Buổi sáng ngày hôm sau, Bảo Tích cùng tổng giám đốc Hải cùng đến Phòng tổng tài báo cáo với Hoàng Kỳ về chuyến hàng hợp tác.
-Mọi chuyện xảy ra chỉ là tình huống bất ngờ. Chúng ta cũng không lường trước được. Tuy nhiên cũng đã được xử lý tốt. Tôi sẽ tự tay viết bản tường trình. Chuyện này tôi sẽ một mình chịu trách nhiệm.
Hoàng Kỳ vuốt cây bút trong tay, trầm ngâm một lát, chỉ nói:
-Ừm, tình huống tôi đã biết.
Báo cáo dừng ở đây, Bảo Tích đi theo tổng giám đốc Hải đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi, Bảo Tích và Hoàng Kỳ không trao đổi bất kỳ cái gì, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không có giao thoa.
Bảo Tích thật cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm kia còn quấn lấy cô, ở bệnh viện đợi cả nửa ngày, chịu mệt nhọc bón cháo cho cô.
Xem tình huống trước mắt, giống như chuyện hôm đó không hề tồn tại. Vậy ra đúng là anh ta đang coi cô là tài sản của Hoàng Anh mà chăm sóc rồi.
Nhưng mà đi tới cửa, lại nghe được người ở phía sau gọi một tiếng
-Bảo Tích.
Mặc dù gọi là Bảo Tích, nhưng Tổng giám đốc Hải vẫn vô ý thức dừng bước, nhìn Bảo Tích một chút, lại nhìn Hoàng Kỳmột chút, ánh mắt đảo đi đảo lại dò xét một vòng, sau đó cảm thấy mình hơi thừa nên rời đi, còn quan tâm đóng cửa phòng lại.
Bảo Tích quay người lại nhìn anh:
-Sao?
-Cô ở lại một chút.
Hoàng Kỳ vừa mở máy tính, vừa nói:
-Trong vòng hai ngày nữa, chắc cô sẽ nhận được thông báo, tập đoàn sắp tới có một số hoạt động truyền thông về thời trang Hoàng Anh. Tôi cần chọn một người đại diện tập đoàn để trả lời phỏng vấn. Bộ phận thiết kế đã chọn cô.
Bảo Tích quay đầu lại, cười đến vui vẻ: “
-Được thôi. Chuyện tốt mà. Có thể ra sức để nhận được ưu đãi lớn, tôi rất sẵn lòng.
Lên tivi, đại biểu cho hình tượng của công ty, ai không vui chứ? Hơn nữa đây có thể coi như là làm việc tăng ca, sẽ có tiền ngoài giờ. Dại gì không làm.
Ngay sau đó, Hoàng Kỳ còn nói:
-Nhưng... còn có một người phối hợp với cô, coi như là khách hàng tiền năng của tập đoàn.
-Là ai vậy?
-Là Bích Lư.
Bảo Tích kinh ngạc một chút, nhưng chỉ hơi khựng lại vài giây thì đã hiểu. Bích Lư luôn bám dính Hoàng Kỳ, lại có quan hệ thân thiện với gia đình anh, để cô ta đến phụ trách làm khách hàng tiềm năng là rất bình thường.
Hoàng Kỳ ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt có gợn sóng rất nhỏ hiện lên, cụp mắt nói:
-Nếu như cô không muốn, tôi sẽ làm việc với phòng truyền thông để đổi người.
-Vì sao lại nói tôi không muốn?
Nếu như tôi không muốn, anh đổi người trả lời phỏng vấn là được, sao phải đổi khách hàng? Bảo Tích giả vờ như không hiểu nhìn Hoàng Kỳ, hỏi.
Hoàng Kỳ nhìn thẳng vào mắt của cô, sau khi xác nhận cô không có nói chơi, anh thở dài thườn thượt một hơi:
-Được. Cứ quyết định vậy đi.
Lúc trước để Bích Lư tham gia vào cuộc phỏng vấn lần này, là Hoàng Kỳ đồng ý ngay trước mặt Bích Nhàn. Bà ta muốn có mối quan hệ thân tình với gia đình anh nên cố tình đề nghị để Bích Lư trở thành khách hàng tiềm năng.
Vốn không phải là chuyện to tát gì, nhưng khi biết quan hệ của Bảo Tích với Bích Lư, không biết sao anh lại cố tình nhận lời.
Bình thường anh mặc kệ những việc nhỏ không đáng kể này, nhưng sau khi hạng mục khởi động, anh lại có ý định muốn nhìn xem thái độ của cô khi đối mặt trực tiếp với Bích Lư sẽ có bộ dáng thế nào.
Nhưng mà nhìn Bảo Tích đúng là dáng vẻ không để ý chút nào. Không ngại gì cả. Cô là không để ý hay cố tình mạnh mẽ trước mặt anh?
Hai ngày sau, Bảo Tích quả nhiên nhận được thông báo của bộ phận truyền thông. Mặc dù phải làm việc chung với Bích Lư, nhưng cô cũng không mấy để ý. Từ lần trước uống một trận say khướt, tích tụ trong lòng cô đã gảm rất nhiều, cũng chỉ là công việc mà thôi, không có gì to tát.
Chỉ là hôm nay nhiệt độ lại bắt đầu tăng lên hình như người đi taxi đặt biệt nhiều. Bảo Tích đặt xe nhưng phải chờ hơn nửa tiếng. Đứng ngoài cổng chờ mấy phút, Bảo Tích cảm giác mình đã sắp bị nướng chín.
Lúc Thạch Quân lái xe từ bãi đỗ ra, liền trông thấy Bảo Tích dùng tài liệu che đầu đứng ở cổng, sắc mặt bực bội.
Hắn bất tri bất giác đạp phanh lại, dừng xe cách Bảo Tích một khoảng. Từ lần trước sau khi gọi một cuộc điện thoại vào đêm đó, Thạch Quân vẫn chưa gặp lại cô.
Dù sao người ta đã từ chối rõ ràng, hắn tiếp tục dây dưa nữa chỉ càng khó coi, cho dù thỉnh thoảng sẽ bực bội khó chịu, nhưng cũng kiềm chế mình, không muốn mình lại là người chủ động liên lạc.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy cô, dáng người thẳng tắp, bộ đầm màu trắng lại tôn lên làn da trắng sáng, không hiểu sao trong lòng hắn thấy ngứa ngáy khó chịu
Có lẽ không có được luôn luôn là tốt nhất, hoặc là không cam tâm, tóm lại, giờ phút này hắn rất khó thuyết phục mình cứ như vậy làm như không nhìn thấy cô.
Sau khi dằn co một lúc lâu, Thạch Quân mới chậm rãi lái xe đến bên cạnh Bảo Tích.