương tâm của cậu.
An Việt đột nhiên phóng lên, bật người dùng chân đạp thẳng vào đầu Giran ngay khi gã không để ý, thành công đạp bay gã vào giữa dòng suối. Đà chạy quá xa kéo An Việt lao thẳng về phía gã, hắn vùng dậy lao tới đẩy ngã Giran lần nữa, dùng cơ thể của mình đè Giran vào giữa dòng suối, mượn sức nước cùng cơn choáng váng không cho hắn lật ngược tình thế.
Vơ tay xuống dòng suối, lấy được một hòn đá vừa tay. An việt hệt như một quỷ dữ đến từ địa ngục, hắn muốn giết kẻ trước mắt, muốn đập nát khuôn mặt đang trương lên đầy hung dữ bên dưới làn nước.
Rầm rầm…
Bộp bộp…
“Áaaaa!”
Cẩn hoang mang lồm cồm bò dậy quỳ rạp trên bờ biển, đầu tóc cậu rối bù, tay nắm lấy hai tà áo cố gắng che đậy thân thể mình.
Dưới ánh sáng mờ đục màu nước bỗng đậm hơn, cơ thể bị đè trong suối ngừng cựa quậy.
Cẩn loạng choạng đứng lên, khập khiễng bước vào dòng suối.
Mùi máu tanh cùng trạng thái điên cuồng của An Việt không làm cậu sợ hãi, ngược lại khiến Cẩn như thể tìm được nguồn sống.
Cậu lao tới bất chấp ôm chầm lấy cơ thể đang đè lên thân xác đã về với cát bụi trong nước, ôm thật chặt.
An Việt, An Việt, An Việt! Cảm ơn! Làm ơn dừng lại!
Cậu mở miệng muốn nói, muốn gào lên thật nhiều, nhưng chỉ có thể ú ớ những âm tiết vô nghĩa, tay ôm chặt lưng An Việt, khóc lớn để nước mắt thấm vào tấm lưng đơn bạc đã cứu cậu.
Cái ôm cùng nước mắt Cẩn thành công đưa lý trí của An Việt trở lại. Hắn quay lại nhìn cậu, bàn tay vẫn đang cầm hung khí là viên đá lớn dính đầy dịch nhờn máu thịt, nhỏ tong tong vào nước.
Cẩn vừa khóc vừa cười, nắm lấy bàn tay đó gỡ món vũ khí ra khỏi tay An Việt, ném nào vào nước, nâng một mảnh áo rách tả tơi lên lau tay cho hắn.
An Việt, cậu là nhân vật chính của lòng ta, ta không cho phép thứ gì trên đời này làm bẩn cậu!
Tiếng lòng ấy Cẩn chẳng thể nói ra được, chỉ có thể bất lực dùng hành động, lau thật sạch từng móng tay kẽ tay, để màu đỏ tội ác không được lấm bẩn con người hoàn hảo mà cậu đã từng thích, cực thích trong Người yêu hoàn mỹ.
An Việt ngơ ngác nhìn hành động của Cẩn, người trước mặt để lộ thân thể đầy vết đánh, cặm cụi lau sạch bàn tay dính máu cho hắn, nước mắt tuôn rơi chảy qua những vết bầm chói mắt trên đôi má từng đã rất trắng, rất thon thả và đẹp đẽ biết nhường nào.
An Việt bỗng thấy lòng thắt lại, hắn muốn nhìn thấy một Phiêu Cẩn xinh đẹp chứ không phải là người bị hành hạ tả tơi thế này.
Bỗng An Việt khựng lại, bàn tay hắn đang được hôn lấy. Cẩn hôn lên mu bàn tay An Việt, hành động này như một lời cảm ơn chân thành cậu dành cho nhân vật chính.
An Việt sững sờ nhìn cậu, đôi mắt đen không chớp lấy một cái, vị trí được hôn nóng ran, cơn nóng ấy chạy khắp cơ thể hắn, xua đi cái lạnh lẽo của lòng người và quá khứ.
“Cậu Cẩn!”
Có tiếng hô lớn thu hút sự chú ý của hai người.
Dường như sợ có kẻ đã thương đến An Việt, Cẩn nắm chặt tay hắn kéo mạnh, ôm chặt lấy An Việt vào lòng mình, một thái độ che chở rõ ràng.
Bây giờ An Việt mới chỉ cao tới cổ Cẩn, hắn vẫn còn là một thiếu niên nhỏ bé, nhưng không hiểu sao hắn lại muốn đổi tư thế, muốn ôm người này vào lòng mà chở che, vì cơ thể của người này đang run, run lẩy bẩy.
Môi Cẩn mấp máy: Người của chúng ta!
Sau đó cậu lịm đi. An Việt cố gắng lắm mới đỡ được Cẩn không ngã nằm ra lòng suối.