Bảo Tích đứng dậy phủi phủi quần :
-Bạn gái anh bị người ta ăn hiếp sắp chết ở ven đường! Anh còn không thèm quan tâm.
-Sao. Nhớ anh rồi ?
Bảo Tích cảm thấy tức trong lồng ngực nước mắt cứ chực trào ra:
-Đúng vậy. Em nhớ anh. Anh mau về đi, được chưa?
-Được.
Bảo Tích còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người nào đó ôm lấy từ phía sau.
- Anh về rồi.
Nghe thấy giọng anh, Bảo Tích còn có chút không bình tĩnh, cũng không quay đầu lại, sợ quay người lại liền phát hiện bản thân gặp ảo giác.
Nhưng độ ấm từ cơ thể của anh trực tiếp truyền đến sau lưng cô.
Cuối cùng, cô vẫn xoay người lại, đôi mắt cũng không nháy mắt mà nhìn anh. Hoàng Kỳ nhíu mày đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô:
-Sao lại khóc?
Bảo Tích không đáp mà hỏi lại anh:
-Anh về khi nào?
-Vừa về tới.
-Ồ……
-Lên xe trước đã, đừng đứng ở đây.
Bảo Tích nghe lời lên xe, ngồi vào phía trong.
Nhưng Hoàng Kỳ vừa bước lên, cô lập tức chui vào lòng anh.
Tuy rằng đã lâu không gạp, nhưng Hoàng Kỳ vẫn nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô có chút không đúng.
-Làm sao vậy? Có chuyện gì?
Bảo Tích rầu rĩ lắc lắc đầu nói:
-Không có gì. Chỉ là nhớ anh quá thôi.
-Không muốn nói thì thôi. Không được nói dối.
-Dối gì chứ?
Hoàng Kỳ gõ trán cô:
-Em nói dối rất dở. Biết không?
Bảo Tích thở dài một hơi. Đúng là không thể qua loa với anh được.
-Vừa nãy gặp người không muốn gặp.
-Đã nói cái gì?
-Người ta muốn bồi thường cho em, em nói là không cần. Em vừa câu được hoảng tử, đủ khả năng nuôi dưỡng em.
Cô ngẩng đầu, nhìn cạnh hàm của Hoàng Kỳ, chóp mũi có chút cay cay:
-Bạn trai . Anh nuôi nổi em chứ?
Hoàng Kỳ cúi đầu, nhìn cô, có chút kích động ở trong lòng:
-Cái máy chạy bằng cơm nhỏ xíu. Không cần nuôi, chỉ cần bỏ tiền vào tài khoản là được rồi.
Bảo Tích vui vẻ mà cười thành tiếng.
Lúc trở lại chung cư, cô theo bản năng đi vào phòng mình.
Hoàng Kỳ giữ chặt cô tay, kéo sang phòng anh. Không thấy cô phản kháng gì. Đại khái là lâu rồi không gặp, lại thấy Bảo Tích nghe lời đến lạ thường.
Kỳ Dương sớm đã sắp xếp đem hành lí của anh về nhà trước. Bảo Tích nhìn lướt qua vài thứ trên bàn, hỏi:
-Anh mua gì nhiều thế?
Hoàng Kỳ, nhìn theo ánh mắt cô:
-Mấy thứ linh tinh cho mẹ anh.
-Còn em? Em có quà không?
-Có.
Bảo Tích nhìn anh đưa tay ra:
-Mau cho em xem.
Trong tay không bắt được đồ gì, lại bị anh ôm vào lòng, cướp lấy đôi môi.
Triền miên hôn trong chốc lát, gương mặt cô ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
-Ai muốn món quà này, một chút thành ý cũng không có.
Mới vừa nói xong, Hoàng Kỳ từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu lam.
Anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
-Đây … đây là…
Bảo Tích ngơ ngẩn nhìn anh. Hoàng Kỳ kéo tay cô, đặt chiếc hộp lên:
-Tặng một người chồng, em muốn không?
Nhìn Bảo Tích như chưa hiểu rõ trố mắt nhìn anh, Hoàng Kỳ đã hôn mu bàn tay cô, thay đổi cách nói.
-Gả cho anh, được không?
Chữ “Gả” này, với Bảo Tích mà nói là vô cùng xa lạ.
Ít nhất ở trước 26 năm cuộc đời của cô. Cô chưa bao giờ chủ động đề cập đến khái niệm này.
Tới cái tuổi này rồi, không ít bạn bè bên cạnh bàn đến chuyện cưới hỏi, hôn lễ cũng tham gia qua không ít.
Nhưng đặt bản thân vào trong khái niệm này, lại cảm thấy thật không rõ ràng.
Ánh dương buổi chiều chiếu vào, xuyên qua lá cây, chiếu ra những cái bóng trên mặt đất, theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Kỳ, tùy ý để ánh mắt anh lưu luyến trên người mình.
-Cái này cũng gọi là cầu hôn ư?
Hoàng Kỳtrước sau rũ mắt nhìn cô, trong con ngươi cuồn cuộn sóng ngầm.
-Hửm? Vậy thì là gì?
-Hừ. Không nến không hoa. Thật sự không có chút lãng mạn nào.
-Ừm… muốn lãng mạn sao?
Hoàng Kỳ cúi người, đầu dí sát vào trước mặt cô, khóe miệng nín cười, chậm rãi hôn lấy cô.
-Anh làm gì!
Tay Bảo Tích chống ở trước ngực anh đẩy ra ngoài:
-Em không phải nói cái này!
Chỉ là người đàn ông trước mặt hoàn toàn không nghe cô nói, đỡ gáy cô, từng bước thâm nhập.
-Anh đừng hòng lừa gạt qua cửa!
Bảo Tích tiếp tục đẩy anh, lại bị anh gắt gao giữ lấy, duỗi chân đá qua, lại bị anh trước một bước đè ở cạnh cửa không thể động đậy.
Tiếng hít thở của anh như gần như xa bên tai Bảo Tích. mà nụ hôn của anh lại so với dĩ vãng bất kỳ một lần đều rất chân thực, không liên quan đến ham muốn, là sự biểu đạt tình yêu của anh.
Hồi lâu sau, anh dừng lại, tựa trán với trán Bảo Tích, nhìn chăm chú đôi mắt cô.
Anh hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì, lại ở thoáng nhìn cô cụp mi xuống khi dừng lại, lui một bước, chậm rãi cong gối.
Tuy rằng có thể đoán trước được động tác tiếp theo của anh. Nhưng khi thấy anh thật sự quỳ gối xuống, trong lồng ngực Bảo Tích vẫn ê ẩm khó tả.
Vốn cho rằng động tác này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Anh là một người nhiều kiêu ngạo đấy.
Trong đầu Bảo Tích kêu ong ong, thần kinh cả người đều căng thẳng. Hai tay cô đổ cả mồ hôi.
Hoàng Kỳ rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp nhung:
-Gả cho anh nhé?
Khi nghe câu nói đó, bàn tay Bảo Tích chợt thả lỏng ra, toàn thân trên dưới mỗi cái tế bào đều là sự hưng phấn khó tả.